Đã năm ngày Cố Hải không đi học.
Bạch Lạc Nhân thì nhận được một đống lớn đồ linh tinh của Cố Hải, vừa
thì lại phát sách bài tập, bài thi, đạo cụ thể dục, thư gửi cho phụ
huynh.....
Buổi chiều lúc tiết thứ hai, Đan Hiểu Tuyền truyền một tờ giấy qua cho Bạch Lạc Nhân.
"Tôi nghe nói Cố Hải muốn chuyển trường, có thật không?"
Bạch Lạc Nhân nhìn tờ giấy ngây ngẩn một lúc, lần đầu tiên cậu ta trả
lời giấy của người khác, trước kia thì đều đọc xong rồi vò đi.
"Làm sao cậu biết?"
Đan Hiểu Tuyền lại truyền tới.
"Hôm qua tôi đến phòng cô chủ nhiệm, dường như nghe được cô và giáo viên khác nói về việc này."
Bạch Lạc Nhân không trả lời, suốt một tiết học đều thất thần.
"Ba, con ra ngoài một chút."
"Đã trễ thế này còn đi đâu hả?" Bạch Hán Kỳ đuổi theo,"Con không ăn cơm hả?"
Vừa rứt lời thì Bạch Lạc Nhân đã đạp xe ra khỏi ngõ rồi.
Cố Hải sống ở khu vực phồn hoa nhất của Bắc Kinh, nơi này hoàn toàn khác với không khí nơi ở của Bạch Lạc Nhân, một loại là hương vị Bắc Kinh cổ điển cũ kĩ, một loại chính là hơi thở của thời đại hiện đại sang trọng. Bạch Lạc Nhân đạp xe qua từng con đường rộng lớn, đập vào mắt toàn là
xe nhập khẩu sang trọng, trang sức đắt tiền, gái đẹp, và những người
thành đạt.....
Nhấn chuông cửa, một người phụ nữ trung niên tướng mạo đoan trang ra mở cửa.
"Xin hỏi, Cố Hải có ở đây không ạ?"
Người phụ nữ trung niên nhìn Bạch Lạc Nhân từ trên xuống dưới, mang theo vài phần nghi ngờ cùng xem xét.
"Cậu là ai?"
"Tôi là bạn học của cậu ta."
Người phụ nữ trung niên nhìn tuổi tác Bạch Lạc Nhân không lớn, mặt toát
vẻ ngây thơ, không có khả năng nào là tên lừa đảo được, liền dẫn cậu đi
xuống quầy bar gia đình dưới lầu.
Cố Hải đang nằm ở trên giường hưởng thụ thợ mát-xa phục vụ chu đáo.
Cuộc sống bây giờ của cậu vô cùng dưỡng sinh và tẻ nhạt, buổi sáng hàng
ngày đều ở phòng tập thể thao, buổi chiều lại chui vào trong quầy rượu,
buổi tối làm một chút mát-xa, thỉnh thoảng sẽ còn mời một bác sĩ tâm lý
đến giải tỏa tâm tình.
"Cố thiếu gia, có người tìm cậu, cậu ấy nói là bạn của cậu, xin hỏi, bây giờ có thuận tiện để cậu ấy đến đây không?"
Cố Hải nằm ở trên giường đấm bóp, mắt không hề mở, giọng nói cũng mang theo vài phần lãnh đạm.
"Đưa vào đi."
Hai phút sau, Bạch Lạc Nhân được người phụ nữ trung niên này dẫn vào.
Tròn bảy ngày không gặp mặt, lúc Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải, cảm giác khoảng cách lại lần nữa cứ như vậy mà kéo ra xa.
Rất lâu không nghe được giọng nói đó, đôi mắt của Cố Hải mở ra một khe
nhỏ, thấy đôi gò má vừa quen thuộc vừa xa lạ. Vết thương trong lòng vừa
mới khép miệng lại lập tức rỉ máu, lời bác sĩ tâm lý nói đều ném hết sau đầu, vốn người phục vụ mát-xa rất nhẹ nhàng thư thái, thoáng một cái
lại trở nên nhức nhối.
"Cậu tới đây làm gì?" Giọng của Cố Hải lạnh lùng.
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng điệu của mình nghe bình thường một chút.
"Cầm chút đồ đạc cho cậu."
Cố Hải ném cho Bạch Lạc Nhân một ánh mắt ngạo mạn khinh bỉ,"Cậu nghĩ tôi còn cần mấy cái thứ đồ hỏng đó không?"
Thái độ như vậy, quả quyết mà đâm vào trong tim Bạch Lạc Nhân một cái.
Cố Hải không cần mở mắt, cũng biết vẻ mặt Bạch Lạc Nhân như thế nào, cậu ta đau khổ mình lại càng vui sướng.
"Có cần hay không đó là chuyện của cậu, tôi chỉ được giáo viên nhờ mang qua mà thôi, cậu không cần thì có thể tự mình ném đi."
Cố Hải rất lâu sau cũng không lên tiếng.
"Đồ đạc để ở đây, tôi đi."
