"Cổ Quân thượng thần, hạ quân Thanh Mục, nguyện lấy thân làm sính lễ, nghênh cưới Hậu Trì thượng thần, mong Cổ Quân thượng thần đáp ứng."
Cùng một câu nói, thanh âm trong trẻo nhưng không cho phép xen vào vang lên ba lần, một lần so với một lần lại càng kiên định cố chấp.
Chúng tiên còn chưa hồi thần lại sau chín chín đạo lôi kiếp kinh thế hãi tục kia, thì một màn chấn động khác lại ập tới.
Thanh Mục thần quân vẻ mặt nghiêm túc, Hậu Trì thượng thần sững sờ ngây ngẩn, Cảnh Chiêu công chúa đau thương tuyệt vọng, Thiên đế Thiên hậu khó bề tin tưởng.. Cùng với Cổ Quân thượng thần sắc mặt vẫn không thay đổi.
Mặc dù Thanh Mục thượng quân trải qua Cửu thiên huyền lôi chưa tấn thăng lên thượng thần, nhưng linh lực khủng bố khắp người kia vẫn khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi, là vị tiên quân rất có khả năng trở thành thượng thần thứ năm từ hậu cổ giới cho tới nay, hắn cầu thú, cũng không biết Cổ Quân thượng thần có đồng ý hay không?
Chờ đợi phản hồi không chỉ có người bên trong Thiên cung trăm thước, tại hư không cách đó không xa, một người áo trắng đang nghiêng mình dựa vào trên vương tọa do tử quang ngưng tụ tạo thành, khóe mắt phác ra ám quang nguy hiểm, chống cằm chăm chú nhìn một màn này, tay trái khép thành cung tròn khẽ gõ, khuôn mặt không có biểu tình.
Yên lặng đến quỷ dị, sau đó từ từ chuyển dần sang bất an, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn các loại sắc thái đều tề tụ trên khuôn mặt của Cổ Quân thượng thần, thức thời đem hô hấp nén chậm lại.
Được rồi, mặc dù Thanh Mục thượng quân thâm tình thấu khắp thiên địa, khiến cho người ngoài như bọn hắn đều vô cùng cảm động, nhưng hiện tại, ai cũng nhìn ra được Cổ Quân thượng thần luôn cưng chiều nữ nhi kia không vui chút nào, bọn hắn lại không muốn xông lên trước làm bia đỡ, vẫn nên tránh nhanh một chút mới tốt.
Dưới sự yên tĩnh đến tột độ, Hậu Trì sững sờ mất nửa ngày, dường như vừa mới hồi lại thần liền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Mục.
Thanh niên vẫn cố chấp cúi đầu, hàng một thượng lễ cổ xưa, toàn thân trường bào đỏ sẫm vô cùng chói mắt, tựa như ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt.
Nàng cong cong khóe miệng, đôi mắt khẽ híp, bàn tay buông thõng giữa eo từ từ siết lại.
Lấy thân làm sính lễ, Thanh Mục, huynh thực là cuồng vọng. Với tính cách của lão đầu tử, có thể dễ dàng đáp ứng huynh mới là kỳ quái. Mặc dù nghĩ như vậy, trong đáy mắt nàng vẫn nhuốm lên một tia mong đợi khó nhận thấy, chậm chạp nhướng mắt lên nhìn về phía Cổ Quân thượng thần đã nghiêm chỉnh ngồi giữa không trung.
"Cầu thú Hậu Trì? Thanh Mục.." Cổ Quân thượng thần tỏ ra nghiêm túc, mặt không biểu tình, nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bổn quân sẽ đáp ứng ngươi? Chỉ dựa vào ngươi còn sống sau khi chịu qua chín chín đạo lôi kiếp ư?"
Dường như dự đoán được Cổ Quân thượng thần sẽ nói như vậy, Thanh Mục thả bàn tay đang đặt trên vai xuống, bình tĩnh nhìn Cổ Quân thượng thần, nói: "Thanh Mục xin thề với trời, một ngày ta còn sống, thì nội khắp tam giới cửu châu này, thần tổn thương nàng, ta sẽ giết thần, ma làm nhục nàng, ta sẽ trảm ma, nếu làm trái lời thề này, mỗi ngày ta sẽ bị vạn ma phệ tâm (ăn tim), hồn phi phách tán."
