Váy màu ngọc bích dài tới mắt cá, dáng vẻ xinh đẹp như ẩn như hiện sau lớp rèm mỏng, nữ tử dung nhan yêu mị bay lên ngồi trên linh thụ bên cạnh Tụ tiên trì, cúi đầu rũ mắt nhìn Cảnh Chiêu đang giương cung bạt kiếm, nở một nụ cười thanh thúy nói: "Cảnh Chiêu công chúa, ta giúp ngươi qua mặt Cảnh Dương điện hạ, để ngươi lẻn ra khỏi Tụ tiên trì, ta còn nói cho ngươi biết cách để cứu được Thanh Mục thượng quân của ngươi nữa, cho nên ngươi hà tất phải cự tuyệt người ta như vậy?"
Cảnh Chiêu thần sắc mệt mỏi, liếc mắt nhìn nàng ta rồi nói: "Ngươi là yêu quân, nếu như bị phụ hoàng của ta phát hiện, không tránh khỏi sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán, sớm rời khỏi đây có phải tốt hơn hay không?"
"Ngươi chỉ là sợ ta nói cho Thanh Mục thượng quân kia biết, bản mạng của hắn là do ngươi cứu mà thôi!" Đôi chân treo lơ lửng khẽ đung đưa, đá vào thân cây, tiên lộ (sương tiên) từ trên linh thụ rơi xuống mặt đất, Thanh Li 'tấm tắc' hai tiếng, nở nụ cười kiều diễm rồi nói: "Không ngờ Cảnh Chiêu công chúa của Thiên cung lại si tình như vậy, chỉ có điều, ngươi lấy bản mệnh long đan ra cứu, cái tên ngươi thích lại hoàn toàn không hay biết gì, chẳng lẽ không đáng tiếc hay sao?"
Khuôn mặt nhợt nhạt của Cảnh Chiêu lộ ra một tia khinh thường, liếc mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: "Thanh Li, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, Thanh Mục há có thể so sánh với loại người như Sâm Vũ, ngươi cho rằng chàng sẽ vì một viên long đan của ta mà ở lại Thiên cung hay sao? Khi ấy thủ đoạn của ngươi như thế nào, tam giới đều biết, bây giờ hà tất phải ở đây giả bộ làm người tốt!"
Nghe thấy lời này, nữ tử áo xanh khóe miệng mang theo ý cười khẽ dừng lại, giữa hai hàng lông mày xẹt qua một tia hung ác, nàng ta nheo mắt, trong thanh âm chứa đầy châm biếm: "Cảnh Chiêu công chúa, ngươi hà tất phải cố làm ra vẻ thanh cao, ngươi lấy long đan ra cứu, chẳng phải cũng hy vọng Thanh Mục có thể vì điều này mà cảm ân, ở lại bên cạnh ngươi hay sao, càng huống hồ cho dù ngươi không nói, Thiên đế và Thiên hậu sớm muộn gì cũng biết, đừng tưởng rằng tâm tư của ngươi có thể che giấu được người khác, ngươi cứ luôn miệng không muốn cho hắn biết, thật là đại nghĩa lẫm nhiên (oai phong lẫm liệt), kỳ thực chẳng có gì khác biệt so với ta!"
Có lẽ từ khi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử (đứa con đáng tự hào của trời), được chúng tiên tôn sùng, Cảnh Chiêu chưa từng phải nghe qua lời nói cay nghiệt mà lại chứa đầy vẻ khinh thường như vậy, từng câu từng chữ như đánh thẳng vào trong tâm, hình bóng giấu tại nơi tận cùng đáy lòng căn bản không thể trốn tránh, Cảnh Chiêu dựa bên hòn giả sơn lập tức cúi đầu, nàng thậm chí còn không quan tâm đến chút ý tứ trong lời nói của Thanh Li, hung hăng cắn chặt khóe môi khô nứt, mái tóc tản loạn lặng lẽ rủ xuống, trầm mặc mà nhếch nhác.
Thanh Li ngồi trên linh thụ lạnh lùng nhìn nàng, một lát sau, mới nghe thấy thanh âm của Cảnh Chiêu.