Cố Hải nghe tiếng bước chân từng chút từng chút biến mất trong lỗ tai
của mình, cảm giác từng khúc ruột đang bị cắt ra từng đoạn từng đoạn
một.
Tiếng mở đẩy của vang lên, Cố Hải đột nhiên nâng thân lên, gọi,"Bạch Lạc Nhân!"
Bước chân của Bạch Lạc Nhân ngừng một chút.
"Cậu trở lại cho tôi!"
Bạch Lạc Nhân làm như không nghe thấy, đưa tay vặn chốt cửa.
Cố Hải đột nhiên từ trên giường đấm bóp nhảy xuống, vọt nhanh đến bên cửa, túm áo lôi Bạch Lạc Nhân xoay người cậu lại.
Thợ mát-xa khom người chào rồi rời đi.
Cố Hải thở hổn hển, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như đe dọa nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Bây giờ thái độ của cậu đối với tôi cũng chỉ như thế này hay sao?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân sửa sang lại quần áo, lạnh mặt nhìn lại.
"Cậu muốn thái độ của tôi đối với cậu như thế nào?"
Tôi vứt bỏ toàn bộ mặt mũi tới thăm cậu, Bạch Lạc Nhân tôi lần đầu tiên
vi phạm nguyên tắc của mình, tôi lo lắng cho cậu, muốn nhìn cậu một chút xem thế nào. Còn cậu thì sao? Từ đầu đến cuối cũng không có mở mắt ra
nhìn tôi! Cậu có tư cách chất vấn thái độ của tôi hay sao?
"Tôi có cái gì khác biệt hay sao?" Cố Hải nhẹ giọng hỏi.
Bạch Lạc Nhân cắn răng không nói lời nào.
Cố Hải gầm lên,"Bạch Lạc Nhân! Cậu nhìn tôi thật kỹ, bây giờ với trước đây tôi khác biệt cái gì?"'
Mặt của Bạch Lạc Nhân ngoan cố có chút gượng gạo.
"Lẽ nào chỉ vì thân phận của tôi, cậu lại nhẫn tâm giết tôi? Lẽ nào vì
thân phận của tôi, thì tôi không đối xử tốt với cậu hay sao?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hải giống như bị dao khắc lên đau đớn
khổ sở, cậu không cách nào che giấu tâm tình của mình, kéo mạnh Bạch Lạc Nhân qua, ôm thật chặt, như muốn dùng toàn bộ sức lực của một tuần nhớ
nhưng mà siết Bạch Lạc Nhân lại, nước mắt cứ như vậy không tự chủ được
mà rơi xuống.
"Bạch Lạc Nhân, ngoại trừ ngày mẹ tôi mất, Cố Hải tôi chưa từng khóc vì một người nào khác."
Cố Hải nghẹn ngào nói, Bạch Lạc Nhân nghe bằng tai nhưng lòng lại như dao cắt.
Làm sao cậu lại không cảm giác được Cố Hải đối với mình rất tốt, từ nhỏ
đến lớn, cậu giống như Bạch Hán Kỳ cứ hồ đồ mà sống. Người đầu tiên
trong đời giúp cậu mang giày là Cố Hải, buổi tối hàng ngày kéo chăn cho
cậu vô số lần là Cố Hải, bát mỳ có hai miếng thịt bò cũng gắp sang bát
cậu là Cố Hải....... Cố Hải không hề tiết chế mà cưng chiều cậu, giúp
cậu không phải chịu một chút ủy khuất nào. Thế cho nên một tuần lễ xa
cách này, làm cho Bạch Lạc Nhân cảm thấy cậu như mất đi cả thế giới quan tâm.
Bầu không khí vào thời khắc này như đang ngừng trôi, hô hấp của Cố Hải dần dần khôi phục bình ổn trở lại.
"Cậu đi đi."
Bạch Lạc Nhân đứng không nhúc nhích.
Cố Hải lấy tay đẩy Bạch Lạc Nhân ra ngoài cửa,"Đi!"
Thẩm mỹ viện ở góc đường đang mở bài hát cũ của Đặng Lệ Quân 'Em chỉ quan tâm anh.'
'Nếu như
em không gặp anh, vậy giờ em sẽ ở nơi đâu
Ngày tháng trôi qua như thế nào, cuộc đời này liệu có còn đáng giá?
Có lẽ em sẽ gặp được một ai đó trôi qua những chuỗi ngày bình yên.
Không biết rằng liệu em còn có thể có được thứ tình yêu ngọt ngào ấy.
Mặc cho thời gian vùn vụt trôi đi.
Em chỉ quan tâm anh thôi.
Cam tâm tình nguyện cảm thụ lấy từng hơi thở của anh.
Đời người bao lần mới có thể gặp được tri kỉ.
Dù cho mất đi sinh mệnh em cũng không hối tiếc.
Vì thế em cầu xin anh, xin đừng để em rời xa anh.
Ngoài anh ra em không thể cảm nhận chút tình yêu nào nơi ai khác.'