Ánh mắt của Thanh Mục quá mức trầm định kiên quyết, khiến cho Cổ Quân thượng thần khẽ sửng sốt, liếc qua vẻ âm thầm mong đợi của nữ nhi nhà mình thì thần sắc có chút chấn kinh, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt cũng trở nên trịnh trọng.
"Thanh Mục, nếu ngươi đã nguyện ý vì Hậu Trì chịu khổ Cửu thiên huyền lôi, ta cũng không làm khó ngươi nữa."
Lời này của Cổ Quân thượng thần vừa nói ra, trong đáy mắt Thanh Mục bỗng chốc xẹt qua một tia kinh hỉ, ngước mắt nhìn về phía Cổ Quân thượng thần, Hậu Trì thì ngược lại, nhìn Cổ Quân thượng thần với ánh mắt cổ quái, khẽ sờ cằm, dường như không tin rẳng hắn lại đáp ứng một cách đơn giản như vậy.
Cổ Quân thượng thần quét qua biểu tình của hai người, tay gác sau lưng, nói: "Tuy rằng bổn quân không can dự vào tranh chấp tiên yêu, nhưng Thanh Trì cung lại nằm trong tiên giới, thù oán của hai giới, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh chiến tranh, lan đến Thanh Trì cung, ta để cho ngươi ở lại giao giới tiên yêu trăm năm, dẹp yên chiến loạn, nếu như ngươi có thể làm được, trăm năm sau bắt đầu từ ngày hôm nay, bất luận hai giới tiên yêu có xảy ra tình huống như thế nào, ta cũng sẽ không ngăn cản hôn sự của ngươi và Hậu Trì nữa."
Trong dự kiến, nhưng lại nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, ai cũng biết rằng Cổ Quân thượng thần cưng chiều nữ nhi bảo bối sẽ không dễ dàng đáp ứng, nhưng không ai nghĩ tới hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, đối với tiên quân mà nói, chỉ trăm năm thời gian, thực sự không thể nói là dài, nhưng mà canh giữ tại nơi giao giữa hai giới, dẹp yên chiến loạn, lại không phải là chuyện đơn giản.
Chẳng lẽ Cổ Quân thượng thần muốn dùng chuyện này để khảo nghiệm năng lực của con rể hay sao, chúng tiên chậm rãi cân nhắc, cảm thấy đúng là như vậy, ánh mắt nhìn Thanh Mục thượng quân có thêm mấy phần đồng cảm, xem ra việc nhạc phụ có năng lực quá cao, thực sự không phải chuyện gì tốt đẹp cả..
Nơi hư không cách đó không xa khẽ nổi lên một tia sóng động nhè nhẹ, nhưng lại chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
Thanh Mục và Hậu Trì đều có chút sửng sốt khó nói nên lời khi nghe tới điều kiện này, Thanh Mục nhíu mày, quay đầu nhìn Hậu Trì phía sau, gật đầu nói: "Ta đồng ý, sẽ canh giữ tại nơi giao giữa hai giới, trong vòng trăm năm không để cho hai tộc khai chiến."
"Rất tốt." Cổ Quân thượng thần gục gặt đầu, thần sắc ngưng trọng trong nháy mắt trở nên hớn hở ra mặt, đột nhiên từ giữa không trung bay xuống, đáp tại bên cạnh Hậu Trì, nịnh hót nói: "Khuê nữ, con thấy cái chủ ý này của ta thế nào, hắn canh giữ nơi khác, thì sẽ không có thời gian quấy nhiễu hai cha con chúng ta đoàn tụ rồi, phụ thần mới học được không ít tay nghề của nhân gian, đi, trở về Thanh Trì cung, phụ thần sẽ nấu món ngon cho con."
Hậu Trì giật giật khóe miệng, không kiên nhẫn đẩy khuôn mặt tươi cười như hoa đang dựa sát gần ra xa một chút: "Con và Thanh Mục còn có chuyện, người cứ về Thanh Trì cung trước chờ con đi."
