Từ khi hậu cổ giới khai mở tới nay, Thiên cung của tiên giới vẫn luôn đứng sững trên đỉnh Cửu trùng, được hàng trăm nghìn dân chúng dưới nhân gian thờ phụng, chúng sinh khắp tam giới thần phục. Thiên đế chưởng quản tam giới hàng vạn năm, tải vật hậu đức (lấy đức dày nâng đỡ vạn vật), ân hưởng thiên địa, cùng với Thiên hậu cai quản tam giới, uy vọng và tôn sùng của họ sớm đã vượt qua chúng thần thượng cổ giới đã biến mất hàng vạn năm trước, mặc dù vẫn có Cổ Quân thượng thần ẩn danh trong tam giới, nhưng không thể nghi ngờ rằng, Thiên đế mới là vị thần danh phó kỳ thực (danh xứng với thực) thống trị trong tam giới.
Cho nên, để Thiên thế từ bỏ sức mạnh của long mạch bên trong cơ thể, khắp tam giới, tự cổ chí kim gần như không ai có được can đảm và dũng khí đó. Nhưng ba người đi ra từ Uyên lĩnh chiểu trạch lại không hề chậm chân một chút nào, thẳng đường giá tường vân rồi dừng lại tại bên ngoài Nam Thiên môn.
Hậu Trì không che giấu thân phận, thậm chí không đợi Cảnh Giản mở miệng phân phó trước, cứ như vậy dẫn theo Phượng Nhiễm ngông nghênh từ chính giữa Nam Thiên môn bước vào, Cảnh Giản dùng linh lực đỡ Thanh Mục đi theo ngay sau nàng, chịu đựng trong lúc đi lại chỉ để cùng Phượng Nhiễm bước chung một hàng, ngay sau Hậu Trì nửa bước.
Thiên tướng thủ hộ thiên môn sớm đã nhìn thấy một hàng người cách đó không xa đang đi tới, chỉ là nữ tử nhất mã đương tiên (dẫn ngựa đi đầu) kia toàn thân tử bào, trên trán đội quan ngọc, sắc mặt thanh lãnh kèm theo vẻ lạnh lùng cùng xa cách, cảnh tượng ấy tựa như ngàn vạn phong hoa, chỉ một cái ngẩng đầu, liền khiến cho hắn giật mình choáng váng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nhị điện hạ Cảnh Giản kính cẩn đi theo phía sau nữ tử, những lời mắng nhiếc thường ngày nghẹn lại trong cổ họng, hắn ngay lập tức mạnh mẽ nuốt xuống.
Mặc dù vẫn không biết nữ tiên quân mặc tử bào kia là ai, nhưng thiên tướng vẫn cúi đầu xuống, hàng nửa lễ nghênh tiếp mấy người cách đó không xa.
Ngay lúc thiên tướng cúi đầu thì liếc thấy Phượng Nhiễm, một tia nghi hoặc trong mắt lập tức biến thành kinh ngạc, thượng quân Phượng Nhiễm ẩn mình trong Thanh Trì cung vạn năm, tuy rằng những người nhận thức được diện mạo của nàng không nhiều, nhưng tính cách nàng ấy thì trong tam giới mọi người đều biết, hồng y tiên quân trước mặt có mái tóc đỏ rực, phong thái chính trực ngông cuồng, cơ hồ không cần phải phán đoán, ngay khi nàng xuất hiện, thiên tướng thủ môn (giữ cửa) đã nhận ra thân phận của nàng, sau khi nghĩ lại, hắn ngẩng đầu nhìn hướng nữ tử mặc tử y phía trước Cảnh Giản và Phượng Nhiễm với ánh mắt kinh ngạc khó có thể tin.
Phượng Nhiễm thượng quân trái phải luôn sát cánh, nhị điện hạ thiên giới kính cẩn theo sau, trong tam giới, người có được thân phận này – cũng chỉ có Hậu Trì thượng thần của Thanh Trì cung mà thôi.
