Thượng Công Chúa

Chương 105


trước sau


Công chúa ở lại trạm dịch nên quan lại và gã sai vặt ở đó đều tích cực chiêu đãi.
Mưa đã hơi tạnh, nước mưa theo mái hiên rơi xuống đứt quãng vang lên tiếng róc rách.

Nước mưa bắn tung tóe lên mặt đất tạo ra những vũng nước.

Hạ Dung dẫn thị nữ cùng đi tất trắng mặc váy đỏ, tay cầm khay nối đuôi nhau đi qua.

Lúc đến chỗ Phương Đồng thì Hạ Dung lại bị hắn túm lại.
Phương Đồng nhìn về phía một gian phòng nói: “Mau dọn chăn màn mới qua cho Ngôn Nhị Lang.

Hắn dầm mưa mà tới, vết thương cũ trên người còn chưa khỏi nên không thể chậm trễ được.

Nếu bị phong hàn sẽ không tốt đâu nên ngươi mau chuẩn bị chút thuốc mỡ, băng gạc và canh gừng mang qua đi.”
Hạ Dung trợn to mắt nói: “Nhưng điện hạ không cho ta chuẩn bị mấy cái đó.

Công chúa nói ‘hắn bệnh sống hay chết thì liên quan gì tới ta’.

Thế nên ta làm sao dám cãi lời điện hạ?”
Phương Đồng thở dài.

Hắn kiên nhẫn chỉ dẫn cho Hạ Dung: “Lời của điện hạ có đôi khi không cần phải nghe.

Sao điện hạ lại đột nhiên nói cái gì mà “bệnh chết hay sống”? Rõ ràng trong lòng điện hạ nhớ mong Ngôn Nhị Lang nhưng ngượng ngùng không biểu hiện ra ngoài cũng không tự đến thăm.

Lúc này ngươi cần phải tri kỷ giúp điện hạ làm việc mới được.”
Hạ Dung lập tức bừng tỉnh và vội nói lời cảm tạ.

Lúc nàng ta đang định đi làm việc thì vẫn không nhịn được quành về hỏi: “Hộ vệ Phương, huynh đi theo điện hạ lâu nhất, vậy cũng hiểu điện hạ nhất.

Huynh có thể cho ta một lời chắc chắn rằng ta nên dùng thái độ nào đối đãi với Ngôn Nhị Lang được không? Điện hạ của chúng ta và Ngôn Nhị Lang rốt cuộc đã cắt đứt hay vẫn dây dưa?”
Phương Đồng mơ hồ nói: “Ngươi cứ coi hắn như phò mã mà hầu hạ là được.”
Hạ Dung trợn hết cả mắt, tay cầm khay cũng run lên.

Mộ Vãn Diêu cực kỳ tâm phiền ý loạn.
Nàng ở trong căn phòng tốt nhất của trạm dịch, sau khi tắm rửa nàng ngồi bên mép giường thất thần mà lau mái tóc ướt.

Bọn thị nữ đã bị nàng đuổi ra ngoài không cho ở trong phòng hầu hạ.

Nàng đang ngồi nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng gõ cửa “Đốc đốc”.
Mộ Vãn Diêu trầm mặc, có chút tức giận mà trừng mắt nhìn cánh cửa sổ kia.

Tuy người bên ngoài không nói gì nhưng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng có tiết tấu như thế khiến trực giác của nàng nhận ra người kia.
Quả nhiên có tiếng Ngôn Thượng vang lên bên ngoài: “Điện hạ, ta bưng canh gừng tới cho ngài.

Ta có thể vào không?”
Mộ Vãn Diêu: “Không thể.”
Ngoài cửa lập tức yên lặng.

Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn ra cửa, thấy bóng dáng in lên đó vẫn không rời đi.

Hiển nhiên là chàng sẽ không đi kể cả nàng có không đồng ý.

Thế là tâm tình nàng càng loạn hơn, tức giận ném cái khăn xuống đất, nàng hận mình mềm lòng nhưng miệng đã vội vàng nói: “Vào đi.”
Ngôn Thượng đẩy cửa tiến vào, sau khi đóng cửa lại chàng nhanh chóng quét mắt qua căn phòng một lượt.

Chàng nhặt cái khăn nàng vừa ném xuống lên sau đó gấp gọn đặt trên giá rồi bưng canh đến đứng cạnh nàng.

Chàng rũ mắt thì thấy nàng mặc váy dài bằng lụa mỏng, mặt rầu rĩ không vui ngồi đó nên bắt đầu khuyên nàng uống canh.
Mộ Vãn Diêu phiền lòng vì sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của chàng.

