Thượng Ẩn

Đỏ


trước sau

"Công ty chúng ta hiện đang trên đà phát triển, các sản phẩm sản xuất ra được ưa chuộng nhưng có một vấn đề còn nan giải là thương hiệu sản phẩm hiện vẫn còn lép vế so với một số công ty có thương hiệu lớn khác. Mà đại đa số người tiêu dùng hiện nay điều có tâm lý chọn sử dụng sản phẩm có thương hiệu lớn. Sản phẩm của chúng luôn đảm bảo chất lượng nhưng việc thương hiệu chưa được lớn mạnh vì vậy mà người tiêu dùng chưa tin tưởng. Việc chúng ta hiện giờ cần làm là ....."

Trái tim Cố Hải bỗng dung đau nhói như có một bàn tay bóp chặt. Nơi yếu đuối nhất của con người là trái tim dù cho Cố Hải có sức khỏe hơn người thì khi trái tim bị tổn thương cậu vẫn như những người khác. Không những vậy, vết thương cũ trên lưng đã lành hiện giờ lại đau buốt. Cố Hải không thể kìm nén được nỗi đau trước mặt nhiều nhân viên công ty cậu chống tay trên bàn mặt xanh xao, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn xuống men theo gò má chảy xuống cầm sau đó rớt xuống xấp tài liệu dưới bàn.

Mấy nhân viên ngồi dưới bắt đầu nhốn nháo, Diêm Nhã Tinh nhanh chóng đi lại gần Cố Hải. Cô chưa từng thấy Cố Hải như vậy. Làm việc với câu ấy nhiều năm như vậy, cô còn nghĩ cậu là một người không bao giờ biết mệt, biết bệnh là gì. Hiện tại lại thấy vẻ mặt đau đớn này, gương mặt đầy mồ hôi lại xanh xao khiến Diêm Nhã Tịnh không khỏi lo lắng.

"Anh có sao không? Có cần em gọi cho cấp cứu không?"

Cố Hải không nói chỉ đưa tay ngăn lại. Diêm Nhã Tịnh biết dù có đau đớn đến mức nào đi chăng nữa người đàn ông trước mặt cô luôn tỏ ra mạnh mẽ. Đó chính là nét thu hút của anh ta, nhưng điều đó lại vô hình chung tạo cho người đối diện cảm thấy anh là người bất tử sẽ không bao giờ chết được. Đến khi anh ta gặp chuyện người yêu quý anh ta sẽ bị sốc mà đau đớn đến mức nào. Diêm Nhã Tịnh liền nói

"Vậy anh cùng em đến bệnh viện khám đi, nhìn biểu hiện của anh hiện giờ em biết anh không ổn chút nào"

Cố Hải cố gắng mở miệng nói được hai từ "Không sao"

Diêm Nhã Tịnh khó chịu "Không thể không sao, trước giờ em luôn nghe theo anh, hiện giờ em không thể nghe theo anh được, anh cần đến bệnh viện"

Mấy nhân viên bên dưới cũng nói "Đúng rồi, Cố Tổng sức khỏe vẫn quan trọng hơn công việc"

Hiện giờ, cơ thể Cố Hải tuy có ổn định hơn nhưng cơn đau vẫn không dứt, vết thương ở lưng đã lành từ lâu sao lại đau nhức như bị thiêu đốt dưới ngọn lửa. Trái tim vẫn cứ âm ĩ đau lên từng cơn, trong lòng lại có cảm giác cực kì khó chịu nhưng cảm giác gì thì Cố Hải cũng không thể giải thích được.

