"Nếu đã muốn làm chuyện như thế này, trước đó cậu đã dự liệu được kết quả, vậy cam tâm tình nguyện chấp nhận đi"
Cố Hải thật sự không muốn chấp nhận, không muốn phải xa rời Bạch Lạc Nhân. Cậu biết việc cậu đã làm là tổn thương không những đến thể xác mà còn tổn thương đến cả lòng tự trọng của Bạch Lạc Nhân. Nhưng cậu sao thể cứ nhắm mắt để cho Bạch Lạc Nhân bị Thạch Tuệ lừa dối. Dù biết nếu lần này cậu bỏ tay ra thì có thể sẽ mất đi Bạch Lạc Nhân mãi mãi. Nhưng cậu hiểu rõ Bạch Lạc Nhân, nếu càng gượng ép thì cậu ấy sẽ sinh ra tâm lý phản kháng, sau này có thể càng khiến mọi chuyện không thể nào cứu vãn được nữa.
Cố Hải buông tay Bạch Lạc Nhân ra. Sau đó lấy một ít tiền lẻ đưa cho Bạch Lạc Nhân để cậu ấy trả tiền xe. Nói xong Cố Hải xoay người bước đi. Mệt mỏi vì những ngày thức trắng đêm cộng thêm với những đau xót trong lòng Cố Hải tiều tụy bước đi.
Bước đi từng bước mà trái tim Cố Hải lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Mỗi một bước chân như một nhác dao đâm thẳng vào trái tim cậu. Cố Hải muốn quay người chạy nhanh đến chỗ Bạch Lạc Nhân ôm cậu ấy vào lòng van xin cậu ấy tha thứ cho cậu. Nhưng Bạch Lạc Nhân hiện giờ có chấp nhận cậu, có tha thứ cho cậu hay không, cậu hiểu rõ nhất. Cố Hải nén đau đớn trong lòng càng lúc càng đi xa. Đến khi nghe tiếng xe chạy đi, cậu quay lại nhìn, nhìn Bạch Lạc Nhân mỗi lúc một xa, có thể lần này là lần cuối cùng còn nhìn thấy cậu ấy. Trái tim Cố Hải lạnh dần, thất thiểu đi trên đoạn đường dài.
Cố Hải về căn hộ ở Quốc Mậu, nhìn số hiển thị trên thang máy chậm chạp đếm ngược, Cố Hải mệt mỏi quay người đi về phía cầu thang bộ. Cậu đi từng bước từng bước trên bậc thang, không còn cảm nhận được cơ thể của mình đang hoạt động nữa. Cố Hải không về căn hộ mà đi thẳng lên đến tầng thượng, Cố Hải ngồi ở nơi cách đây không lâu Bạch Lạc Nhân từng cùng ngồi với cậu.
Mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra. Ngày hôm ấy, Bạch Lạc Nhân vừa khóc vừa giải bày tâm sự với cậu. Cậu đã hứa sẽ yêu thương cậu ấy suốt cuộc đời này. Ấy vậy mà lời hứa chưa thực hiện trọn vẹn cậu lại gây tổn thương cho cậu ấy. Để cậu ấy chịu nhiều đau đớn như vậy.
Cố Hải đứng trước cửa căn hộ tay cầm chìa khóa mở cửa cũng không nổi, chìa khóa từ trên tay rơi xuống nền đất. Cố Hải cũng thả người ngồi xuống, đôi mắt vô hồn từ từ đỏ lên, một dòng lệ chảy dài theo khóe mắt.
Thật lâu sau, Cố Hải cố sức bám vịn vào nắm cửa, mở khóa đi vào. Ở cái nơi này, từng chỗ từng góc đều có hình ảnh của Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải bước đi vào nhà tắm mà dường như xung quanh cậu có thật nhiều Bạch Lạc Nhân, có người mỉm cười, có người giận dữ, có người xấu hổ, có người tinh ranh... và có một người nét mặt lạnh lùng nói với cậu.
"Nếu đã muốn làm chuyện như thế này, trước đó cậu đã dự liệu được kết quả, vậy cam tâm tình nguyện chấp nhận đi" Lời nói cứ văng vẳng bên tai cho đến khi Cố Hải bước vào nhà tắm.
Cố Hải nhìn thẳng vào tấm gương, khuôn mặt cậu tiều tụy, mắt thâm quầng, gương mặt vẫn còn dấu vết của nước mắt. Cố Hải mở nước gội rửa gương mặt đáng ghét kia. Chỉ muốn đánh cho hắn một trận vì đã làm tổn thương đến người cậu yêu thương. Mắt Cố Hải thoáng nhìn thấy cái ly súc miệng có hình của Bạch Lạc Nhân, giây phút thiếu suy nghĩ cầm cái ly lên định ném nó đi. Nhưng rồi lại nắm thật chặt, ôm vào trong lòng. Cậu lại tự trách bản thân toàn vì nóng giận quá mức mà gây tổn thương cho Bạch Lạc Nhân rồi mỗi lần chỉ biết xin lỗi mà chẳng biết kiềm chế bản thân, thay đổi cho tốt hơn.