Đôi mắt nàng nhanh chóng liếc chàng một cái, thấy chàng giống như vừa rửa mặt xong, tóc búi nửa bằng trâm mặc, lúc này tóc chàng vẫn hơi ẩm.

Chàng rũ mắt đứng đó, trên người là một bộ quần áo sạch sẽ có màu vàng cam.

Màu này càng tôn lên khuôn mặt thanh nhuận ôn hòa của chàng, khí chất phong lưu nho nhã cũng tràn ra.

Quần áo này hơi rộng, hẳn là để tránh vết thương bên trong của chàng.
Vừa nghĩ tới vết thương trên lưng chàng là Mộ Vãn Diêu lại nghĩ tới chuyện chàng chạy theo mình cả ngày hôm nay, thế là nàng lại mềm lòng.

Nàng uống canh gừng, để chén xuống rồi rũ đôi mắt luôn mang theo vài phần quyến rũ của mình xuống, không nhìn chàng nói: “Ta đã uống xong, ngươi có thể đi rồi.”
Ngôn Thượng không đi mà vẫn đứng trước mặt nàng thấp giọng nói: “Ta còn có lời muốn nói với ngài.”
Mộ Vãn Diêu không lên tiếng.

Ngôn Thượng lại hỏi: “Chúng ta làm lành được không?”
Mộ Vãn Diêu cười nhạo một tiếng, lúc này nàng dứt khoát xoay người lên giường, cả người lăn vào trong.

Nàng cuốn chăn kín người, tay che tai kiểu “Ta không muốn nghe ngươi nói”.

Ngôn Thượng ngồi xuống, theo thói quen vươn tay ra kéo chăn, rồi ôm lấy vai nàng.

Chàng biết tính nàng như thế nên trong lòng cũng không cho là nàng ngỗ nghịch mà vẫn tiếp tục ôn nhu nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, có con hay không cũng chẳng sao.

Ta có thể chấp nhận được.”
Mộ Vãn Diêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặc kệ chàng nói gì cũng sẽ không phản ứng nhưng một câu này lại khiến cơn tức trong lòng nàng bùng lên, thật sự không nhịn được.

Thế là vừa mới nằm xuống nàng đã bật dậy, xốc chăn ngồi đó.

Nàng cong chân ngồi trên giường, mắt trừng trừng nhìn chàng trào phúng nói: “Ngươi suy nghĩ một tháng mới nghĩ xong, ngươi nghĩ cũng lâu quá đó.”
Ngôn Thượng có chút thẹn.

Ngón tay chàng đặt trên giường hơi cong lại, con mắt rũ xuống nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi…… nhưng sự tình lớn như vậy ta quả thực cần suy nghĩ kỹ.


Lúc trước ta nói không hề gì nhưng chẳng phải ngài trách ta có lệ ư? Lúc ta không muốn giải quyết vấn đề này thì ngài trách ta trốn tránh…… Hiện tại ta không trốn tránh mà đã nghĩ kỹ rồi.”
Mộ Vãn Diêu cảm thấy buồn cười, giọng nàng cao hơn: “Ta muốn ngươi cho câu trả lời, ngươi lại suy nghĩ một tháng mới xong! Lúc đó ngươi làm gì hả? Nghĩ kỹ rồi ngươi lại muốn chúng ta làm lành, không phải quá muộn rồi hả? Chẳng lẽ ngươi đuổi theo thì ta phải gật đầu ư? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi cho rằng ta xa ngươi thì không sống được hả?!”
Giọng nói của nàng kích động, mang theo phẫn nộ và thất vọng.

Ngôn Thượng thấy tức giận trong mắt nàng thì có chút hoảng.

Chàng không nhịn được biện giải cho bản thân: “Ta, ta vốn là người như vậy…… Thực xin lỗi.

Nhưng ta và ngài không giống nhau…… Ngài chỉ cần nhất thời thống khoái, nhưng ta muốn dài lâu.

Ngài chỉ quan tâm đến hiện tại nhưng ta không thể như thế…… Ta cần phải vì tương lai của chúng ta mà nghĩ kỹ.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ cái gì?”
Ngôn Thượng tạm dừng một chút mới nói: “Ta đã gặp Xuân Hoa.”
Mộ Vãn Diêu mẫn cảm trừng mắt nhìn đôi mắt thông tuệ của chàng.

Mà suy đoán của nàng quả nhiên đúng.

Bởi vì câu tiếp theo của Ngôn Thượng chính là: “Ta đã hỏi Xuân Hoa chuyện của ngài ở Ô Man…… Diêu Diêu!”
Chàng mới nói được một nửa thì nàng đã nhảy xuống giường muốn đi, Ngôn Thượng duỗi tay kéo nàng nhưng nàng giãy dụa kịch liệt.