Dưới sự hối thúc của Diêm Nhã Tịnh và các nhân viên, Cố Hải đành để Nhã Tịnh chở mình đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra sơ bộ tình trạng tổng quát của tim và vết thương trên lưng Cố Hải, bác sĩ nói

"Cơ thể cậu cực kì tốt, sức khỏe không ảnh hưởng gì, điện tâm đồ hoạt động bình thường. Triệu chứng đau nhói ở tim thường do tình trạng thiếu máu cung cấp cho tim, tình trạng này thường xảy ra ở người làm việc quá sức, cậu nói trong lòng cảm thấy khó chịu, có lẽ do cậu ăn uống không điều độ gây sức ép lên bao tử, tạo nên tình trạng khó chịu, còn về vết thương trên lưng của cậu, tôi khẳng định đã lành hoàn toàn, còn cậu cảm thấy đau có thể là do tác động tâm lý. Việc cậu đau ở tim sẽ truyền tín hiệu đến não của cậu, não sẽ lại tiếp tục truyền tín hiệu đến các cơ quan có liên quan để cậu cảm thấy tim cậu bị đau, trong một số trường hợp tác động tâm lý có thể làm khếch đại tín hiệu do não truyền tải làm cậu cảm thấy cơ thể mệt mỏi, mất hết sức lực hoặc đau nhói ở một nơi nào đó. Đây là hiện tượng bình thường trong y học. Cậu không cần quá lo lắng. Hiện giờ cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống điều độ. Vài ngày sau sẽ không còn cảm giác này nữa"

Cố Hải liền hỏi thêm "Bác sĩ, tại sao khi tôi nhắm mắt lại tôi không phải thấy màu đen như bình thường mà lại thấy toàn màu đỏ?"

Vị bác sĩ nói "Đó là do cậu mệt mỏi, máu không lưu thông đầy đủ khiến cơ thể mệt mỏi, mắt cậu cũng mệt mỏi đó là tín hiệu báo mắt làm việc quá sức. Không sao cả cậu chỉ cần nghĩ ngơi đầy đủ, ăn uống điều độ là không sao nữa"

Khi Cố Hải ra khỏi phòng khám, Diêm Nhã Tịnh đứng bên ngoài ánh mắt lo lắng hướng về phía Cố Hải "Kết quả khám bệnh của anh thế nào?"

Cố Hải vẫn điềm tĩnh nói "Chỉ cần nghĩ ngơi một chút là được".

Diêm Nhã Tịnh liền nghĩ trong lòng đây có thể là cơ hội tốt liền nói "Vậy để em đưa anh về nhà"

Cố Hải lập tức từ chối "Không, về công ty, tối nay tôi sẽ nghĩ ngơi tại đó, sáng mai cần dậy sớm làm một số việc."

Diêm Nhã Tịnh liền nói "Sao có thể, anh cần nghỉ ngơi, đến công ty e rằng không thích hợp"

Cố Hải nói "Không sao, về đến phòng làm việc tôi lập tức đi nghỉ ngơi."

Diêm Nhã Tịnh chẳng biết nói gì hơn với vị đại cố chấp trước mặt nữa. Anh về nhà nghỉ ngơi thì sẽ chết sao, cho tôi chút cơ hội đến nhà anh bồi dưỡng một chút tình cảm cũng không được sao.

Về đến công ty Cố Hải liền về phòng làm việc, thật ra cậu cũng không có chút tâm trí nào để làm gì cả. Trong lòng cậu vẫn chưa hết khó chịu, một cảm giác lạ cứ sâu xé bên trong. Nghĩ đến đây, trái tim đang bình ổn lại nhói lên. Cố Hải nằm trên chiếc giường trong phòng nghỉ ngơi, nhưng lại không thể ngủ được. Một cái cảm giác lạ lùng cứ khiến Cố Hải đau đớn không dứt.

........................