Khuôn mặt tươi cười của Cổ Quân thượng thần nhăn lại, đầu rũ xuống, nước mắt đầm đìa: "Khuê nữ, con không thích lão cha nữa, con muốn theo tên xú tiểu tử kia đi đâu!"
Bộ dạng yếu đuối có thể bức kẻ thù đại khổ này thực sự không thể nào xem được nữa, chúng nhân quay người lại, sau khi niệm thầm một lần 'đây tuyệt đối không phải Cổ Quân thượng thần', thì lặng lẽ cúi đầu xuống, nhìn mặt đất sạch bóng ra sức thanh lọc tròng mắt của chính mình.
Ngay cả Thiên đế và Thiên hậu cũng rũ bỏ áo bào, vô cùng không thiện chí mà nhìn hắn.
Kẻ đương sự bị xưng là 'xú tiểu tử' lại vẫn vui vẻ ra mặt, dường như từ lúc Cổ Quân thượng thần đáp ứng hôn sự của hắn mới vừa rồi, hắn liền chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, nhìn toàn bộ thế giới kia phải chăng đều là dương quang xán lạn.
"Trở về Liễu Vọng sơn rồi nói." Có lẽ là vẻ mặt tươi cười ấy quá mức xán lạn, sắc mặt Hậu Trì khựng lại, hừ một tiếng, vẫy vẫy tay, chẳng buồn để ý tới Cổ Quân thượng thần đang giả điên giả khùng nữa, quay người bay ra ngoài Thiên cung.
Cổ Quân thượng thần sững sờ, gãi gãi đầu, nhìn Phượng Nhiễm bên cạnh, nói: "Sao lại về, từ khi nào mà nhà chúng ta lại trở thành Liễu Vọng sơn quỷ quái kia vậy?"
"Chuyện ngài không biết còn nhiều lắm!" Phượng Nhiễm lạnh nhạt liếc nhìn hắn, chỉ về phía Thanh Mục, nháy mắt ra hiệu với hắn: "Khuê nữ nhà ngươi là thẹn quá hóa giận đó, Thanh Mục thượng quân, còn không mau đi."
Thanh Mục khựng lại, sau đó lập tức đuổi theo Hậu Trì với nụ cười trên môi. Phượng Nhiễm cong khóe miệng, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Cảnh Chiêu, không nhanh không chậm bước theo.
Cảnh Chiêu thần sắc u ám, thân thể khẽ động rồi sau đó dừng lại, nhưng cử động này lại lọt vào trong mắt Thiên đế, càng khiến hắn tức giận thêm.
Cổ Quân thượng thần đang chuẩn bị rời đi, không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu hướng Thiên đế giữa không trung nói: "Mộ Quang, tối đa một tháng, ta sẽ để cho Thanh Mục đi tới nơi kết giới của tiên yêu, hắn canh giữ hai giới trăm năm, cũng tính là cái nhân tình mà ta nợ ngươi, về sau nếu không xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết là đừng nên gặp nhau nữa."
"Cảnh Giản, đưa Cảnh Chiêu trở về Tỏa tiên tháp, nội trong vòng trăm năm không được phép ra khỏi tháp một bước, nếu không trừng phạt không tha."
Thiên đế sắc mặt khẽ trầm xuống, không đáp ứng cũng không cự tuyệt Cổ Quân thượng thần, chỉ nhàn nhạt hướng Cảnh Giản phân phó một câu, sau đó phất ống tay áo, kéo theo Thiên hậu thần tình đại biến cùng nhau biến mất trước mặt chúng nhân.
Cảnh Chiêu đầy mặt chấn kinh, Cảnh Giản 'dạ' đáp một tiếng, biết rằng phụ hoàng hẳn là rất phẫn nộ, hướng Cảnh Chiêu thở dài, cùng nhau ẩn đi tiên tích.
Cổ Quân thượng thần cũng mặc kệ bọn hắn, ngâm nga một điệu khúc, lắc lư thân thể bước dài theo hình chữ bát trên mây, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt liếc nhìn