Chàng biết mình không thể để nàng đi mất thế nên vội ôm chặt lấy nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Mộ Vãn Diêu vừa đánh vừa đá, lại vẫn không tránh thoát, nàng tức giận đến đỏ cả mặt nhưng vẫn vì tự tôn mà nổi điên lên.

Nàng cúi đầu cắn lên cổ tay chàng, Ngôn Thượng kêu một tiếng nhưng vẫn không thả nàng ra.

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, mắt tỏa sáng vì lửa giận, nàng hét lên: “Ai cho ngươi hỏi? Ai cho ngươi xen vào việc của người khác? Chúng ta đã chia tay rồi! Ngươi đừng nhúng chân vào chuyện của ta!”
Ngôn Thượng bị nàng vừa đánh vừa đá nên cánh tay và đầu gối đều bị nàng đánh vài cái.

Chàng khổ không nói nổi, luôn cảm thấy mình không khống chế được nàng.

Lúc này chàng đành phải cao giọng theo: “Trước giờ ta chưa bao giờ muốn chia tay ngài, là ngài đuổi ta đi…… Ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện của chúng ta, ta……”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi để ý chuyện trước kia của ta như vậy ư?!”
Ngôn Thượng hỏi lại: “Là ta để ý sao? Là chính ngài để ý thì có.

Là ngài khiến ta không thể không làm thế.

Chính ngài không để bụng thì sao ta lại bị ảnh hưởng?”
Mộ Vãn Diêu cười lạnh.

Nàng bị chàng ôm vào lòng, tay chàng ôm lấy eo nàng không cho nàng đi nhưng tay nàng thì vẫn tự do.

Tư thế này kỳ thực không thích hợp cãi nhau, bộ dạng nàng ngồi trên đùi chàng thực là ái muội nhưng hiển nhiên lúc này hai người đều không có tâm tư khác.

Mộ Vãn Diêu giơ tay bóp chặt lấy cằm của chàng, dưới sự kinh ngạc của người trước mặt nàng lập tức nhào tới hôn chàng.
Ngôn Thượng mơ hồ, bàn tay ôm nàng cũng thả lỏng.

Chàng không rõ chuyện gì xảy ra, chờ đến khi hiểu rõ thì hai người đã triền miên, bất phân thắng bại, môi cũng vì động tác kịch liệt này mà trơn bóng tươi đẹp.

Nhiệt độ cơ thể chàng nóng bỏng, trái tim đập ầm ầm, nhịn không được cúi đầu muốn nhiều hơn nhưng Mộ Vãn Diêu lại ngả người về sau, ánh mắt lạnh băng mà nhìn chàng.
Đầu óc Ngôn Thượng bị ánh mắt này của nàng đánh tỉnh.

Mộ Vãn Diêu mắng chàng: “Ngươi không để bụng hả? Lúc ta hôn ngươi chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới có nam nhân khác từng hôn ta sao? Lúc ngươi ôm ta sẽ không nghĩ tới có người khác cũng từng như thế ư? Ngươi căn bản không thể không để bụng, gạt người khác là sẽ trở nên cao thượng ư……”
Ngôn Thượng đỏ mặt cãi: “Ta không nghĩ gì hết.”
Mộ Vãn Diêu: “Không tin!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau.

Mộ Vãn Diêu từng bước ép sát, Ngôn Thượng vừa gấp vừa tức, sau một lúc lâu chàng mới nghẹn ra một câu: “Ngài vừa tới gần là ta đã hồ đồ, ta căn bản không nghĩ được gì.

Ta không phải ngài, đã hôn còn có tinh lực đi tính kế, chơi xấu người khác…… Ta căn bản không như vậy! Ngài cho rằng ai cũng tâm địa gian giảo như ngài hả?”
Mộ Vãn Diêu ngây người.

Ngôn Thượng nói xong cũng ý thức được mình vừa nói gì nên hơi giật mình.

Trước mắt chàng lập tức thẹn thùng và xấu hổ.

Sau khi im lặng một hồi chàng mới nhẹ giọng nói: “Ta thật sự không nghĩ những cái đó.”
Mộ Vãn Diêu nhìn bộ dạng này của chàng thì đã hơi tin.

Nàng cắn cắn môi, chợt thấy mình buồn cười, quả là vô cớ gây rối.

Nàng che mặt, xoay xoay người khô khốc “à” một tiếng.
Ngôn Thượng thấy nàng ngoan ngoãn không làm ầm ĩ thì mới thở nhẹ một hơi.

Chàng ôm lấy vai nàng, cúi đầu thấy nàng vẫn đang che mặt không cho mình xem.

