Trên Ẩn sơn vô cùng an tĩnh và băng lãnh như thường ngày suốt trăm năm qua.
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng bước vào trúc phường, nhìn thấy thân ảnh đang nhắm mắt trầm tư trước thư án, liền thả nhẹ bước chân, đặt quả trứng lên trên bàn chuẩn bị đi ra, quay người một cái liền thấy Hậu Trì không biết từ lúc nào đã mở mắt, đành dừng lại.
Đôi mắt kia thâm trầm lãnh mạc, kèm theo một tia mờ mịt, trăm năm thời gian, hắn trước nay chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Hậu Trì, bèn dừng lại, đi tới trước mặt thấp giọng hô khẽ: "Sư tôn."
Hậu Trì hồi lại thần, thấy Bách Lý Tần Xuyên đứng cách nàng không xa, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, thần sắc lo lắng, không khỏi cười nói: "Làm sao vậy?"
Bách Lý Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào quả trứng trên bàn, sờ sờ cái mũi: "Ta vừa mới mang nó đi dạo một lúc, liền cảm thấy nó có chút chấn động."
Hậu Trì nghe lời này thì sững sờ, vội cầm lấy quả trứng trên bàn, nhắm mắt rồi phân ra một tia thần thức bao bọc lại, sau một lúc liền mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ khó che giấu: "Bách Lý, nó sắp phá vỏ rồi."
Bách Lý Tần Xuyên lập tức cười híp mắt, vội nói: "Ta đi báo cho Bích Ba, tiểu tử đó nhất định sẽ vui chết thôi." Chạy được hai bước, phát giác có gì đó không đúng, quay trở lại hồ nghi nói: "Sư tôn, lần trước khi Tịnh Uyên sư thúc tới có nói rằng chí ít vẫn còn mười năm nữa nó mới phá vỏ, làm sao thoắt cái lại nhanh như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Bách Lý Tần Xuyên nôn nóng mở to mắt, nhìn quả trứng trong tay Hậu Trì, động tay mấy lần muốn đón lấy xem thử, cuối cùng lại thả xuống.
Hậu Trì thần sắc hơi khựng lại, đáy mắt xẹt qua một tia u ám, thấy Bách Lý lo lắng, lát sau mới nói: "Nó là tinh hồn do sức mạnh của ta và Thanh Mục hóa thành, bây giờ linh lực đã tăng mạnh, phá xác trước thời hạn, chỉ có hai khả năng.."
Dường như mệt mỏi tới cực điểm, Hậu Trì mỉm cười: "Linh lực của ta tăng mạnh hoặc là.. Thanh Mục đã tấn vị."
Hôm qua khi nghe thấy tin tức Tịnh Uyên truyền tới, nàng đầu tiên cảm thấy hoang đường, sau đó thì ngỡ ngàng, nàng vẫn luôn hoài nghi lai lịch của Thanh Mục, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn cư nhiên là Bạch Quyết một trong tứ đại chân thần thượng cổ, càng không ngờ Bạch Quyết tỉnh lại chuyện đầu tiên làm lại là thành hôn với Cảnh Chiêu.
Cơ hồ không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán được chân thần thức tỉnh chấn động khắp tam giới và hôn lễ ba tháng sau khiến cho tất cả mọi người đều hướng tới, giống như màn cầu thú của nàng năm đó vậy.
Chân thần thượng cổ, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là chủ nhân ngự trị tam giới, ngay cả Thiên đế, cũng khó có thể sánh bằng.
Nhưng, Thanh Mục của nàng thì sao? Bạch Quyết đã tỉnh dậy, còn Thanh Mục rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Sẽ không ai đi hỏi vấn đề này trong lúc Bạch Quyết thức tỉnh. Chỉ là một thượng quân mà thôi, so với Bạch Quyết chân thần mà nói thực sự nhỏ bé không đáng nhắc tới, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng như vậy.
Bách Lý Tần Xuyên ở Ẩn sơn trăm năm, sớm đã biết nguyên nhân Hậu Trì xuất hiện tại Thiên Hữu đại lục, cũng biết rằng trăm năm sau chính là ngày về của nàng, bây giờ nghe thấy điều này, cũng chỉ ngây ngẩn một chút, liền nói: "Lẽ nào Thanh Mục tiên quân tấn vị rồi?"
