Thiên Hữu đại lục, vùng man hoang.
Một tòa cô sơn bị che giấu trong đại sơn Thập vạn chiểu trạch (đầm lầy), dưới lớp màn sương mù dày đặc, duy chỉ có mấy dặm xung quanh ngọn núi này là cỏ thơm sum suê, sắc xanh tươi tắn, sinh cơ tràn trề.
Trên đỉnh núi có dựng mấy gian trúc phường (xưởng) nằm lộn xộn, rõ ràng là hàn đông vô cùng lạnh giá, nhưng lá phong lại bừng lên đỏ rực khắp núi, tựa như lạc vào trong tiên cảnh.
Trong sân nhỏ giữa phường trúc, một vật thể không rõ ràng màu bích lục đang rì rầm lật tới lật lui một quả trứng phát sáng giữa những chiếc móng vuốt, trong đôi mắt cực đại chứa đầy vẻ yêu thích như bảo vệ trân bảo.
Thấy nữ tử áo xanh từ trong phường trúc bước ra, nó vội vàng giấu quả trứng ra sau lưng, đôi mắt màu bích lục chớp chớp, phát ra thanh âm giòn giã: "Hậu Trì tiên quân, đã một năm rồi, bên trong cái thứ nóng rực này vẫn chưa có động tĩnh sao?"
Trâm gỗ áo vải, tóc dài tùy ý vấn cao, trên người nữ tử bước ra đã mất đi sát khí và vẻ kiêu ngạo xem thường chúng thần ngày trước, thay vào đó là một chút trầm tĩnh và nội liễm (khiêm tốn), nghe thấy lời của Bích Ba, nàng nhướng mày, nhìn ra phía sau người nó, chậm rãi nói: "Mới có một năm, ngươi vội cái gì, đưa nó cho ta, tới lúc truyền linh lực rồi."
Bích Ba chết cũng không tình nguyện giao ra quả trứng, nhắm mắt theo đuôi bay tới lởn vởn bên cạnh Hậu Trì, đôi mắt to không chớp nhìn chằm chằm quả trứng trên tay Hậu Trì.
"Được rồi, ta còn có thể ăn nó hay sao!" Đối với sự cẩn thận của Bích Ba, Hậu Trì thực sự dở khóc dở cười, tiện tay xua nó đi, rồi bước về phía trúc phường.
"Hậu Trì tiên quân, mấy kẻ phàm nhân ngày hôm qua lại xông vào trong núi, ta hóa thành hình người, phí rất nhiều sức lực mới đuổi được bọn hắn đi, tên thủ lĩnh nói rằng trong mắt chúng ta không có vương pháp, bá chiếm ngọn núi này!" Bích Ba ríu rít mách với Hậu Trì, nhớ lại mấy kẻ y phục đẹp đẽ ngày hôm qua, mặt liền nhăn lại.
Trong Thập vạn chiểu trạch này, khắp nơi cỏ cây không mọc, hoang vu đến cùng cực, mà Hậu Trì trong lúc vô ý bị thời không loạn lưu đưa tới đây, nàng cũng lười chẳng buồn động, liền trực tiếp ẩn cư tại nơi này, nào biết rằng nơi phàm gian vô danh linh lực cực ít, Hậu Trì chỉ mới sống ở đây một năm, linh lực toàn thân Hậu Trì cùng với tam bảo đã khiến cho ngọn núi này thay đổi diện mạo, do đó mới kéo theo sự chú ý và kinh thán của chúng phàm nhân.
"Trong mắt không có vương pháp, lời này nói rất đúng. Tới thì tới thôi, chẳng qua chỉ là mấy phàm nhân, ngươi lại đuổi bọn hắn đi là được." Hậu Trì dửng dưng nói, mặc kệ vẻ xoắn xuýt nơi đáy mắt Bích Ba.
"Hậu Trì tiên quân, ngươi đã dùng trận pháp để cách tuyệt với phàm nhân tiến vào, tại sao lại không dứt khoát trói buộc linh lực tại nơi đây, như vậy bên ngoài sẽ không có biến hóa, tự nhiên cũng sẽ không có người tìm tới rồi." Bích Ba lắc lắc đầu, tứ chi ngắn ngủn quơ quơ trong không trung vài cái, giòn giã vặn hỏi.