Trong lòng chàng thấy buồn cười, nhẹ giọng hỏi: “Làm gì thế……”
Mộ Vãn Diêu không lên tiếng.
Ngôn Thượng lại nói: “Vậy…… Ngài có nguyện ý ngồi xuống nghe ta nói kết quả ta suy nghĩ được trong một tháng qua không?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta nghe, ta muốn biết một tháng này ngươi đã nghĩ được những gì.”
Nàng có một loại bất chấp tất mà thả lỏng tâm tình.

Nếu Ngôn Thượng đã biết hết…… thì nàng đề phòng làm gì nữa.

Nàng quả thực muốn nghe chàng có ý gì.

Bọn thị nữ nghe tiếng ồn ào bên trong, lại nghe thấy công chúa thét chói tai thì hoảng sợ.

Công chúa phẫn nộ như thế khiến các nàng ở bên ngoài luôn phải sẵn sàng trận địa đón địch.

Bọn họ chỉ chờ công chúa gọi một cái là bọn họ sẽ lao vào đuổi Ngôn Nhị Lang đi.


Nhưng bên trong cãi cọ hồi lâu rồi lại yên tĩnh.
Hạ Dung và đám thị nữ khác hai mặt nhìn nhau, sau đó chậm rãi lui ra xa.

Trong nhà Ngôn Thượng đang cầm khăn lau tóc cho Mộ Vãn Diêu.

Chàng cứ một hai phải lao lực như thế nên nàng cũng mặc kệ.

Nàng ngồi nghe Ngôn Thượng tinh tế nói: “Nàng chỉ bị thương thân mình, ở Ô Man lại không có y sư tốt nên nói không chừng chỉ cần điều dưỡng vài năm là thân thể nàng sẽ lại tốt.

Ta đoán sau khi điện hạ trở về kinh thành chưa từng tìm y sư đúng không? Bởi vì ngài không dám…… Ta cảm thấy có thể để y sư xem qua, mặc dù quả thực không thể sinh con thì cũng phải điều dưỡng để thân thể khỏe mạnh lại.

Như bây giờ, thời tiết chỉ hơi chút thay đổi ngài đã bệnh khiến ta cực kỳ lo lắng.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng, trong lòng cực kỳ mờ mịt.

Nàng không thể tưởng được có một ngày mình lại có thể bình tĩnh ngồi đây cùng một lang quân thảo luận chuyện mình không thể sinh con.

Theo bản tính của nàng thì nàng nhất định sẽ tức giận, nhất định vừa nghe một câu đã đi luôn.

Nhưng Ngôn Thượng nói năng bình thản như thế…… Chàng còn đang lau tóc cho nàng nên Mộ Vãn Diêu chẳng tức được.
Giọng điệu của chàng thản nhiên, giống như chuyện nàng không thể sinh con chỉ là chuyện nhỏ kiểu ngày mai ăn gì.

Thái độ này quả thực khiến nàng được an ủi.
Kỹ năng nói chuyện của chàng thật tốt, Mộ Vãn Diêu không thể không bình tĩnh lại theo.

Nàng nản lòng nói: “Không thể sinh ra được là không thể sinh.

Tìm y sư điều dưỡng cũng không thể sinh thì làm sao bây giờ?”
Ngôn Thượng nói: “Thật sự không thể thì cũng chỉ có thể chấp nhận.

May mắn trong nhà ta còn có huynh trưởng, đại ca đã có nhi tử nên nhà chúng ta sẽ không tuyệt hậu.

Hơn nữa, ta đã nói với ngài là tam đệ của ta cũng sắp thành thân chưa? Tam đệ cũng sẽ nhanh chóng có con…… Ta đứng hàng thứ hai trong nhà, chuyện nối dõi tông đường cũng không trông cậy vào mình ta.

Ngài lại là công chúa điện hạ nên dù chúng ta không có con thì sẽ chẳng kẻ nào dám nói ngài.

Ngài không cần lo lắng có người chỉ trích…… Nghĩ lại thì làm công chúa cũng thật tốt phải không?”
Thấy chàng nói giỡn như thế, Mộ Vãn Diêu xoay mặt qua.

Nàng cũng không cười, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm chàng nói: “Không ai nói ta nhưng sẽ nói ngươi.

Ngươi đi đến đâu cũng sẽ bị ảnh hưởng, người nhà chỉ trích, tộc nhân nghi ngờ, bạn bè quan tâm, đồng liêu nghi vấn…… Từ nay về sau ngươi sẽ đều phải chịu áp lực này.”
Ngôn Thượng cúi đầu, chậm rãi “ừ” một tiếng.

