"Kỹ sư Bạch, quản đốc tìm ông."
Bạch Hán Kỳ tháo mặt nạ bảo hộ chống bụi xuống, lết thân thể mệt mỏi đi vào phòng làm việc của quản đốc.
"Lão Bạch, nào, nhanh đến đây ngồi đi."
Bình thường quản đốc thích nghiêm mặt hôm nay chẳng biết làm sao vậy, nói rất khách khí, chẳng những đưa đến cho Bạch Hán Kỳ một cái ghế, còn tự tay rót cho ông một chén trà.
Bạch Hán Kỳ buồn bực, quản đốc muốn làm gì thế nhỉ?
"Lão Bạch à! Xưởng chúng ta quyết định sa thải ông."
Tim Bạch Hán Kỳ thoáng đập thình thịch hai cái, sau đó cả khuôn mặt liền trắng bệch, ông biết rõ là vì sao quản đốc lại có thái độ khác thường, náo loạn nửa ngày hóa ra là muốn đuổi việc ông. Tay của Bạch Hán Kỳ bưng chén trà có chút run rẩy, ông đứng dậy đem chén trà đặt lại bàn làm việc của quản đốc, đứng thẳng trước mặt quản đốc, khuôn mặt khắc khổ.
"Quản đốc, ông biết đấy, con tôi còn học trung học, đang lúc rất cần tiền. Tôi còn phải nuôi hai người già, tháng nào cũng phải khám bệnh lấy thuốc......"
"Tôi biết." Quản đốc cắt ngang lời Bạch Hán Kỳ,"Cũng bởi vì như vậy mà tôi mới bằng lòng xa sa thải ông, ông đã làm kỹ sư hơn mười năm rồi, quả thực tôi thật không nỡ để ông đi!"
"Tại sao còn muốn sa thải tôi? " Bạch Hán Kỳ gấp đến độ nắm chặt tay,"Không phải ông muốn ép tôi đến đường cùng chứ hả?"
"Sao lại là ép đến đường cùng hả?" Quản đốc bị Bạch Hán Kỳ làm cho hồ đồ,"Bên kia chưa điện thoại cho ông hay sao?"
"Biên kia nào?" Vẻ mặt Bạch Hán Kỳ mờ mịt.
Quản đốc nôn nóng gãi đầu một cái,"Xem ra ông vẫn chưa nhận được tin tức rồi! Như vậy đi, để tôi giúp ông gọi điện........."
Lời vừa nói dứt, thì có người gõ cửa.
Quản đốc ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông mặc Âu phục chân đi giày da, ngay lập tức khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Ôi ôi, ngài thật là biết tính toán, tôi đang muốn gọi điện thoại cho ngài đó!"
Người đàn ông cười cười gật đầu, ánh mắt chuyển tới chỗ Bạch Hán Kỳ,"Vị này là?"
Quản đốc lập tức gọi Bạch Hán Kỳ tới,"Đây là lão Bạch, chính là người ngài muốn tìm đó."
Người đàn ông lập tức vươn tay ra.
Bạch Hán Kỳ cười cười xin lỗi,"Tay tôi hơi bẩn, thật ngại quá."
Người đàn ông này không hề cưỡng ép Bạch Hán Kỳ, quản đốc ở bên cạnh lại chủ động giới thiệu.
"Vị này chính là nhân viên quản lí công ty TNHH thiết bị làm lạnh Đồng Khiết, họ là Miêu, ông cứ gọi là quản lý Miêu là được."
Bạch Hán Kỳ quay sang quản lý Miêu gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Quản đốc lại rót một chén nước cho quản lý Miêu, sau đó mượn cớ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Hán Kỳ và quản lý Miêu.
"Là thế này, công ty chúng tôi muốn mời ông qua đi qua kỹ sư thiết kế kỹ thuật, tiền lương sau khi tính thuế là hai vạn tệ, mỗi háng đều có một lần du lịch nghỉ dưỡng, trợ cấp nhà ở 5000 tệ, phụ cấp đi lại 2000 tệ, phụ cấp ăn uống 2000 tệ, cuối năm tưởng ông nửa năm tiền lương. Ngày làm tám tiếng, tuần nghỉ hai ngày......"