Chỉ là không nghĩ đến vị tiểu thần quân ở trong Thanh Trì cung hơn vạn năm, lại có bộ dạng phương hoa, uy nghi và tao nhã như vậy.
Cơ hồ ngay lập tức, thiên tướng tay cầm trường kích vốn đang gục đầu khẽ hàng nửa lễ theo bản năng hướng về phía trước, nửa quỳ xuống, khuôn mặt túc lãng (nghiêm túc rõ ràng), đáy mắt sinh ra vẻ tôn sùng thán phục ngay đến chính bản thân cũng khó có thể phát giác.
Đó thật sự là thượng thần mà rất lâu rồi hắn chưa từng được gặp.
"Bái kiến thượng thần."
Thanh âm réo rắt truyền vào tai, Hậu Trì đã bước một chân vào Nam Thiên môn khẽ sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia sóng động, nàng rũ mắt quét qua thiên tướng đang quỳ dưới đất, gật đầu rồi bước vào.
Phượng Nhiễm nhướng nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch vội chạy theo, chỉ có Cảnh Giản phía sau đang đỡ lấy Thanh Mục, trông thấy một màn này dường như có chút choáng váng, lúc ánh mắt rơi xuống trên người mấy thiên tướng thì xẹt qua một tia phức tạp, hắn đã sống tại Thiên cung hàng vạn năm, không nghĩ rằng tiên quân trên thiên giới đối với Hậu Trì lại có một loại tựa như là tôn sùng theo bản năng, hắn khẽ thở dài một tiếng, phát hiện ra Hậu Trì và Phượng Nhiễm đã không thấy bóng dáng, mới vội vàng chạy nhanh mấy bước để bắt kịp họ.
Xem ra, sự xuất hiện của Hậu Trì đối với chúng quân trên tiên giới có ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Dưới sự dẫn dắt của Cảnh Giản, ba người đã vòng qua rất nhiều những lầu các xa hoa, những cung điện lộng lẫy của Cửu trùng, sau đó dừng lại trước một tòa cung điện cổ kính, tiểu đồng gác trước cửa đang ngủ gật, nghe thấy tiếng động thì mơ hồ mở trừng mắt, lúc nhận ra là Cảnh Giản thì sắc mặt liền trở nên vui vẻ.
"Nhị điện hạ, ngài trở lại rồi." Tiểu đồng hổ đầu hổ não (chỉ những đứa trẻ ngốc nghếch), thanh âm thanh thúy bỗng nhiên dừng lại sau khi nhìn thấy Phượng Nhiễm, lúc đôi mắt to ấy rơi xuống trên người Hậu Trì thì ngay lập tức trợn tròn lên, miệng há hốc, vẻ mặt sững sờ.
"Bình Dao, phân phó xuống dưới, dọn dẹp Tử Tùng viện phía sau điện rồi dẫn Hậu Trì thượng thần qua đó nghỉ ngơi." Cảnh Giản nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tiểu đồng nhà mình, lúng túng khẽ ho một tiếng, vẫy vẫy tay.
"Hậu Trì thượng thần.." Bình Dao thấp giọng lẩm bẩm, không đứng vững nữa, bước chân xiêu vẹo, đợi tới khi hồi thần rồi mới mạnh mẽ đứng thẳng dậy, liên tục đáp lời, ánh mắt đầy vẻ hiếm lạ nhìn về phía Hậu Trì, đôi đồng tử màu đen đảo nhanh, cứ nán lại ngoài cửa nhất quyết không muốn đi vào.
"Bình Dao, còn không mau vào." Thật là mất mặt! Cảnh Giản lập tức đen mặt, nghiến răng kêu 'ken két', sắc mặt ôn đạm ngày thường bỗng chốc trở nên rạn nứt.
Tiểu đồng này dáng vẻ thật thà, khiến cho đáy lòng Hậu Trì bất ngờ nổi lên mấy phần yêu thích. Cũng hiểu rằng bình thường Cảnh Giản nhất định không có chút nào kiêu ngạo, mới có thể nuôi dưỡng được một tiểu đồng tính tình như vậy.