Thượng Hải, một giờ khuya

Một nhân viên tại đài không lưu gương mặt lo lắng kéo chiếc micro đến trước miệng

"Chúng tôi là đài không lưu số 4, yêu cầu máy bay không đăng kí số hiệu lưu thông trên vùng không phận thành phố Thượng Hải khai báo rõ danh tính, chúng tôi xin nhắc lại yêu cầu khai báo danh tính"

Đáp lại họ chỉ là một khoảng im lặng dài. Một nhân viên khác đang nhìn một màn hình xanh hiển thị các chấm đỏ liên tục nhấp nháy lên tiếng

"Hiện máy bay này đang tiếp tục bay thẳng về phía Tây không có dấu hiệu chuyển hướng hay dừng lại"

Nhân viên bên kia lại tiếp tục nói "Yêu cầu máy bay không đăng ký số hiệu khai báo danh tính"

Cậu nhân viên bên cạnh liền kinh ngạc nói "Nó... biến mất rồi"

Thiên Tân, ba giờ khuya

"Báo cáo chúng tôi vừa phát hiện một vật thể nghi là máy bay phản lực đang xâm nhập trái phép vùng không lưu." Một nhân viên báo cáo cấp trên.

"Đã yêu cầu phi công khai báo hoặc chuyển hướng ra khỏi vùng không lưu chưa" Vị cấp trên hỏi lại

Nhân viên báo cáo rành mạch "Báo cáo, chúng tôi đã yêu cầu khai báo nhưng sau đó máy bay đó không còn xuất hiện trên hệ thống ra đa nữa"

"Chiếc máy bay đó đi về hướng nào?" Cấp trên liền hỏi

"Báo cáo, máy bay hướng về phía Tây Nam" Nhân viên nói

Cấp trên ra lệnh "Được, mọi người tiếp tục theo dõi, tôi sẽ báo việc này cho cấp uỷ"

Trùng Khánh, năm giờ sáng

"Báo cáo thủ trưởng, phát hiện vùng không lưu của chúng ta xuất hiện máy bay phản lực không rõ danh tính, hiện có dấu hiệu đang chuyển hướng không xác định được, chúng tôi đã yêu cầu khai báo danh tính và rời khỏi vùng không lưu nhưng chưa thấy tra lời hoặc dấu hiệu các máy bay ấy rời khỏi ...." Nhân viên kia đang nói liền dừng lại một chút sau đó dùng giọng nói gấp gáp "Khoan đã, báo cáo thủ trưởng trên hệ thống xác định của chúng ta hai máy bay đã biến mất hoàn toàn, không thể như vậy, hai chiếc máy bay vừa mới còn xuất hiện trong không phận sao lại có thể rời đi nhanh chóng như vậy"

Bắc Kinh, tám giờ sáng

Các cán bộ chủ chốt không quân phòng không hiện được triệu tập khẩn cấp tại một hội trường.

"Hiện tại tôi nghe được thông tin tại các thành phố chủ chốt của đất nước chúng là Thượng Hải, Thiên Tân và Trùng Khánh đã phát hiện có máy bay phản lực không rõ danh tính đã xâm nhập vào không phận, xin mời các vị cán bộ chủ chốt tại các thành phố này báo cáo tình hình"

Các vị cán bộ báo cáo sơ lượt, cuối cùng hiện tại rút ra được các đặc điểm là vẫn không rõ số lượng, các máy bay này đột nhiên biến mất và chưa hề có động thái nào gây bất lợi.

"Tuy chưa có dấu hiệu gây hại nhưng chưa chắc sẽ không gây hại, tôi yêu cầu tăng cường kiểm tra giám sát trên không. Có bất cứ dấu hiệu nào lập tức ứng phó không thể hậu hoạn về sau."

Một vị trong đó liền nói "Tôi cảm thấy việc này không hề đơn giản, những chiếc máy bay này sao có thể biến mất khỏi hệ thống giám sát của chúng ta được. Không phải họ có thiết bị tiên tiến chặn đứng được những tín hiệu bị truyền đến hệ thống giám sát của chúng ta sao. Hiện giờ lực lượng và thiết bị ở tỉnh chúng tôi là còn yếu kém nhất không thể nhận nhiệm vụ mạo hiểm này được. Đưa người của chúng tôi đi giám sát trên không, nếu lỡ gặp phải bọn chúng, chúng tôi nắm chắc phần thua trong tay vừa tổn hại người lẫn thiết bị, tôi xin từ chối nhiệm vụ này, hãy để những nơi khác có lực lượng và thiết bị đảm bảo hơn thực hiện"

Sau đó một loạt tiếng xì xào khắp khán phòng, các vị cán bộ lần lượt đứng lên từ chối thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm này.