"Ngươi nói không sai, nhưng chí ít ta nguyện ý dùng mạng của ta ra để đánh cược một lần. Thanh Li, ngươi càng đáng thương hơn ta, phí mất vạn năm thời gian để thêu dệt lên một lời nói nói, khi tỉnh mộng rồi, có từng hối hận hay không?" Cảnh Chiêu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thanh Li đang ngồi trên cây, thần thái nghiêm túc mà kiên quyết.
Vẻ châm biếm nơi đáy mắt Thanh Li dần dần mờ đi, nàng nheo mắt, trong đôi con ngươi nhuốm lên một tia sóng động, đột nhiên cong môi khẽ cười: "Vậy thì không chắc, chí ít hắn đã ở bên ta vạn năm trời, ta không có được, thì ai cũng đừng mơ tưởng. Cảnh Chiêu công chúa, ngươi đã muốn đánh cuộc, vậy ta đây sẽ nhìn cho rõ, Thanh Mục sẽ vì trả ơn cứu mạng mà lưu lại thiên giới, hay là sẽ trở về bên cạnh vị tiểu thần quân trên Thanh Trì cung kia?"
Lời này vừa nói xong, Thanh Li liếc về phía Thiên cung, đột nhiên biến mất trong Tụ tiên trì, không thấy tung tích, chỉ có trên linh thụ nơi nàng ta vừa mới ngồi, là còn lưu lại một mùi hương kỳ lạ.
Nghe thấy trong câu cuối cùng của Thanh Li nhắc tới tên người nọ, Cảnh Chiêu chớp mắt, bàn tay khẽ siết chặt, trên mặt lộ ra một chút không cam lòng, trầm mặc nhắm mắt lại.
Nghìn năm trước tại nơi tận cùng Bắc hải, tiên quân áo đen, một cái liếc nhìn, từ đó vạn kiếp bất phục (vạn kiếp không thể trở lại), Thanh Mục, nếu ta nguyện ý đem tất cả ra đánh cuộc một lần, chàng có vì ta mà dừng bước hay không?
Giây lát sau, Cảnh Giản xuất hiện tại bên cạnh Tụ tiên trì, sắc mặt hắn phức tạp nhìn Cảnh Chiêu dáng vẻ yếu ớt đang dựa bên hòn giả sơn, khẽ thở dài nói: "Tam muội, muội hà tất phải làm như vậy? Muội rõ ràng biết rằng.."
"Nhị ca, không cần nhiều lời đâu, phụ hoàng muốn xử phạt muội như thế nào?" Cảnh Chiêu ngắt lời Cảnh Giản, mắt mở lớn, bên trong xẹt qua một tia quyết tuyệt. Nội đan kim long đối với nàng mà nói vô cùng quan trọng, phụ hoàng nhất định là rất thất vọng..
"Phụ hoàng nói.. nhốt muội vào Tỏa tiên tháp." Cảnh Giản do dự một lát, mới nói ra mệnh lệnh của Thiên đế, nhưng nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Cảnh Chiêu, vội vàng nói: "Tam muội, muội đừng lo lắng, phụ hoàng rất yêu thương muội, người chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, chờ người bình tĩnh lại, thì sẽ không sao đâu."
Cảnh Chiêu sắc mặt trắng bệch, không lên tiếng, chỉ là đáy mắt xẹt qua vẻ thất vọng mơ hồ.
"Cảnh Chiêu, muội làm sao biết được Thanh Mục trúng long tức của Tam thủ hỏa long, làm sao lại ra được khỏi Tụ tiên trì?" Cảnh Giản dừng lại, đem những nghi vấn nơi đáy lòng hỏi ra.
"Nhị ca, huynh đừng hỏi nữa. Đại ca ở bên trong Tụ tiên trì, huynh đánh thức huynh ấy đi, bây giờ muội sẽ đi Tỏa tiên tháp." Cảnh Chiêu lắc lắc đầu, đứng thẳng người, thân thể yếu đuối, đáy mắt xẹt qua một tia quật cường.