Sau một lúc lâu chàng mới nói: “Cho nên…… Ta mới cần một tháng để suy nghĩ không phải sao?”
Mộ Vãn Diêu quay mặt đi, nàng hé môi nói: “Kỳ thật ngươi không cần như vậy.

Nếu vì đồng tình thì không đáng.

Ngươi tốt như thế, nữ lang thích ngươi nhiều như vậy, căn bản ngươi không cần nhận những áp lực này.”
Ngôn Thượng lại nhắc lại: “Cho nên ta đã nghĩ một tháng.”
Bả vai Mộ Vãn Diêu nhẹ run lên, nàng lại cố ý làm người xấu, bày ra bộ dạng không hiểu mà hỏi: “Ngươi đang lấy lòng tốt của mình ra bức ta hả?”
Ngôn Thượng đáp: “Là lấy tâm đổi tâm.

Ta muốn nói cho ngài ý nghĩ của mình, nếu ngài không nhận thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Ngôn Thượng thò qua nhìn nhưng nàng vội xoay qua không cho chàng xem.

Chàng than nhẹ một tiếng sau đó ôm nàng vào lòng, để nàng rúc vào cổ mình.

Lúc này chàng thấy cổ mình ẩm ướt, nhưng vì chàng không nhìn thấy nên có lẽ nàng sẽ thấy tự tại hơn.
Nữ lang ở trong lòng chàng run rẩy, Ngôn Thượng khẽ vuốt lưng cho nàng mà an ủi.

Giọng nàng mang theo nức nở nói: “Nhưng ngươi rất thích trẻ con mà.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Ta cũng rất…… Thích điện hạ mà.”
Chàng dỗ dành nói: “Ngày sau, ngày sau, nếu ngài thật sự không thể sinh con thì chúng ta xin một đứa con của đại ca hoặc tam đệ.

Nếu ngài không thích con cháu nhà ta thì tìm một đứa nhỏ mồ côi là được…… Đương, đương nhiên…… Nếu ngài vẫn không thích thì cũng không sao.

Đời người có 9 phần hoàn hảo đã tốt, không nhất thiết phải hoàn hảo 10 phần.”
Chàng nhẹ giọng nói chuyện bên tai nàng về suy nghĩ của mình.

Chàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ về hậu quả của việc này sau đó dùng thái độ của mình an ủi Mộ Vãn Diêu.

Vốn nàng cảm thấy đây là một việc rất lớn, nhưng chàng vừa nói thế thì nàng lại hoảng hốt cảm thấy kỳ thật nó cũng chẳng sao hết.
Chỉ cần chàng vẫn ở đây là tốt rồi.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, vươn tay vuốt ve mặt chàng, lông mi dính sương cứ thế cọ lên khuôn mặt Ngôn Thượng.

Nàng muốn hôn chàng nhưng Ngôn Thượng lại lui về sau, tỏ vẻ cự tuyệt.

Chàng cúi đầu nói: “Ta cho ngài đáp án nhưng ngài lại không nói gì với ta ư?”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt: “Ta cũng phải có đáp án hả?”
Chàng nhìn nàng, mím môi có chút giận dỗi nói: “Chuyện ngài phải gả cho người khác ấy.”
Mộ Vãn Diêu ngây ra hỏi: “Cái này hả?”
Ngôn Thượng nhìn lại thì thấy nàng không nhịn được cong môi như suy tư gì đó mà cười nói: “Ngươi đã đuổi theo ta đến ngoài Trường An mà còn không biết ta đang đến Kim Lăng ư? Ta đến Kim Lăng chính là vì cảm thấy thư từ không thể nói hết nên ta định tự mình tới nói rõ cho bọn họ biết chuyện ta muốn cự hôn.

Vốn dĩ ta không muốn gả, không phải ta đã sớm nói với ngươi ư?”
Ngôn Thượng trầm mặc.

Sau một lúc chàng mới nói: “Ta cầu không phải chỉ lúc này mà là danh phận mãi mãi.”

Mộ Vãn Diêu chống trán, Ngôn Thượng thì cho rằng nàng lại muốn cự tuyệt nên vội cầm lấy tay nàng gọi: “Diêu Diêu!”
Chàng nói: “Quyền thế rất tốt nhưng chẳng lẽ ta không tốt ư? Chẳng lẽ ngài nghĩ ta chẳng thể giúp ngài cái gì ư? Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, có nhiều chuyện ngài không cho ta tham dự khiến ta rất lo lắng…… Chúng ta có thể không như thế được không? Cho dù chúng ta không có quan hệ này thì ta cũng đã nói sẽ làm gia thần cho ngài rồi mà? Làm gì có chủ công nào luôn ném gia thần bên ngoài, xảy ra chuyện gì cũng tự mình làm chứ?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng, nhìn xem chàng còn nói gì nữa.
Ngôn Thượng tiếp tục: “Ta chỉ muốn một danh phận…… Ta không thể vô danh vô phận mà ở bên ngài.