Một quân nhân từ bên ngoài chạy vào nhanh chóng đi đến báo cáo với vị cán bộ chủ chốt

"Báo cáo thủ trưởng hiện tại không phận của chúng ta bị hai máy bay không rõ danh tính xâm phạm"

Vì cán bộ này liền hỏi "Đã biến mất chưa?"

Quân nhân này ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, đúng lúc này một quân nhân khác đi vào

"Báo cáo thủ trưởng, hai chiếc máy không rõ danh tính vừa cố ý bắn rơi một chiếc máy bay trực thăng do một quân nhân đi làm nhiệm vụ lái, quân nhân kia kịp thời nhảy dù, máy bay rơi tại vùng hoang vắng hiện chưa có tổn hại về người"

Vị cán bộ cao cấp đứng phía trên nghe được liền nói "Các vị nhanh chóng cử người đi chiến đấu, nếu chậm trễ không biết hậu quả sẽ như thế nào?"

Thật sự nếu nhận lời cũng không ổn "Hiện giờ có bao nhiêu quân nhân đủ trình độ để chiến đấu thực tế, máy bay của họ
cũng chỉ có ba chiếc được trang bị thiết bị tiên tiến nhưng so với trình độ của một số nước lớn mạnh vẫn chưa thể so bì.

Cán bộ cao cấp đứng ngồi không yên liền hối thúc "Còn không nhanh, nếu xảy ra chuyện ông sẽ phải chịu trách nhiệm"

Vị cán bộ không tình nguyện nói với quân nhân "Cậu mau báo về doanh trại, thông báo toàn thể quân nhân cử ba người tình nguyện đi thực hiện nhiệm vụ, nếu không tình nguyện đặc biệt chỉ đích danh, không được phép từ chối"

Tin vừa được truyền đến, năm phút sau cả sân huấn luyện tràn ngập người. Thủ trưởng đơn vị lên thông báo tình hình vụ việc cần ba người tình nguyện đi chiến đấu. Những quân nhân ở đây trước giờ chỉ thực hiện các huấn luyện việc ra chiến đấu thực tế quả thật khác xa một trời một vực. Nếu nhận nhiệm vụ, thành công trở về coi như lập được chút công, không phải các vị lãnh đạo hưởng hết sao, còn nếu không thành công có thể bỏ mạng lại đó. Kẻ nào lại tình nguyện đưa đầu vào con đường chết. Một sân huấn luyện đông người nhưng hoàn toàn im lặng. Vị thủ trưởng trong lòng hiểu rõ chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra, ông cũng chẳng muốn nhìn thấy những người mình đào tạo lại phải chết. Nhưng đây là nhiệm vụ đã được giao phó không cách nào từ chối được. Ông liền nói "Nếu mọi người đã không tự tiến cử, tôi đành chỉ đích danh"

"Tôi đi" một cánh tay vươn lên. Vâng cái con người này ai cũng biết là ai. Cậu gia nhập quân ngũ cũng đã coi như mạng này không cần nữa, vả lại cái mạng này của cậu cũng là người giúp cậu giành lại. Cậu gần như đã chết một lần, nếu chết thêm một lần nữa cũng không sao. Bạch Lạc Nhân nhanh chóng hướng về phía vị thủ trưởng.