Cảnh Giản nhìn thấy thì lo lắng, vội đưa tay ra đỡ, nhưng đột nhiên bị một luồng quang mang ngũ sắc xuất hiện trên người Cảnh Chiêu hất ra, quang mang đó linh lực mạnh mẽ, ngầm chứa đựng uy áp, bao phủ lấy Cảnh Chiêu ở bên trong, chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt nhợt nhạt của nàng đã khôi phục mấy phần hồng nhuận.
Hàng lông mày Cảnh Giản khẽ thả lỏng, biết là xảy ra chuyện gì, không lên tiếng lùi ra sau mấy bước, dựng thẳng lưng, trong đáy mắt hiện lên một tia cung kính.
"Cảnh Chiêu, tính tình con vẫn không thay đổi chút nào, bộ dạng đã thành ra như vậy, mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ?"
Quang mang ngũ sắc từ trên người Cảnh Chiêu từ từ biến mất, thanh âm thanh lãnh từ nơi hư không truyền tới, mang theo một chút giận dữ và thương tiếc.
"Bái kiến mẫu hậu."
Thiên hậu bế quan tu luyện đã hàng nghìn năm, thọ yến của nàng vẫn còn mấy tháng nữa mới được tổ chức, bình thường Cảnh Giản cũng rất ít có cơ hội gặp được nàng, nhưng lại không ngờ nàng sẽ bị kinh động bởi chuyện này, mà xuất quan trước thời hạn.
Cảnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn về hư ảnh phía không trung, ủy khuất nơi đáy mắt tới cuối cùng cũng trào ra, đôi con ngươi phiếm hồng chứa đầy sương mù: "Mẫu hậu, Cảnh Chiêu không dám."
Một tiếng gọi nũng nịu, lại khiến cho sự tức giận bao trùm lấy toàn thân bóng người nơi hư không kia giảm đi không ít, thanh âm của Thiên hậu chậm rãi truyền ra: "Ta và phụ hoàng con đã tốn biết bao tâm huyết hàng vạn năm trời giáo dưỡng con, bây giờ con lại vì một tên thượng quân tầm thường mà làm cho bản thân trở nên thảm hại như vậy, mẫu hậu hỏi con, con thực sự thích hắn sao?"
"Mẫu hậu.." Cảnh Chiêu sững sờ, sắc mặt nhiễm hồng, lại lộ ra một chút dáng vẻ mềm mại đáng yêu của tiểu nữ nhi, thấp thỏm mở miệng: "Người biết rồi sao?"
"Long đan trong cơ thể con đang ở trong người tiên quân kia, ta dùng thần thức thăm dò là biết, há lại có thể giấu được ta? Có điều linh lực của hắn thâm hậu, trong số tiên quân cũng được coi là hiếm thấy, ta lại không biết tiên giới nghìn năm nay có một nhân vật như vậy xuất hiện.." Thiên hậu dừng lại một lát mới nói: "Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn muốn lấy lại long đan trong cơ thể của hắn, Cảnh Chiêu, hắn chẳng qua chỉ là phàm quân, con sao có thể dùng long đan cứu hắn?"
Mẫu hậu đã nghìn năm rồi chưa từng hỏi chuyện trong tiên giới, ngay cả lần trước ba người bọn hắn bị thương, nàng cũng chỉ là truyền lời để cho bọn hắn tiến vào Tụ tiên trì mà thôi, không biết Thanh Mục là bình thường, Cảnh Giản sắc mặt ngưng lại, đang chuẩn bị lên tiếng, lại bị Cảnh Chiêu nóng nảy chặt đứt.
"Mẫu hậu không được, hắn nếu không có long đan, nhất định không sống nổi.." Cảnh Chiêu quỳ sụp dưới đất, đáy mắt chứa đầy hoảng loạn, nàng hiểu rõ Thiên hậu là đang thương tiếc nàng, nếu như người vì chuyện ấy mà giận lây sang Thanh Mục, vậy thì ngày sau Thanh Mục nhất định là khó có chốn dung thân trong tam giới.
"Cảnh Chiêu! Con mất đi long đan, sau này tu luyện tất sẽ vô cùng tổn hại, con có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?" Nhìn thấy Cảnh Chiêu hồ đồ như vậy, thanh âm nơi hư không đột