"Khoảng không gian này linh lực yếu ớt, nơi Thập vạn chiểu trạch lại càng hoang vu chướng độc, ta nếu đã có duyên tới đây, chẳng bằng tạo một cái phúc duyên, ta không trói buộc linh lực tràn ra ngoài, trăm năm sau, mảnh đất rộng lớn này có tạo hóa gì, còn phụ thuộc vào thiên ý nữa." Ánh mắt của Hậu Trì hơi lóe lên, dường như nhớ lại nhân giới vì nàng mà mất đi Trấn Hồn tháp, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi đáp.
Bích Ba thấy Hậu Trì đi vào trong nhà trúc, đôi mắt xoay chuyển, bay lên trước: "Hậu Trì tiên quân, hôm qua người đó có hỏi, chúng ta nếu đã chiếm núi xưng vương, thì núi này nên có một cái tên, chủ nhân gia cũng nên có một cái danh húy nữa chứ!"
Dừng lại một chút, Hậu Trì ngưng thần, quay đầu: "Nếu đã ẩn cư tại đây, thì núi này liền gọi là Ẩn sơn đi, còn danh húy của ta.." Nàng cúi đầu nhìn vòng đá màu đen giữa cổ tay, nói: "Mặc Nhàn Quân."
"Mặc Nhàn Quân, Mặc Nhàn Quân.." Bích Ba nhẩm thầm hai lần, vung vẫy đôi cánh nhỏ trong suốt bay xuống dưới chân núi: "Bổn tiên quân phải treo lên một cái cờ lớn, nghĩ ra một cái danh hào, tránh cho mấy phàm nhân kia lại xông vào lần nữa."
Nghe thấy tiếng thì thầm chói tai bên ngoài, Hậu Trì lắc lắc đầu, bật cười bước vào trong.
Đã một năm kể từ khi bị thời không loạn lưu dẫn tới khoảng không gian này, chỉ là không nghĩ tới Bích Ba lại bám theo nàng tới đây, Thủy Ngưng thần thú truyền từ thời thượng cổ, có được khả năng trị liệu, dù rằng chưa từng thấy qua, nhưng nàng vẫn nhận ra trong nháy mắt, sau khi biết được nó là do Bích Tỷ thượng quân phái tới liền thuận theo tự nhiên, suy cho cùng thì trong khoảng không gian này, nàng vẫn cần phải có một người bầu bạn, mặc dù.. Bích Ba chỉ là một thần thú mà thôi.
Chỉ là.. Hậu Trì cúi đầu nhìn quả trứng trong tay, tiểu gia hỏa đó có phải là quá mức bất thường đối với quả trứng này hay không, chẳng biết chừng, còn thực sự cho rằng là do nó sinh nữa!
Trấn Hồn tháp trong trúc phường vẫn cháy lên ngọn lửa màu bích lục, thân ảnh trong băng quan thần thái vẫn an tường như cũ, đôi mắt khép chặt, nhưng đã thôi không biến mất.
Hậu Trì vui vẻ nhìn cảnh này, chậm rãi vuốt ve quả trứng trong tay, cúi đầu, khóe môi khẽ cong.
Thanh Mục, huynh xem, cuối cùng cũng không phải quá tệ, trăm năm rất nhanh sẽ qua thôi, hãy chờ ta trở về nhé.
Thập vạn chiểu trạch, dưới chân núi Ẩn, mấy chóp lều trướng được dựng lên một cách lặng lẽ, nhìn những vật dụng kia vô cùng nguy nga tráng lệ, xa xỉ phô trương.
Hộ vệ thống lĩnh đi theo nhìn tiểu quận vương nhà mình đang lầm rầm đọc một cuộn giấy ghi chép đã cũ nát, kính cẩn bước lên trước nói: "Tiểu vương gia, lều trướng đã dựng xong rồi, hôm nay ngài vẫn muốn lên núi sao? Lâm tiên sinh nói rằng sâu trong đại sơn này quần thú ẩn hiện, vô cùng nguy hiểm, ngài nên trở về thì hơn, nếu như để cho vương gia biết ngài tới đây, mạt tướng sợ là gánh không nổi.."