Cố Hải buồn bã bước đến tủ lạnh nhìn một lượt, Cố Hải lấy thức ra thật công phu nấu một món sau đó vui vẻ đặt lên bàn. Miệng vui cười "Cậu ăn đi.." Rồi chợt nhận ra Bạch Lạc Nhân không còn ở bên cạnh nữa, có lẽ sẽ không bao giờ quay về bên cậu nữa.
Cố Hải đến chỗ tủ lạnh lấy từ đó ra mấy chai bia uống liên tục, uống hết chai này đến chai khác, uống từ sáng đến chiều tối, chẳng còn màn đến thời gian không gian nữa, ở đâu cũng cầm theo chai bia, hết bia lại tìm mấy cái rượu cứ vậy tự chuốt say bản thân. Rồi cậu suy nghĩ đến Bạch Lạc Nhân hiện giờ cậu ấy đang ở đâu, đang làm gì. Có khi nào cậu ấy đi tìm Thạch Tuệ để giải thích, rồi hai người lại trở về như lúc xưa, đang vui vẻ cười nói, nắm tay nhau đi dạo trên phố không nhớ đến chuyện đã xảy ra nữa. Hiện tại chỉ có thế giới của hai người bọn họ tình chàng ý thiếp. Có khi nào Thạch Tuệ đang nồng cháy bên Bạch Lạc Nhân để bù đắp nổi đau cơ thể mà mấy ngày nay cậu ấy phải chịu đựng do tên Cố Hải nào đó gây ra. Có khi nào Bạch Lạc Nhân đang gấp rút thu xếp chuyện đi du học để lại được ở bên Thạch Tuệ, để quên đi Cố Hải kẻ gây tổn thương cho mình.
Cố Hải nghẹn trong lòng giọng nói đặc khàn cứ mãi gọi "Nhân Tử, Nhân Tử..."
Buổi chiều tối, không khí mùa tết khắp nơi đều tràn ngập hạnh phúc, người người cười vui cùng gia đình. Chỉ riêng có một mình Cố Hải người nồng nặc mùi bia rượu bước vào một siêu thị nhỏ mua thêm rượu. Người bán hàng cũng sợ hãi với thái độ của Cố Hải, nhanh chóng lấy mấy món cậu ấy muốn để cậu ấy nhanh chóng rời đi. Đến cả tiền đưa thiếu mấy vài tệ cũng mặc kệ cho qua.
Cố Hải bước đi liêu xiêu trên đường, mọi người nhìn thấy đều tránh né. Người này thì thầm người kia chỉ trỏ, Cố Hải chẳng thèm quan tâm nữa.
Một vóc dáng quen thuộc, Bạch Lạc Nhân dường như đang rất vội vã đi theo hướng nhà họ Cố. Ánh mắt Cố Hải vui vẻ nhấc chân định chạy đến chỗ Bạch Lạc Nhân nhưng rồi lại ngừng lại, cậu ấy đến đó để làm gì? Không
phải để gặp Khương Viên để nói chuyện đi nước ngoài sao. Cố Hải cay đắng trong lòng, cậu vội lắm rồi sao? Trở về với người yêu, cùng nhau ra nước ngoài sống cuộc sống vui vẻ tại sao lại không vội. Cố Hải tự cười bản thân ngốc, mệt mỏi lê chân bước về căn hộ.
Nhiều ngày liền Cố Hải chỉ làm hai việc, ngủ và uống. Chỉ có uống thật say để rồi chìm vào giấc ngủ cậu mới có thể tạm thời không nghĩ đến Bạch Lạc Nhân.
Gương mặt của của Bạch Lạc Nhân khi ở cùng Thạch Tuệ tươi cười vui vẻ, hai người quắn quýt lấy nhau. Từng cử chỉ hành động yêu thương nhau. Bạch Lạc Nhân nắm chặt tay Thạch Tuệ cùng bước chân trên con đường đông đúc. Bạch Lạc Nhân cõng Thạch Tuệ trên lưng vui vẻ chơi đùa rong chơi không sợ ánh mắt dị nghị của người khác. Hai người cùng uống một ly sữa lắc, cùng đi hái nho, hạnh phúc đến dường nào. Hai người họ cùng ngồi trong rạp chiếu phim, Thạch Tuệ tựa đầu lên vai Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân liền vòng tay qua eo Thạch Tuệ. Hai ánh mắt cháy bỏng nhìn nhau, rồi họ hôn nhau thắm thiết.
Chỉ là tự Cố Hải tự tưởng tượng ra, bởi vì cậu không thể ngừng nghĩ đến Bạch Lạc Nhân rồi cũng chính những suy nghĩ ấy, cậu tự làm bản thân đau đớn khổ sơ.
Nước mắt Cố Hải chảy ra, chai bia đưa lên miệng lại đặt xuống trái tim bị thắt chặt, càng không muốn nghĩ lại càng nghĩ đến. Cố Hải ngã người nằm trên sàn nhà, cả thân thể mệt lã không còn chút sức sống.