Sau khi cậu tình nguyện, một cánh tay gần đó cũng vươn lên giọng nói hô to "Tôi đi". Một chàng trai thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng gương mặt góc cạnh dũng mãnh hơn người. Tống Bác từ khi gặp được Bạch Lạc Nhân tại quán ăn cách đó không lâu đã càng có thêm nhiều cảm tình với thủ trưởng của mình. Tống Bác từ nhỏ đã là trẻ mồ côi được đưa vào cô nhi viện, chưa từng cảm nhận được tình cảm của cha mẹ, từ khi vào doanh trại cậu được Bạch Lạc Nhân quan tâm chăm sóc cậu đã coi người này là anh trai của mình, nếu có chuyện gì người này cần giúp đỡ cậu sẽ không từ nan mà hy sinh thân mình. Hiện tại người này lại vì đất nước có thể nguy hiểm đến tính mạng, Tống Bác không thể đứng nhìn, chỉ muốn thế chỗ Bạch Lạc Nhân, nhưng với tính cách người này chắc chắn sẽ không chấp nhận. Vậy thì cùng chiến đấu, cùng hy sinh cũng đáng.

Một người khác cũng xung phong, Đường Thanh cũng là một người gan dạ, cậu ta từng đạt nhiều thành tích, có tính ganh đua tốt, với một người như Bạch Lạc Nhân, Đường Thanh cũng có mấy phần nể phục nhưng có người giỏi hơn mình, cậu không thể chịu thua, luôn rèn luyện để vượt qua người đó. Đây là cơ hội cho cậu, đặt một chút hy vọng cũng tốt, không được cũng không sao. Chết thôi mà, thà làm một người được mọi người cung tụng hơn là một kẻ hèn nhát trốn tránh trách nhiệm.

Sau khi tìm ra được ba người tình nguyện, vị thủ trưởng này tuy nhẹ lòng nhưng cũng không nỡ, trước mặt ông đều là những người tài giỏi nhất của doanh trại, nếu có bất trắc không phải sẽ tổn hại đến nhân tài hay sao. Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, không thể để tình cảm vào được. Vị thủ trưởng nói với ba người tình hình, sau đó đứng lên vỗ vai từng người mong họ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ trở về vẻ vang.

Ba người ra khỏi phòng trên đường đi đến máy bay không ai nói với ai lời nào, họ hiểu rõ việc lần này phải quan trọng thế nào thì thủ trưởng mới đích thân đến ra chỉ thị. Họ biết hiện giờ chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến họ sợ hãi, nản lòng.

Mỗi người bước lên một chiếc máy bay riêng đã được chuẩn bị sẵn, đó đều là những chiếc máy bay được trang bị các thiết bị tiên tiến họ chỉ mới được nhìn, lần này được chạm vào thật khiến người ta cảm thấy hứng thú, một cảm giác như có một dòng điện chạy khắp người tạo nên sự hung phấn giúp họ át đi nổi sợ hãi giấu sâu trong lòng.

Từng chiếc máy bay bay lên bầu trời dưới ánh mắt vừa thán phục vừa sợ hãi của nhiều người, liệu những con người vài phút trước còn đứng cùng họ trong hàng, ngày mai còn có thể thấy họ vẫn vui vẻ tươi cười hay không. Nhiều người cũng vì không chịu nổi tự nhốt mình trong phòng sợ phải đối mặt với sự thật.

Nhiệm vụ đầu tiên của ba người là phải dẫn dụ hai chiếc máy bay kia ra khỏi vùng đông dân cư để tránh tổn hại về người. Hệ thống ra đa trên máy bay dò tìm được tín hiệu của hai máy bay kia, ba người càng lúc càng tiến lại gần hơn.

Ban đầu họ cố gắng liên lạc đàm phán với đối phương kết quả vẫn không nhận được bất cứ hồi đáp nào, họ bắt đầu kết hoạch dẫn dụ hai máy bay kia hướng về vùng hoang vu phía Bắc. Sau một lúc dằn co cuối cùng hai chiếc máy bay kia cũng ra khỏi vùng đông dân cư. Họ vẫn cố gắng truyền tín hiệu đàm phán, đột nhiên máy bay địch bắn một loạt đạn về phía máy bay của ba người. Trong lòng đã hiểu rõ không còn đường lui nữa đã đến thời khắc chiến đấu.