Như thế tính là gì? Là trai lơ ngài nuôi ư? Ta không thích như vậy.

Ta không thích phải lén lút, không thể công khai mối quan hệ của chúng ta.

Lúc người khác suy đoán hỏi ta thì bản thân ta cũng chẳng dám thừa nhận, sợ ngài không vui, tức giận, hoặc gặp phiền toái…… Ta không muốn thế.”
Ngôn Thượng cầm lấy cổ tay nàng, chàng sợ nàng lại mơ hồ nhảy qua vấn đề này nên dứt khoát nói một lần cho rõ luôn: “Không phải ta buộc ngài phải cho ta đáp án ngay……

Ta muốn ít nhất thì ngài cũng nên cho ta một kỳ hạn! Rốt cuộc ngài muốn ta chờ bao lâu? Ta không ngại chờ, ta chỉ sợ ngài vẫn luôn tra tấn ta, không chịu nói chuyện tương lai.

Ngài muốn ta chờ một hai hay 5 năm…… Hay cả đời? Ngài phải nói cho ta một cách rõ ràng chứ.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Nếu ta để ngươi chờ cả đời thì ngươi sẽ làm sao?”
Ngôn Thượng hơi giật mình.

Chàng buông lỏng tay nàng, thấp giọng nói: “Nói vậy thì chúng ta chẳng thể ở bên nhau được.

Điểm mấu chốt của ta chính là danh phận, ngài không thể cứ luôn nhục nhã ta.”
Mộ Vãn Diêu thở dài.
Ngôn Thượng nghe thấy thì trong lòng rất khó chịu.

Chàng đợi nửa ngày không được gì thì tâm cũng lạnh xuống.

Chàng không muốn tự rước lấy nhục nên muốn đứng dậy rời đi.

Ai ngờ Mộ Vãn Diêu lại cười một tiếng và quấn tới.

Nàng đè vai chàng lại, để chàng lại ngồi xuống.

Nàng quỳ gối trước mặt Ngôn Thượng còn chàng thì ngửa đầu nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu chăm chú nhìn chàng rồi lẩm bẩm: “Ta còn tưởng ngươi muốn ta đưa ra đáp án ngay, hóa ra ngươi chỉ muốn ta suy xét cho kỹ rồi cho người một kỳ hạn.

Ngôn nhị ca ca, vì sao ngươi lại khoan dung với ta thế?”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu cọ trước mặt chàng ôn nhu nói: “Ngôn nhị ca ca, ta không sợ nói với ngươi rằng vì ta có một quá khứ như thế nên quyền thế với ta mà nói là cực kỳ quan trọng.

Ta không thể vì ngươi mà từ bỏ quyền thế, không có quyền thế khiến lòng ta rất bất an.

Ta không thể chỉ có tình yêu, không thể chỉ có ngươi.

Nhưng ngươi cũng rất quan trọng.

Quyền thế và ngươi ta đều muốn có, đều không muốn buông tha.

Ngôn nhị ca ca, ngươi yên tâm, nếu điểm mấu chốt của ngươi là danh phận thì ta nhất định sẽ cho ngươi.”
Nàng vuốt cằm chàng, thấy ánh mắt chàng lấp lánh như có gì đó muốn nói.

Mộ Vãn Diêu đặt một ngón tay lên môi chàng, ngăn cản chàng nói chuyện.

Nàng cực kỳ nghiêm túc nhìn chàng nói: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ chuyện cùng ta ở bên nhau ư? Cho dù khả năng lớn là chúng ta cả đời sẽ không có con ư? Ngươi sẽ không đổi ý chứ? Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì lúc sau ta sẽ không tự tìm phiền não vì chuyện này nữa, cũng không cho phép ngươi được hối hận.

Ngôn nhị ca ca, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý đó, nếu không sau này không con, ta lại bắt nạt ngươi thì ngươi thảm rồi.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Ngài đừng hạ thấp bản thân mình.”
Chàng không trả lời rõ ràng mà ôm lấy vai nàng rồi nhìn nàng.

Đôi mắt chàng như hồ nước trong, câu trả lời hàm súc này khiến Mộ Vãn Diêu lập tức thấy buồn cười, cảm thấy chàng vừa đáng yêu vừa dễ thương.

Đóa hoa khô trong lòng nàng lại nở rộ, cành lá giãn ra.
Chàng quả là có năng lực khiến cho nàng chết đi sống lại.