Khí trời se lạnh, Cố Hải chẳng còn cảm nhận được gì nữa, để tấm lưng chịu cái giá lạnh của mặt sàn. Chẳng còn Bạch Lạc Nhân ở đây đối với Cố Hải chẳng còn gì gọi là ấm áp nữa.
Cố Hải tỉnh dậy, trong phòng đèn vẫn sáng, rèm cửa sổ thả xuống, không biết bên ngoài là ngày hay đêm, càng không biết hôm nay là ngày bao nhiêu. Ngày hay đêm, hôm nay là ngày bao nhiêu còn quan trọng hay sao.
Cố Hải không biết đã ngây ngốc như vậy bao nhiêu ngày, ánh mắt đờ đẫn vô hồn nhìn xung quanh phòng, khắp phòng đều hỗn độn, nơi nơi đều là chai bia, chai rượu. Chai đã cạn, chai vẫn còn một chút, cái đứng, cái nằm chẳng khác nào một bãi rác.Trong bụng cồn cào khó chịu, từ ngày về đây đến giờ Cố Hải chẳng ăn bất cứ thứ gì chỉ uống rồi uống, trong dạ dày lúc nào cũng có cảm giác chua xót, lại càng uống thêm đến giờ cũng chẳng còn giác gì nữa. Đến ngủ gục lúc nào cũng không biết.
Cố Hải toàn thân người mệt mỏi, đau nhức đứng lên đi đến cửa sổ kéo rèm cửa, trời đã tối. Mắt lạnh lùng nhìn xung quanh đường phố ngoài cửa sổ. Đèn đường chiếu sáng, người người đông đúc đi tới lui, có mấy đứa trẻ vui tươi nô đùa cầm trên tay mấy que pháo hoa nhỏ đã lóe sáng rồi vụt tắt, que pháo hoa khác lại được đốt lên. Náo nhịp, ồn ào, tiếng kèn xe kêu in ỏi, mấy đôi tình khoát tay nhau tung tăn dạo chơi. Mấy cửa hàng tấp nập người ra vào, cảnh tượng thật vui tươi.
Cố Hải thả rèm cửa xuống đi lặng lẽ đi về phía tủ lạnh, chẳng còn chai bia nào trong đó. Mắt đảo xung quanh trên nền đất, phát hiện một chai rượu chưa mở nắp. Cố Hải đi đến cơ thể đau nhức cúi người lấy chai rượu, tìm kiếm cây mở nắp trong đống bừa bộn cây mở nắp, cuối cùng phát hiện nó nằm ở khe ghế salon. Cố Hải thành thạo mở nắp, đưa chai rượu lên miệng ngửa cổ tu ừng ực.
Ánh sáng từ đèn trần khiến mắt Cố Hải cay xè. Cậu híp mặt tu được hai hớp, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.
Ngừng lại một chút, giả bộ như không nghe thấy tiếp tục uống rượu.
Chuông cửa lại vang lên.
Cố Hải trầm mặt quăng chai rượu lên bàn, khó chịu đứng lên đi ra cửa.
Cơ thể truyền đến một cơn nhức mỏi, trán đau buốt, Cố Hải nhăn mặt đưa tay lên trán, ngón tay vài ngày không hoạt động có chút vụng về, nắm cửa vặn vài lần không được, cuối cùng không biết mở ra như thế nào.
Cố Hải lặng người, cả cơ thể như được rót vào sinh lực, lạnh lẽo nhiều ngày, hiện giờ lại nóng ấm khó tả.
Bạch Lạc Nhân đứng trước mặt cậu, mặc áo lông, tay kéo theo vali, đeo đôi găng tay Cố Hải tặng đêm Giáng Sinh, xách theo một túi bánh trôi lớn.
Khóe mắt đỏ, nước mắt vui mừng theo khoe mắt chảy ra. Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân vào trong lòng.
.................................
Hôm nay cũng vào đúng ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, Cố Hải đến căn hộ khu Quốc Mậu nhìn thoáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đã từ lâu không về đây nữa. Đứng trước cửa, Cố Hải lại nhớ đến cái kỉ niệm năm ấy, cậu tưởng chừng như đã mất Bạch Lạc Nhân mãi mãi, cuối cùng cậu ấy đã quay trở về bên cậu.
Cố Hải bước vào nhà, ngồi lên ghế salon từ trong túi nilon to lấy ra mấy vỏ chai, tùy tiện quăng lăn lốc khắp sàn nhà, trên bàn, trên ghế... cuối cùng lấy ra một chai rượu còn chưa khui, cố tình tìm kiếm cái cây mở nắp lúc nãy cậu đã nhét vào kẽ ghế salon. Mở nắp chai, cậu đưa lên miệng. Mắt nhắm nghiềm nhưng tai lại cố gắng lắng nghe, chờ một tiếng chuông cửa, chờ ai đó quay về.