"Văn Hiên.." Thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi, sinh ra lại có một đôi mắt cổ linh tinh quái, đôi con ngươi to tròn ấy chớp chớp, hướng thủ vệ thống lĩnh phía sau xua xua tay, nói: "Ngọn núi này có gì đó rất cổ quái, ngươi xem.." Hắn chỉ hướng xung quanh: "Ngoại trừ nơi đó, bốn phía còn lại đều là đồng hoang, có lẽ chủ nhân bên trong vô cùng bất phàm, đồng tử hôm qua trong nháy mắt đã đuổi được chúng ta đi, không phải là minh chứng tốt nhất hay sao, ta tìm khắp cả Thiên Hữu đại lục, mới phát hiện ra được chút ít tại nơi này, ngươi có thể đừng phiền đến ta nữa được không."
"Tiểu vương gia, truyền thuyết tiên nhân chẳng qua chỉ là thuyết pháp dân gian mà thôi, há lại có thể coi là thật?" Vân Hiên do dự nói, mặc dù ngày hôm qua quả thực có chút cổ quái, nhưng để khiến hắn tin tưởng trên thế gian này thực sự có tiên nhân thì cũng khó khăn vô cùng.
"Ta trông giữ ở đây mỗi ngày, rồi tới một ngày hắn sẽ chịu gặp ta thôi, đó là thành tâm ngươi có hiểu không?" Thiếu niên gật gù đắc ý: "Bách Lý Tần Xuyên ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy!"
Văn Hiên thấy khuôn mặt kiên định của tiểu vương gia nhà mình, âm thầm thở dài, đi chỉ huy tướng sĩ thủ hạ tìm thêm một chút củi khô và thức ăn tới.
Gia tộc Bách Lý vùng tây bắc, nắm giữ quân quyền biên cương, vương vị thế tập (cha truyền con nối), rất được trọng dụng, chỉ đáng tiếc ấu tử (con nhỏ tuổi) mà vị Vương gia đã ngoài tuổi tứ tuần yêu thương hết mực lại chỉ thích tầm tiên phỏng cổ (kiếm di tích cổ), mấy tháng trước sau khi tự tiến vào Thập Vạn chiểu trạch này thì có nói thế nào cũng không chịu ra ngoài, mắt thấy thọ đản của Vương gia đã tới gần, bọn hắn nếu như còn chưa trở về, e rằng..
Chàng thiếu niên tao nhã vẫn luôn thề non hẹn biển nuôi mộng thành tiên, nhìn về phía Ẩn sơn tựa tiên cảnh cách ngoài mấy thước, khóe miệng nở nụ cười thật thà và chân thành.
Nhưng hắn lại không biết, thế gian này, quả thực chính là duyên phận, dưới cơ duyên xảo hợp hắn tiến vào vạn dặm đại sơn này, trong tương lai một ngày nào đó, Ẩn sơn trong tay hắn sẽ mở ra thánh quyền chi phối giang sơn Thiên Hữu đại lục, mà mấy nghìn năm sau, hậu nhân gia tộc Bách Lý của hắn sẽ cùng một nữ tử tên gọi Mặc Ninh Uyên trù tính giang sơn, cùng nhau tạo lập thịnh thế.
Khi đó lá phong đỏ rực, Thập Vạn chiểu trạch thuộc Ẩn sơn, danh chấn thiên hạ, nhưng người tạo lập ấy, lại đã biến mất không còn tung tích, đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Thanh Trì cung.
Phượng Nhiễm ngồi trong đại điện nghe Trường Khuyết hồi bẩm về động tĩnh hai giới tiên yêu, thần tình nghiêm túc, chẳng mảy may thấy vẻ lười biếng trước kia, mái tóc dài đỏ tươi như máu được cột ngay ngắn sau vai, giữa trán phối thêm một viên huyết ngọc, mơ hồ có thể thấy được sát khí đỏ rực.
Tuy rằng đã một năm trôi qua, nhưng Trường Khuyết dường như vẫn chưa quen với dáng vẻ đoan trang như vậy của Phượng Nhiễm, khi gặp nàng liền thấy sững thần.
Nghe thấy thanh âm dừng lại một lần nữa, Phượng Nhiễm ngẩng đầu, nheo mắt, bàn tay gõ gõ trên bàn gỗ, thanh âm uy nghiêm: "Trường Khuyết, nói như vậy hai giới tiên yêu đều không có bất cứ động tĩnh gì?"
Bị thanh