Nhưng Ngôn Thượng vẫn còn nhớ yêu cầu của chính mình: “Danh phận của ta……”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt, cố ý nói: “Ngươi suy nghĩ một tháng mới ra kết quả mà không cho phép ta được nghĩ hai ngày ư? Ta cũng muốn nghiêm túc xem xét, suy nghĩ kỹ hậu quả.

Gả cho ngươi quá phiền toái, ta không phải người xúc động như thế! Không có chỗ tốt thì ta sẽ không gả cho ngươi đâu! Ngươi chờ ta nghĩ kỹ đã.”
Ngôn Thượng ngạc nhiên, ý thức được Mộ Vãn Diêu đang trả thù mình nên chỉ có thể thở dài, đón nhận đáp án này.

Mộ Vãn Diêu lại đè chàng xuống.
Sau một hồi chần chừ Ngôn Thượng dựa vào cột giường, thở phì phò hỏi nàng: “Chúng ta đã làm lành chưa?”
Ngón tay mềm mại của Mộ Vãn Diêu vói vào áo chàng vuốt ve eo khiến chàng run rẩy không thôi, vội đè tay nàng lại.

Còn nàng thì không thèm trả lời mà chàng cũng không tiện hỏi nữa.

Chàng nghĩ hẳn là bọn họ đã làm lành, nếu không nàng sẽ không như vậy……
Nhưng sắc trời ngày càng tối, tiếng chuông đêm đã vang lên không chỉ một lần.

Ngôn Thượng nói: “Trời tối rồi…… Ta nên trở về ngủ.”
Giọng điệu của chàng mang theo giãy dụa, hiển nhiên là một người như chàng lúc này cũng không nhịn được mà lưu luyến.

Huống chi hai người vừa mới làm lành, xa cách hơn một tháng khiến chàng khó mà khống chế được.
Mộ Vãn Diêu ngồi ở trên giường nhìn chàng, Ngôn thượng quay đầu lại nhìn nàng một cái thấy nàng nhướng mày thì nói: “Ta đi đây.”
Mộ Vãn Diêu không nói lời nào.
Ngôn Thượng lại hỏi: “Ngày mai…… Ngày mai ta sẽ về Trường An, ta chỉ đặc biệt tới giải thích với ngài.

Ngày mai là ta về thật đó.”
Mộ Vãn Diêu vẫn không nói gì mà chỉ cười cười.

Ngôn Thượng lại quay đầu nhìn nàng, cứ thế ba lần.

Cuối cùng Mộ Vãn Diêu không nhịn được nhếch môi cười, sau đó cả người cười đến ngã ra sau.

Nàng cười đến lăn lộn, tay chống giường nâng người dậy.

Giữa mày của nàng là nhu tình, trong mắt là nước mắt lấp lánh, má lúm đồng tiền như hoa: “Được, được, ngươi đừng có mà nhìn ta nữa…… Ta biết ý ngươi rồi, muốn ở lại thì ở! Tiểu biệt thắng tân hôn, trước giờ ta chưa từng không đồng ý bao giờ!”
Ngôn Thượng bị nàng bỡn cợt thì đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta không phải có ý đó…… Ta chỉ muốn nói chuyện với điện hạ thêm một lúc thôi.”
Mộ Vãn Diêu hiếm lạ hỏi: “Đắp chăn bông nói chuyện phiếm không thôi hả? Chắc có mỗi ngươi nghĩ thế.”
Nàng bỡn cợt khiến chàng thật không tự nhiên.

Chàng bị nàng cười thì rất ngượng ngùng, cảm thấy bản thân rất xấu xa.

Chàng gần như muốn đi rồi nhưng Mộ Vãn Diêu lại thân mật kéo chàng ngồi xuống, bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành giữ chàng ở lại.

Ban đêm lúc Mộ Vãn Diêu ngủ thường để lại một ngọn đèn dầu.

Ngôn Thượng vẫn luôn nhớ kỹ thói quen của nàng nên chàng có thắp một ngọn đèn ở bên ngoài rồi mới buông rèm trướng, cẩn thận quay lại giường nằm xuống.
Mộ Vãn Diêu ngủ ở bên trong, nhìn chằm chằm bóng dáng chàng.


Khi sắp đục được hai cái lỗ trên lưng chàng thì nàng mới âm dương quái khí hỏi: “Ngươi cứ thế ngủ à?”
Ngôn Thượng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi nói: “Mai điện hạ còn phải lên đường, ngày mai ta cũng phải về Trường An.”
Nghe được sầu lo trong giọng chàng nên Mộ Vãn Diêu đoán được chàng đang nghĩ cái gì.

Nàng không nhịn được cười nói: “Ngươi lại thế rồi.

Ra khỏi Trường An không xin phép là ngươi nhưng hiện tại còn chưa tới hừng đông ngươi đã bắt đầu đứng ngồi không yên, sầu lo công việc ngày mai.