"Nhị điện hạ, ta đi ngay đây." Bình Dao hồi lại được thần, thấy sắc mặt tối sầm của nhị điện hạ nhà mình, giật nảy người vội vàng chạy vào bên trong.
Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hậu Trì hướng về phía Thanh Mục đang hôn mê, Cảnh Giản vội nói: "Thượng thần, phụ hoàng chắc hẳn đang ở Huyền thiên cung, ta đi nói với người về tình hình của Thanh Mục, một lát sẽ trở lại."
Hậu Trì gật đầu, biết chuyện này trước tiên để cho Cảnh Giản đi báo mới là tốt nhất, Phượng Nhiễm đỡ lấy Thanh Mục từ trong tay Cảnh Giản, hai người theo Bình Dao bước vào bên trong.
"Cảnh Giản, chuyện này nhờ ngươi." Đi được hai bước, Hậu Trì bỗng dừng lại, vội vàng xoay người thấp giọng nói với Cảnh Giản, tại lúc quay đầu lại ấy, thần sắc của nàng vô cùng thản nhiên.
Khuôn mặt Cảnh Giản khẽ ngẩn ra, bàn tay chắp sau lưng đột nhiên siết chặt, thấy được vẻ khẩn thiết của nữ tử đang rủ mắt trước mặt, đáy lòng lại vô cùng quỷ dị mà sinh ra một tia hào khí tận trời về trọng trách của người huynh trưởng.
"Được được, muội đừng quá lo lắng, Thanh Mục vì ta mà bị thương, ta nhất định sẽ khiến cho phụ hoàng ra tay giúp đỡ." Cảnh Giản ngây người nhìn về phía Hậu Trì, gượng gạo xua tay rồi nói, hắn duỗi tay ra định đỡ lấy Hậu Trì, nhưng ống tay áo màu tím sẫm đã được thu lại trong nháy mắt né tránh trước khi hắn kịp chạm tới.
Hậu Trì sửng sốt, nhìn bàn tay của chính mình, giữa hai hàng lông mày có chút kinh ngạc, nàng không giải thích, chỉ khẽ nhíu mày, rồi quay đầu lại.
Nhìn thấy những động tác thuộc về bản năng của Hậu Trì, Cảnh Giản thu tay lại, lúng túng xoa mấy cái: "Muội đừng lo, bây giờ ta sẽ đi Huyền thiên cung."
Lời còn chưa nói xong, người đã chạy xa rồi, Phượng Nhiễm nhìn thân ảnh có chút lúng túng kia biến mất, lại nhìn sang Hậu Trì: "Xem ra không phải là ngươi không bận tâm."
Hậu Trì không đáp lại, quay người bước vào trong, Phượng Nhiễm trán khẽ động, nhấc gót bước theo nàng.
Chỉ một thời gian ngắn, Phượng Nhiễm đã hoàn toàn được thể nghiệm tốc độ lan truyền tin tức nhanh chóng của Thiên cung, suốt một đường đi tới, thỉnh thoảng sẽ lại có tiểu tiên nga liều lĩnh từ trong một góc xó xỉnh nào đó chạy ra thỉnh an, ánh mắt nhìn Hậu Trì đều có loại cảm giác thích thú như nhìn vật quý hiếm, Phượng Nhiễm dở khóc dở cười đuổi đi hết đám này tới đám khác, trước khi sắc mặt Hậu Trì hoàn toàn biến đen cuối cùng cũng tới được Tử Tùng viện.
Bình Dao thủ trước cổng viện, giương nanh múa vuốt đối với một đám tiên nga và đồng tử đang tiến sát gần, rất có khí thế của một người gác đèo vạn người đừng đi, chỉ là thân hình nhỏ bé kia thực sự có chút không đáng tin cậy, hắn nhìn thấy Hậu Trì đi tới, miệng cười toe toét