Bạch Hán Kỳ nghe mà lỗ tai tê tê.
"Quản lý Miêu.... Công ty của các ông không phải là công ty lừa đảo chứ hả?"
Quản lý Miêu đang nói vô cùng cao hứng, bị Bạch Hán Kỳ cắt đứt một cái, giống như chưa kịp thích ứng.
"Kỹ sư Bạch thật hài hước."
Bạch Hán Kỳ cười khan hai tiếng,"Không phải tôi hài hước, mà là ưu đãi của các
ông thật không đáng tin."
Quản lý Miêu lấy danh thiếp của mình ra."Ông làm trong ngành đã vài chục năm, chắc cũng biết công ty này chứ, hơn phân nửa linh kiện của công ty chúng tôi đều là nhà máy của các ông sản xuất, tôi và quản đốc của các ông cũng là chỗ quen biết, ông còn không tin tôi hay sao?"
Bạch Hán Kỳ vẫn có không cách nào tin tưởng,"Quan trọng là tôi chưa hề làm qua thiết kế kỹ thuật, làm sao có thể đến công ty các ông làm người thiết kế hả?"
"Cái này ông không phải để tâm, đến lúc đó sẽ có người hướng dẫn cho ông!"
"Nếu như vậy, sao các ông không trực tiếp tìm một người thiết kế đi? Bớt bao nhiêu việc phiền phức!"
Quản lý Miêu nhăn trán, người đàn ông này có bị làm sao không? Cơ hội tốt như vậy, lại sống chết không muốn nhận! Ông ta chê hay là đang muốn nhường cho người khác vậy? !
"Kỹ sư Bạch, nếu như ông cảm thấy chưa yên tâm, tôi dẫn ông đi thăm quan công ty chúng tôi, phòng làm việc của ông đã chuẩn bị xong cả rồi."
Bạch Hán Kỳ nửa mê nửa tỉnh đi theo quản lý Miêu đến công ty bọn họ, vừa đi vào nhìn thấy, nhà xưởng sạch sẽ rộng rãi, khắp nơi đều làm việc bằng máy móc, từng linh kiện máy móc trải qua quá trình sản xuất thành những sản phẩm vô cùng tinh xảo.
"Kỹ sư Bạch, đến đây."
Bạch Hán Kỳ kéo lực chú ý trở về, đi theo quản lý Miêu vào một phòng làm việc.
Một căn phòng rộng rãi sáng sủa hơn mười năm mét vuông, ở giữa đặt một cái bàn làm việc, phía sau có giá sách lớn, bên trên đầu là sách chuyên ngành, sách tra cứu, bàn trà, điều hòa, TV........ Đầy đủ mọi thứ, cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài chính là công viên xanh tươi dịu mắt.
Không hổ là phòng làm việc của quản lí..... trong lòng Bạch Hán Kỳ cảm thán.
"Sau này phòng làm việc này chính là của ông."
Bạch Hán Kỳ ngây ngẩn cả người,"........Ông vừa nói cái gì?"
Quản lý Miêu rất kiên nhẫn giải thích cho Bạch Hán Kỳ,"Nếu như ông đồng ý ở lại công ty của chúng tôi, trước hết thì cứ tạm thời làm việc ở phòng này, sau này có cái gì không hài lòng, chúng ta có thể trao đổi với nhau."
Bạch Hán Kỳ đứng ở trung tâm phòng làm việc, cơ mặt cứng ngắc giống như một pho tượng.
Quản lý Miêu mở ngăn kéo, lấy ra một cái phong bì.
"Đây là năm nghìn tệ, xem như là thành ý của công ty, nếu như ông bằng lòng tiếp nhận thành ý của chúng tôi, xin mời nhận lấy, ngày mai ông là có thể tới làm."