Sau đó vài ngày, Cố Hải gặp họa lại được phúc.
Chân của cậu bị đồng hồ cũ treo tường nện cho tụ một khối máu lớn, hơn nữa còn là bị thương ở vị trí đầu gối, bước đi luôn phải khom khom chập chẹ, vì muốn giúp cậu giảm bớt đau đớn, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là thay mặt cả gia đình phục dịch Cố Hải, ngược xuôi đi học lai cậu đi về, điểm tâm sáng phải bày trước mặt, đi phải dìu, chỉ kém chút nữa là đi vệ sinh giúp nâng chim cho cậu ta.
Sau khi chân Cố Hải bị nện vào, gan càng ngày càng lớn, buổi tối mỗi ngày đều đến nhà Bạch Lạc Nhân ăn cơm trực, sau khi ăn xong liền ở lại chơi, thẳng đến khi ngoài trời tối đen, rồi ỷ vào hành động bất tiện làm lý do ở lại qua đêm, thật giống như đang lừa bịp người nhà bọ Bạch vậy.
Hơn nữa Bạch Lạc Nhân phát hiện Cố Hải có một thói xấu.
Cậu ta rất thích ôm người khác.
Buổi tối mỗi lần đi ngủ, lúc Bạch Lạc Nhân mơ mơ màng màng, chung quy luôn có cảm giác có một cái cánh tay đưa qua, ôm cả người cậu. Bởi vì giường hẹp, không gian hoạt động nhỏ, Bạch Lạc Nhân cũng không có ý phản đối. Nhưng lúc đi xe đạp Cố Hải vẫn duy trì tật xấu này, chẳng biết tại sao luôn đem cách tay vòng qua.
Bạch Lạc Nhân thấy việc này rất phiền, cậu nói xem cậu là đàn ông con trai , ôm ôm cái quái gì hả?
Cho nên ngày hôm nay trước khi lên xe, Bạch Lạc Nhân cố ý nhấn mạnh một câu.
"Nói cho cậu biết, chớ có ôm tôi!"
Ánh mắt của Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân vẻ rất thích thú,"Vì sao không cho ôm?"
Chuyện này còn có thể vì cái gì nữa hả? ! Bạch Lạc Nhân phát hiện cái thằng cha Cố Hải này rất biết cách làm cho người khác nóng tính muốn phát hỏa, nói ra mười câu có chín câu đều không có chịu ăn nhập!
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân đáp lại hai chữ.
"Mắc ói!"
Nếu là trước đây, thì Cố Hải thấy một thằng con trai ôm một thằng con trai cũng sẽ cảm giác không được tự nhiên, cảm thấy rất phiền, nhưng mọi việc đều có một ngoại lệ. Bạch Lạc Nhân chính là việc ngoại lệ đó. Cố Hải thích không phải là hông của Bạch Lạc Nhân, mà là cái biểu tình của cậu sau khi bị sờ kia, ẩn nhẫn, khó chịu, thẹn thùng và cắn môi......
Đi được nửa đoạn đường rồi đều rất bình thường, kết quả đi đến một khúc cua, tay của Cố Hải lại lần nữa mò tới, nhưng mà lần này cậu ta không có ôm Bạch Lạc Nhân, mà là đút tay mình vào trong áo của Bạch Lạc Nhân.
Trực tiếp đụng vào lưng trơn tuột của cậu ta.
Lông toàn thân Bạch Lạc Nhân đều dựng cả lên, bên dưới mông như ngồi vào một cái ổ điện.
"Cậu làm gì thế hả?"
Rốt cuộc, Bạch Lạc Nhân quay sang Cố Hải gầm lên giận dữ.
Lòng bàn tay của Cố Hải đang xoa xoa
tấm tưng của Bạch Lạc Nhân, lại đổi thành mu bàn tay xoa xoa từng cái một, chậm rãi, giống như là cố ý làm hao mòn ý chí của Bạch Lạc Nhân.
"Tôi mượn nhiệt độ cơ thể của cậu làm ấm tay!"
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân đều đã tái xanh, cậu đó, tay cậu so với người tôi còn nóng hơn á, cậu còn muốn ai ủ ấm cho nữa hả? Tôi nhịn cậu vài ngày nữa, chân của cậu hoàn toàn khỏi rồi, cậu sẽ biết tôi trả thù cậu như thế nào! Con mẹ nó!
............
"Cố Hải, bên ngoài có người tìm cậu."
Cố Hải quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Nhân một cái.
Bạch Lạc Nhân trực tiếp xua tay ra hiệu,"Tôi không đỡ cậu đi, cậu thích bảo ai đỡ thì bảo."
Cố Hải lò cò nhảy một chân ra của sau, vừa mới lò cò ra phía sau lưng Bạch Lạc Nhân, bước đi ngay tức khắc liền bình thường, có thể nói bàn chân đi như lướt gió, phải gọi là tư thế rất oai hùng hiên ngang.
Thấy người tới, trong lòng Cố Hải cảm thấy vô cùng may mắn khi Bạch Lạc Nhân không cùng đi ra ngoài.
Tôn cảnh vệ thấy Cố Hải, trong lòng căng thẳng ngay lập tức liền buông lỏng xuống, ông ta cười cười bước tới bên cạnh Cố Hải , vỗ bờ vai của cậu trêu nói ,"Thái tử gia của tôi, cuối cùng tôi đã tìm được cậu rồi."
Mặt của Cố Hải lập tức liền giảm hơn mười độ.
"Ông đến đây làm gì?"
"Có chút chuyện chuyện muốn tìm cậu, chúng ta lên xe rồi nói."
Giữa hai hàng lông mày của Cố Hải lộ ra vẻ vô cùng mâu thuẫn.
"Có chuyện gì cứ nói, tôi không có thời gian ra ngoài với ông."
Hàng lông mày của Tôn cảnh vệ cũng rủ xuống, đứng trước mặt Cố Hải nói,"Vấn đề là người muốn nói chuyện với cậu không phải tôi!"
Gân xanh trên trán Cố Hải giật mấy cái,"Vậy ông về đi."
Dứt lời liền quay đầu đi.
"Thiếu tướng nói, không mời được cậu, tôi cũng không phải trở về nữa."
Bước chân của Cố Hải ngưng lại chốc lát, ánh mắt liếc qua chiếc xe quân độ kia, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm trang chuẩn quân nhân của Tôn cảnh vệ. Sau đó nhìn lên của sổ tầng ba đang mở, chỉ cần Bạch Lạc Nhân từ trong phòng học đi tới, là có thể thấy toàn bộ cảnh này.
"Đi."
Mặt Cố Hải không chút biểu cảm lên xe.
.............
**********************************************************************************************