Hậu Trì gật đầu, thả lại quả trứng vào trong tay Bách Lý, thấp giọng nói: "Hắn tấn vị rồi." Không chỉ vậy, còn khôi phục lại thân phận chân thần.
Bách Lý Tần Xuyên thấy dáng vẻ của Hậu Trì thực sự không giống như đang vui vẻ, liền hỏi: "Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hậu Trì trở dậy, đứng trước Trấn Hồn tháp, trong tháp, Bách Huyền đôi mắt vẫn khép chặt, ngọn lửa màu bích lục cháy rực trên người hắn, trăm năm chưa từng bị dập tắt.
Hậu Trì nhìn một lúc, đột nhiên sinh ra một chút mệt mỏi: "Không có chuyện gì lớn, Bách Lý, kỳ hạn trăm năm sắp tới rồi, sau khi ta đi, Ẩn sơn liền giao cho ngươi, những năm này, tuy rằng ngươi không có tiên duyên để tu tiên, nhưng bày bố trận pháp lại có rất nhiều tiến bộ, trận pháp của ta ở bên ngoài Ẩn sơn có thể bảo hộ cho nơi này bình an."
Bách Lý Tần Xuyên sớm đã biết ngày này không còn xa nữa, nhưng trăm năm chung sống, phần tình cảm sư đồ một kiếp này, ngay lập tức khiến cho hốc mắt đỏ ửng, hắn dựng thẳng vai cung kính đáp: "Sư tôn, ta sẽ tiếp tục truyền thừa Ẩn sơn xuống dưới, nếu như một ngày người trở lại, nhất định sẽ thấy được một Ẩn sơn vô cùng cường đại."
"Tùy tâm là được, có điều.. thứ mà ta để lại cho ngươi quá mức nghịch thiên, phải tránh không thể để cho Ẩn sơn tùy ý can dự vào tranh chấp chốn phàm gian."
Bách Lý Tần Xuyên gật đầu, ôm quả trứng bước ra bên ngoài, mới đi tới cửa, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu, nhìn bóng lưng thanh lãnh của Hậu Trì, gọi to: "Sư tôn."
Hậu Trì 'ừm' một tiếng, nhưng không quay lại.
"Khi phụ vương qua đời người từng hỏi ta..'có hối hận vì đã lựa chọn tu tiên hay không?'" Thanh âm của Bách Lý Tần Xuyên có chút trầm thấp, hoàn toàn không giống với vẻ nhanh nhảu thường ngày.
Hậu Trì quay người lại, liền trông thấy một đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn nàng, khóe miệng thanh niên khẽ cong lên, thần tình kiên định nghiêm túc.
Năm đó khi lão vương gia qua đời, nàng từng hỏi Bách Lý vấn đề này, lúc đó, thanh niên không trả lời nàng, chỉ một mình trầm mặc trở về Tây Bắc, nửa năm sau mới quay lại.
"Đại ca nói với ta, phụ vương an hưởng tuổi già, không bệnh không tai, khi đi rất thanh thản." Bách Lý Tần Xuyên dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Tuy rằng không hối hận, nhưng ta vẫn có chút tiếc nuối vì đã không ở bên phụ vương chặng đường cuối cùng, sau này ta mới hiểu, có một số người, sẽ không đứng mãi một chỗ chờ mình, điều tiếc nuối nhất trên thế gian chính là ba chữ 'đã quá muộn', sư tôn, người vì Bách Huyền tiên quân có thể tự tước đi thần tịch, lưu đày trăm năm, vậy thì Thanh Mục tiên quân mà người nhớ nhung suốt trăm năm nhất định xứng đáng để người trở lại."
Hôm qua khi Tịnh Uyên tới, hắn cách không xa mấy, tuy không nghe được hoàn chỉnh, nhưng thấy bộ dạng của Hậu Trì, cũng biết nhất định là Thanh Mục tiên quân đã xảy ra chuyện, có những chuyện, người trong cuộc chưa tỏ, mà kẻ ngoài cuộc đã tường.
Hắn có thể nói được, cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.
Bách Lý nói xong, liền quay người bước thẳng ra ngoài, dưới ánh mặt trời, bóng lưng của hắn dường như nhuốm lên một tầng ánh sáng bàng bạc, cường đại mà vững chắc.