Vành mắt Bạch Lạc Nhân đột nhiên liền đỏ, cậu ta nhớ tới đêm hôm đó Cố
Hải ngâm nga bài hát này, bản thân mình lại xem thường giễu cợt cậu ta.
Giờ này khắc này, cậu lại rất muốn nghe Cố Hải Cố Hải một lần nữa.......
Lúc Bạch Lạc Nhân trở lại, gian phòng của ông bà nội đã sáng đèn.
Bạch Hán Kỳ đang ngồi ở trong phòng của Bạch Lạc Nhân, nhìn chằm chằm đồ vật của Cố Hải rồi ngây ngẩn người ra, nghe được cửa mở, liền đứng dậy
đi ra.
"Sao lại về muộn như thế hả? Đi đâu về?."
Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời,"Con đi đưa cho bạn học chút đồ đạc."
Bạch Hán Kỳ vừa mới muốn đi ra khỏi buồng của Bạch Lạc Nhân, lại cảm
giác mình có chuyện muốn nói, dừng bước ở trước cửa, muốn nói gì đó lại
thôi.
"Nhân Tử."
"Dạ?"
Bạch Lạc Nhân đem một quyển sách ngày mai cần học bỏ vào cặp sách.
"Đại Hải cũng lâu rồi không đến đây nhỉ?"
Bạch Lạc Nhân dừng động tác một chút, cúi đầu dạ một tiếng.
Bạch Hán Kỳ ngồi vào bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhìn mặt cậu hỏi một
câu,"Con nói thật với ba đi, con bà Đại Hải có phải đang giận dỗi nhau
không?"
"Không ạ."
"Không, thế sao nó lại không đến nhà chúng ta nữa?" Bạch Hán Kỳ có chút nóng nảy.
Bạch Lạc Nhân cũng nóng nảy theo,"Cậu ta cũng có nhà của mình mà! Điều
kiện nhà bọn họ tốt như vậy, làm sao mà có thể ở nhà chúng ta mãi được
hả?"
Bạch Hán Kỳ vừa nghe lời này, đã cảm thấy trong đó nhất định có vấn đề.
"Nhân Tử à, ba nói cho con biết, Đại Hải là một đứa nhỏ tốt bụng, thật
sự không thể tìm được ở đâu cả. Không phải chúng ta nịnh bợ người ta,
liền nói chuyện của thím Trâu đi, Đại Hải đã bỏ ra bao nhiêu công sức
hả? Thật sự tìm không được một thằng nhóc coi trọng nghĩa khí lại nhiệt
tình như thế! Bạn học, bạn thân trong lúc khó khăn giúp đỡ là chuyện
bình thường, con cũng lớn rồi, lòng phải mở rộng ra, không thể vì mấy
việc vặt vãnh, mà lại ném một người bạn tốt của mình đi, đó là việc vô
cùng không nên làm!"
Bạch Lạc Nhân để cặp sách xuống, ánh mắt buồn rầu nhìn Bạch Hán Kỳ.
"Chuyện này, thực sự con không thể mở rộng lòng được."
"Nó chỉ là một thằng nhóc, có thể làm chuyện gì có lỗi với con hả?" Bạch Hán Kỳ bình chân như vại cười cười,"Hay nó cướp bạn gái của con?"
"Không phải vậy, mà là ba cậu ta cướp vợ ba."
Bạch Lạc Nhân cũng không còn quan tâm đến lời mình nói, vì để Bạch Hán
Kỳ không lặp lại chuyện Cố Hải một lần nữa, thẳng thắn đem tình hình
thực tế nói cho ông biết.
"Là ý gì?" Tư duy Bạch Hán Kỳ vận hành có chút chậm chạp.
Bạch Lạc Nhân thở dài một hơi, rất khó khăn mới mở miệng.
"Mẹ con kết hôn với ba cậu ta."
Bạch Hán Kỳ cứng mặt, thật lâu sau mới bình thường lại.
"Cái này..... ngay từ đầu con đã biết rồi hả? À không, nó vẫn luôn lừa
gạt con.....Nó tiếp cận con là có mục đích hả? ......Con xem xem, ba nói cái gì đấy nhỉ? Sao ba lại có chút rối loạn nhỉ.?"
"Ngay từ đầu hai đứa con không hề biết, hôm nọ mẹ con đến tìm con, vừa lúc chạm mặt cậu ấy, thế con mới biết."
Vẻ mặt Bạch Hán Kỳ hết sực khiếp sợ và hiển nhiên không cách nào tiếp nhận.
"Thì ra ngay từ đầu hai đứng không hề biết việc này hả?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
"Vậy cũng thật trùng hợp!" Bạch Hán Kỳ vỗ đùi một cái,"Thanh niên các
con gọi cái này là gì nhỉ? Duyên phận, là duyên phận đúng không? Đây
không phải là chuyện vô cùng tốt hay sao? Thân càng thêm thân! Sau này
con đi thăm mẹ con, còn có thể tiện thể thăm nó nữa."
Trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân liền hóa đá.