Ba người tránh lượt đạn bay ra. Đường Thanh cũng nhanh chóng bắn một loạt đạn về phía hai máy bay kia. Cuộc chiến bắt đầu, trên bầu trời năm chiếc máy bay lượn qua lại những loạt đạn liên tục được bắn ra. Ba phi công bên này thật sự rất giỏi thì hai phi công bên kia cũng không hề thua kém. Nhưng nếu hai đấu với ba thì cơ hội dành chiến thắng sẽ giảm đi rất nhiều.

Bỗng một cơn bão cát xuất hiện, sức gió khủng khiếp kéo theo cát bụi mịt mù. Cả bầu trời trở nên đỏ rực màu cát đỏ ở sa mạc. Mấy chiếc máy bay liền bị gió thổi lảo đảo không ngừng như những chiếc lá bị gió thổi đung đưa trên cành cây. Một mặt họ phải chóng chọi với sức gió, mặt khác họ phải chóng chọi với từng đợt đạn của quân địch. Trước mặt Bạch Lạc Nhân là hệ thống ra đa hiển thị những chấm màu đỏ trên đó. Hai chiếc máy bay kia cách họ không xa. Bỗng từ đâu xuất hiện thêm một chấm đỏ tách ra từ một chiếc máy bay của quân địch. Chấm đỏ bay với vận tốc nhanh về phía Bạch Lạc Nhân.

Đã nhiều năm huấn luyện trong quân đội, chấm đỏ hiển thị trên ra đa là gì ba người họ điều biết rõ, chỉ có điều những lần trước điều là được huấn luyện trên hệ thống giả lập, hiện giờ lại phải đối đầu thực tế với nó, chưa có một chút kinh nghiệm với cái vật thể dai như đỉa kia. Đúng vậy đó chính là một quả tên lửa hành trình. Vật này được thiết lập bên trong là ra đa tự định hướng để xác định vị trí của vật cần tiêu diệt.

Quả tên lửa bay rất nhanh về hướng máy bay của Bạch Lạc Nhân, cậu nhanh chóng điều khiến máy bay đi theo lộ trình không xác định, nhưng quả tên lửa không hề buông tha. Gió thổi mạnh, máy bay đã rất khó điều khiển, đằng này lại có một quả tên lửa bám theo không dứt, cứ trốn tránh không phải cách. Bạch Lạc Nhân liền đành liều một phen, cậu cho máy bay rơi tự do, trong lòng đếm từng giây từng phút

Máy bay Bạch Lạc Nhân lao thẳng xuống, quả tên lửa cũng đuổi cùng giết tận.

Hệ thống trên máy bay thông báo "Khoảng cách với mặt đất còn hai ngàn mét". Bạch Lạc Nhân vẫn để máy bay rơi tự do, bên trong cậu thực hiện một số thao tác để chống lại việc bị thay đổi áp suất gây tổn thương đến cơ thể.

"Khoảng cách với mặt đất còn một ngàn mét" Máy bay vẫn lao xuống

"Khoảng cách với mặt đất còn năm trăm mét" Vẫn chưa đủ để lừa quả tên lửa

....

"Khoảng cách với mặt đất còn một trăm mét" Bạch Lạc Nhân nắm chặt tay lái.

Hệ thống vừa phát ra âm thanh "Khoảng cách với mặt đất còn năm mươi mét" Bạch Lạc Nhân nhanh chóng kéo tay lái, máy bay gần như va chạm với mặt đất liền vọt lên bay song song với mặt đất một đoạn. Quả tên lửa lao xuống mặt đất nổ tung chấn động cả một vùng. Khói lửa nghi ngút bốc lên cao càng khiến tầm nhìn bị giới hạn. Do vừa phải dùng hết sức chịu đựng của bản thân đánh cược với quả tên lửa, Bạch Lạc Nhân chưa kịp ổn định lại tinh thần thì trên màn hình ra đa một quả tên lửa khác lại lao thẳng về phía cậu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện