Đằng vân giá vũ mấy ngày, Bắc hải đã gần ngay trước mắt, Hậu Trì giá tiên vân bay vòng quanh phía trên Bắc hải, sau đó dừng lại trong sự kinh ngạc của ba người.
Nàng quay người nhìn Cổ Quân thượng thần, sắc mặt ngưng trọng: "Phụ thần, người có biết lai lịch của Bách Huyền không?"
Câu hỏi này vô cùng đột ngột, khiến cho Cổ Quân thượng thần sững sờ ra mặt, ngay lập tức xua xua tay, cười nói: "Khuê nữ à, trước kia là hắn tự tìm tới Thanh Trì cung, ta mỗi ngày đều ra ngoài tìm linh dược cho con, không có thời gian chăm sóc con, thấy hắn linh lực thâm hậu, liền để cho hắn ở lại, khi đó ta và hắn giao hẹn rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời đi, cho nên sau khi Bách Huyền rời khỏi Thanh Trì cung ta cũng không đi tìm hắn."
Cổ Quân thượng thần ý tứ mập mờ, mấy lời thoái thác này có quỷ mới tin là thật, Hậu Trì nheo mắt, không hỏi thêm nữa, quay người giá tiên vân bay xuống.
Chờ nàng tìm được Bách Huyền, tự nhiên có thể hỏi ra đầu đuôi mọi chuyện.
Bốn người dừng lại phía trên Bắc hải, Hậu Trì tiện tay ném Tị Thủy châu trong suốt tinh xảo xuống biển, mặt biển vốn phẳng lặng ngay lập tức tách ra, gợn sóng cuộn trào lên mấy trượng, một con rùa già từ dưới biển sâu nổi lên, hóa thành hình người, khấu đầu bái lạy.
"Cung nghênh Hậu Trì thượng thần, Thanh Mục thượng quân, Phượng Nhiễm thượng quân."
"Quy thừa tướng, không cần đa lễ, lão Long vương vẫn tốt chứ?" Hậu Trì xưa nay không thích xã giao, Phượng Nhiễm nhìn xem thần sắc của ba người, nhận mệnh đứng ra bắt chuyện.
"Đa tạ Phượng Nhiễm thượng quân quan tâm, Long vương thân thể vẫn khỏe mạnh lắm."
Quy thừa tướng khấu bái xong, ngẩng đầu dậy, thấy ba người trước mặt nam thì tuấn tú, nữ thì dáng vẻ phi phàm, nhủ thầm tiên quân trên trời quả nhiên đều có bộ dạng rất đẹp, so với mấy vị công chúa được Long vương sủng ái thì có nhìn mấy cũng không đủ. Còn chưa cảm khái xong, quay đầu lại thấy một lão đầu bộ dạng lén lút đang xiêu xiêu vẹo vẹo đứng sau ba người, nhớ lại lời đồn gây xôn xao gần nửa tháng nay, hai chân liền mềm nhũn, ngay lập tức ngã phục xuống đất hành đại lễ.
"Tiểu tiên mắt kém, bái kiến Cổ Quân thượng thần." Thanh âm cao vút của lão thừa tướng run run, bàn tay chống trên mặt đất không ngừng run rẩy. Cổ Quân thượng thần biến mất vạn năm, nửa tháng trước xuất hiện tại Thanh Long đài trên Thiên cung, chẳng những bức lùi Thiên đế, còn khiến cho Thiên hậu mất thể diện, cuối cùng tùy ý rời đi, đối với hạng tiểu tiên như hắn mà nói, có thể gặp qua một lần đã là thiên duyên, bây giờ lại mạo phạm thượng thần..
"Không sao không sao, Quy thừa tướng, ngươi dẫn đường đi." Cổ Quân tùy ý xua xua tay, dẫn theo ba người đi theo con đường được tách ra bởi Tị Thủy châu.
Quy thừa tướng cao giọng đáp một tiếng, thể hiện ra cước lực (lực bàn chân) tốc độ cao hoàn toàn không khớp với bộ dáng tuổi già sức yếu, nhất mã đương tiên (xung trận ngựa lên trước) di chuyển tới bên người Cổ Quân thượng thần, cẩn thận dè dặt khom lưng dẫn đường: "Thượng thần, ngài chậm một chút, kẻo vấp chân đấy."
"Yên tâm, ta già rồi, nhưng mắt vẫn còn tốt lắm, Quy thừa tướng, ngươi cũng chậm một chút."
"Ôi, được thượng thần quan tâm, thực là vinh hạnh ba đời của tiểu tiên."
Ba người bị lạnh nhạt liếc nhìn nhau đầy đầu hắc tuyến, lập tức cùng lùi một bước lặng lẽ giảm tốc độ.
Bọn họ không ngờ rằng, Quy thừa tướng của Long cung Bắc hải này, lại là một người thần kỳ đến như vậy!
Con đường thông hành được tách mở này dẫn vào sâu trong Bắc hải, bốn người suốt dọc đường đi lại chậm rãi, đám thủy tộc men theo màn nước bên ngoài con đường chật cứng đến mức không để lọt gió, không khỏi thích thú nhìn xem mấy người bên trong, không ít thủy tộc mình người đuôi cá xinh đẹp cách đó không xa thậm chí còn liếc mắt đưa tình với Thanh Mục.
Hậu Trì sắc mặt nghiêm nghị, tay gác sau lưng, khẽ hừ một tiếng. Thanh Mục sờ sờ mũi, hướng Hậu Trì thì thầm mấy câu, mới khiến cho sắc mặt của nàng tốt lên một chút. Phượng Nhiễm cười cười, âm thầm chậc lưỡi, tiên nhân nhiều thận trọng, chỉ có thủy tộc dưới đáy biển trời sinh tính tình phóng khoáng, bây giờ xem ra quả nhiên không phải giả, chỉ là nàng không biết tại sao lại nhớ tới câu nói 'mấy vị công chúa Long cung đã từng vì tranh một bức mặc bảo (tranh quý) của nhị điện hạ nhà ta mà đánh tới sứt đầu mẻ trán' của Bình Dao trên Thiên cung, đột nhiên không còn hứng thú trêu đùa hai người kia nữa.
Cùng những tâm trạng khác biệt, Long cung đã gần ngay trước mắt. Tử Tinh cung điện huy hoàng tráng lệ đặc biệt chói mắt, bốn cây trụ thạch ngân bạch trong suốt điêu khắc văn tự thượng cổ, bao quanh cung điện, phân tán khắp bốn phương, mơ hồ chiếu ra linh quang mờ nhạt, bao phủ lên Tử Tinh long cung, hợp lại thành một thể, đứng sững dưới biển sâu, tựa như một bảo vật vô cùng rực rỡ.
Long vương Bắc hải trên người mặc long bào tử kim đứng trước cung điện, xa xa nhìn thấy mấy người, đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng bước xuống khán đài, khom lưng hàng lễ với Cổ Quân thượng thần đã tới gần: "Long Hư hoảng sợ, không biết Cổ Quân thượng thần giá lâm Bắc hải."
Cũng không trách Long vương Bắc hải quá kinh sợ, Bắc hải đột nhiên xuất hiện dị tượng, hắn tuy có tâm tư nhờ cậy Thanh Trì cung, nhưng lại không ngờ rằng đích thân Cổ Quân thượng thần sẽ tới, xem ra cái danh ái nữ (cưng chiều con gái) kia quả thực không nhầm.
"Long Hư, sau Côn Lôn sơn năm đó, chúng ta đã cách mấy vạn năm không gặp, lần này Hậu Trì tùy tính, quấy rầy tứ hải bất an, ngược lại gây phiền phức cho ngươi rồi." Cổ Quân trên mặt tràn đầy ý cười, xã giao đỡ Long vương dậy.
Thanh Mục tuy là ủy thác cho Long vương tứ hải, nhưng suy cho cùng, người ta cũng là nhìn vào thể diện của Thanh Trì cung, bằng không thì cũng sẽ không có tin tức nhanh chóng đến như vậy.
Long vương nghe thấy lời này, vội vàng xua tay: "Thượng thần nói quá rồi.."
"Long vương, có thể dẫn chúng ta tới nơi băng phong kia trước được không?" Hai người còn chưa hàn huyên xong, thì một thanh âm nhàn nhạt liền xen vào, Cổ Quân thượng thần ngay lập tức khép miệng lại, khẩn thiết nhìn khuê nữ đã mất hết vẻ kiên nhẫn phía sau.
Long vương ngẩng đầu, thấy vẻ cấp thiết mơ hồ nơi đáy mắt Hậu Trì, đáy lòng đánh 'bộp' một tiếng, vội nói: "Để cho tiểu thần quân chờ lâu rồi, bây giờ chúng ta liền đi ngay, có điều tiểu thần quân đi đường mệt mỏi, tạm thời chờ một chút."
Long vương nói xong, lập tức phất ống tay áo, một chiếc thuyền nhỏ bỏ túi xuất hiện tại cách đó không xa, trong nháy mắt, thuyền biến cao tới cả trượng, gỗ lim sơn đỏ, có khoảng mười viên dạ minh châu kích cỡ bằng đầu người khảm trên thân thuyền, giống như Tử Tinh long cung đều xa hoa lộng lẫy.
Hậu Trì khẽ cong khóe miệng, bắt đầu hiểu được sở thích của Long vương Bắc hải kia.
Nhớ lại đám kỳ trân dị bảo chất chồng trong Thanh Trì cung, nàng nhìn Cổ Quân thượng thần bên cạnh rõ ràng đang híp hết cả mắt lại, khẽ thở dài.
Rồng, quả nhiên là giống loài có khả năng kiếm được rất nhiều của cải trong thiên hạ.
Nhưng mà, còn may, nàng không được di truyền cái phẩm chất tốt đẹp vô cùng mất mặt ấy.
"Thượng thần, nơi băng phong kia vô cùng băng lãnh, thủy tộc bình thường không thể chịu nổi, chỉ có bổn vương đưa các người tới trước được thôi." Sau khi Long vương gọi ra thuyền đỏ, chỉ có một mình hắn đi lên, thấy vẻ mặt hoài nghi của mấy người, tập tức liền giải thích.