Hậu Trì ngơ ngác nhìn hắn, sau đó mới bừng tỉnh, trăm năm thời gian, Bách Lý Tần Xuyên mà nàng vẫn luôn coi là hài tử trong lúc nàng không để ý đã trở nên chín chắn như vậy.
Hôm qua Tịnh Uyên ngoại trừ mang tin tới, còn hỏi nàng hiện tại có muốn trở về hay không, nhưng nàng đã khước từ.
Bây giờ khắp tam giới, ngoại trừ Tịnh Uyên, còn có một người có thể tùy ý lui tới thời không này, có lẽ.. Nàng vẫn đang ôm hy vọng, không muốn tin tưởng những lời Tịnh Uyên nói là sự thực, cho nên mới cự tuyệt đề nghị của hắn, cố chấp ở lại Ẩn sơn chờ qua nửa năm cuối cùng.
Nhưng, Bách Lý nói đúng, trên đời này điều tiếc nuối nhất chính là 'đã quá muộn', mặc kệ sau khi tấn vị là Thanh Mục hay là Bạch Quyết, nếu nàng vẫn ở đây, vĩnh viễn sẽ không tìm được đáp án.
Hậu Trì ngước mắt nhìn lên Trấn Hồn tháp, người trong băng quan thần tình vẫn an tường như cũ.
Nàng thấp giọng nói: "Bách Huyền, tới lúc chúng ta trở về rồi."
Nửa tháng sau, Tịnh Uyên một lần nữa đặt chân lên Ẩn sơn, khi nhìn thấy Hậu Trì đang ngồi tĩnh tọa dưới rừng phong thì hơi sửng sốt.
Chỉ mới nửa tháng trôi qua mà nàng đã rũ bỏ hết vẻ suy sụp trước đó, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế kiên định không thể nào ngăn cản.
"Huynh tới rồi." Hậu Trì ngẩng đầu, thấy Tịnh Uyên cách đó không xa đang chăm chú nhìn nàng, mỉm cười nói, vẫy vẫy tay: "Đúng lúc ta đang bày bàn cờ, chi bằng tới đây chơi một ván cuối đi!"
Tịnh Uyên nhướng mày, bước lên trước ngồi xuống, thấy Hậu Trì hai tay cầm quân cờ đen trắng, không ngăn nổi vẻ hồ hởi, liền nói: "Nàng thực là nhàn rỗi."
"Chờ huynh tới, đương nhiên phải làm chút chuyện để giết thời gian." Hậu Trì ánh mắt không buồn nhấc, chăm chú nhìn quân cờ trắng Tịnh Uyên vừa thả xuống, mày nhăn lại, vắt óc suy nghĩ.
"Nàng đã nghĩ kỹ rồi." Tinh Uyên ngơ ngẩn, tùy ý hạ xuống một quân, cho Hậu Trì cơ hội để xoay chuyển, người đối diện lập tức mặt mày rạng rỡ.
"Đương nhiên." Hậu Trì đáp, nhân lúc Tịnh Uyên sơ ý liền liên tiếp công thành phá địa.
"Được rồi được rồi, nhường nàng thắng là được, đầu óc của nàng để đi đâu vậy, đã một trăm năm rồi, mà nước cờ vẫn tệ như vậy." Tịnh Uyên giơ tay xin lượng thứ, thả quân cờ trắng trong tay xuống, dừng lại một chút, nhưng vẫn nghiêm mặt nói thẳng: "Hậu Trì, nàng thực sự đã chuẩn bị tốt để trở về rồi."
Tuy rằng hắn nói với Hậu Trì chuyện Thanh Mục tấn vị là muốn khiến cho Hậu Trì quay trở về đối mặt, nhưng khi Hậu Trì thực sự đưa ra quyết định, hắn trái lại có chút do dự, kỳ thực về sau nếu có thể cứ sống như một trăm năm này, cũng không phải là quá tệ.
"Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Tịnh Uyên, ta vẫn luôn muốn hỏi huynh." Hậu Trì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Uyên, ánh mắt sáng rực: "Nếu như Thanh Mục là Bạch Quyết, vậy.. huynh rốt cuộc là ai?"
Có thể tùy ý