Hậu Trì gật gật đầu, dặn dò mấy người phía sau, rồi bước lên chiếc thuyền đỏ.
Tốc độ của thuyền đỏ trên biển không chậm hơn giá vân chút nào, sau một canh giờ ở Bắc hải, cuối cùng đã tiến vào được nơi địa vực sâu thẳm.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Long vương sống không biết bao nhiêu năm trời cũng nhìn ra được ai là người đứng đầu một nhóm này, nhìn ra biển sâu càng thêm xanh thẳm, nói với Hậu Trì: "Tiểu thần quân, Thanh Mục thượng quân từng ủy thác cho ta tìm kiếm Bắc hải, ban đầu một chút manh mối cũng không có, nhưng khi Cửu thiên huyền lôi giáng thế nửa tháng trước, nơi băng phong này lại từ đáy biển chấn động lộ ra, nổi lên trên mặt biển, đem hải vực xung quanh hàng vạn dặm băng phong lại hoàn toàn, ngay cả bầy thủy tộc sinh sống ở đó cũng không thể may mắn tránh khỏi, Bổn vương đã từng thử tiến vào, nhưng lại không thu được kết quả gì phải ra về. Vốn muốn thượng tấu lên Thiên đế, nhưng nghĩ đến giao phó của Thanh Mục thượng quân, cho nên liền thông báo trước cho ngài."
Hậu Trì gật gật đầu, chắp tay: "Đa tạ Long vương." Nói như vậy, cũng coi như nhận của hắn một cái ân tình rồi.
Long vương sờ sờ bộ râu, sắc mặt càng thêm ôn hòa, tiếp tục nói: "Tuy rằng Bổn vương không thể tới gần, nhưng lại cảm ứng được một luồng linh lực mạnh mẽ ở trung tâm của vùng băng phong ấy, cho nên tiểu thần quân hãy cẩn thận."
Nói xong liền chỉ địa phương cách đó không xa, lùi sang một bên, hắn đã ăn đủ khổ sở từ nơi băng phong kia rồi.
Đại hải xanh thẳm trước mặt dần bị thay thế bởi một vùng băng phong, trông ra xa, nghìn dặm mênh mông rộng lớn, hàn khí băng lãnh thấu xương từ trên mặt biển truyền tới, nhìn xuống trong suốt óng ánh như pha lê, tự tạo thành một thế giới băng tuyết, không ít thủy tộc trước khi băng phong vậy mà lại hoàn toàn không bị mất đi thần thái dáng vẻ.
Thuyền đỏ neo đậu tại nơi cách tảng băng không xa, Hậu Trì dùng linh lực thăm dò một lượt, khẽ ồ nói: "Những thủy tộc kia rõ ràng vẫn còn sống?"
Cổ Quân thượng thần đi lên trước nói: "Tiên lực bên trong tảng băng nồng hậu, lại chỉ mới nửa tháng, đủ để kéo dài sự sống cho những thủy tộc này." Nói xong liền tiên phong từ trên thuyền bay xuống, hướng về phía mặt băng.
Trong nháy mắt khi Cổ Quân thượng thần chạm vào mặt băng, hàn khí thấu xương hóa thành ngàn vạn mũi băng tiễn từ dưới lớp băng phóng ra bay về phía hắn.
Long vương kinh hô, chìa tay ra muốn ngăn cản, thấy băng tiễn già thiên tế nhật (che rợp trời) trước cái vung tay của Cổ Quân thượng thần hóa thành mưa tuyết rơi xuống mặt băng, mới ngượng ngùng hạ tay xuống, thu lại vẻ mặt lo lắng.
Kẻ mạnh nhất trong tam giới đang ở đây, còn có nơi nào mà hắn không thể tới được chứ?
Cổ Quân thượng thần đứng trên mặt băng trắng tuyết, trong tay hóa ra hư ảnh của một cây trường kiếm, nhẹ nhàng chém về phía mặt băng, mặt băng theo tiếng liền vỡ ra, trường kiếm ở phía trước mở đường, chẳng mấy chốc một đường hầm hình tròn dẫn thẳng xuống dưới đáy biển liền bị đào ra, cảm nhận được luồng khí tức bên trong, Cổ Quân thượng thần nhướng mày, bước vào.
Bốn người Hậu Trì nối gót theo sau hắn, càng đi vào sâu, thì tiên khí càng thêm nồng hậu, cảm ứng được luồng linh lực quen thuộc ấy, Hậu Trì trái lại trấn định hơn ngày thường, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ.
Giây lát sau, đi tới nơi tận cùng đáy biển, xung quanh đột nhiên sáng ngời, nhìn thấy thân ảnh dẫn đường phía trước từ từ chậm lại, đáy lòng Hậu Trì bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bất an, nàng chạy nhanh về phía trước, Thanh Mục kéo lại không kịp, chỉ có thể chạm qua một góc ống tay áo của nàng.
Thấy Hậu Trì dường như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của hắn, ánh mắt Thanh Mục khẽ âm trầm, thân ảnh khựng lại, khóe miệng cong