Ngươi có thể thả lỏng một chút không?”
Ngôn Thượng đáp: “Thực xin lỗi.”
Mộ Vãn Diêu hừ: “Ngươi đúng là có lỗi với ta.”
Im lặng một lát nàng lại đột nhiên mở miệng mắng: “Ngươi đúng là đồ đầu gỗ!”
Trong giọng nói hờn dỗi của nàng có thêm vài phần mất mát và rất nhiều bất đắc dĩ.

Nàng đang oán hận chàng thờ ơ thì nghe thấy lang quân đang quay lưng về phía mình hỏi: “Sao ta lại là đầu gỗ?”
Mộ Vãn Diêu mắng: “Nếu không phải đầu gỗ thì sao ngủ cạnh một mỹ nhân nũng nịu như ta mà ngươi chỉ quay lưng lại đến đầu cũng không thèm quay về phía này?”
Chàng không lên tiếng.

Mộ Vãn Diêu duỗi tay muốn chọc chàng nhưng ngón tay chỉ nhẹ nhàng ấn lên lưng chàng một chút đã rụt về.

Nàng nhớ rõ vết thương trên người chàng còn chưa khỏi hẳn vì thế cũng không dám làm loạn.
Nàng hứng thú rã rời, xoay người muốn đưa lưng về phía người kia, miệng nói: “Nếu không phải sợ ngươi bị thương thì ta đã đè ngươi ra rồi.”
Ngôn Thượng ngồi dậy dựa vào mép giường rồi kéo màn giường ra.

Mộ Vãn Diêu nhìn lén xem chàng muốn làm cái gì, trong lòng nhủ thầm chẳng lẽ chàng bị nàng nói thì tức giận muốn đi ư?
Lòng nàng bất an nhưng lại thấy Ngôn Thượng quay đầu nhìn mình, ánh mắt vẫn ôn nhuận như cũ.

Có lẽ do đèn dầu quá mờ nên nàng thấy ánh sáng trong mắt chàng nảy lên rực rỡ, mang theo nhiều hàm nghĩa.
Ngôn Thượng cúi người ôm nàng, bế nàng lên.

Mộ Vãn Diêu mờ mịt khó hiểu, ngay sau đó mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng, bởi vì ngón tay chàng đã câu lấy dây lưng của nàng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve eo thon.

Cả người Mộ Vãn Diêu lập tức mềm nhũn, không khí mát mẻ thổi qua da thịt trắng nõn của nàng, cẳng chân theo đó nổi lên một tầng da gà.
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, đột nhiên ý thức được chàng đang làm cái gì.

Nàng còn chưa từng thấy Ngôn Thượng chủ động thế này vì thế vừa mừng vừa sợ nhìn chàng.

Nhưng đột nhiên phía dưới trống rỗng khiến nàng phát run.

Nàng thấy chàng rũ mắt nhìn thì không nhịn được thẹn thùng duỗi tay che mắt chàng lại, miệng cười hì hì nói: “Không cho xem!”
Ngôn Thượng bắt lấy tay nàng, quay đầu lại hôn lên cổ tay đó.

Hơi thở lang quân tinh tế quét qua da thịt nàng khiến cả người Mộ Vãn Diêu run rẩy, lông mi run lên không ngừng.

Nhưng chàng không hề ngừng lại, hơi thở chàng như hạt mưa theo cổ tay nàng uyển chuyển uốn lượn như xuyên vào lòng đất.
Ngôn Thượng đi chân trần ngồi xổm bên giường, mặt dán gần bụng nàng, một tay kia đặt trên đầu gối nàng nhẹ đẩy.

Mộ Vãn Diêu khó hiểu nhìn chàng.

Bởi vì nàng chưa từng nghĩ đến chàng lại có lúc lớn mật như thế.

Ngay sau đó chàng cúi đầu, hôn lên bụng nàng rồi chậm rãi đi xuống.
Cả người Ngôn Thượng quỳ trước người nàng, tóc dài xõa trên vai, hàng mi dày rũ xuống như một tấm mành.

Mộ Vãn Diêu nhất thời giống như con diều đứt dây mà ngã xuống.

Nàng không chịu nổi, cả người đỏ ửng, cảm nhận hơi thở của chàng ôn nhu phất qua cũng vì thế mà nhuộm màu hồng đào.
Mộ Vãn Diêu muốn điên rồi.
Tóc dài của nàng xõa tung trên gối, chân nàng giãy dụa đạp lên vai chàng hét lên: “Buông ra! Buông ra! Không được như vậy…… Không được như vậy!”
Giọng nàng mang theo khóc nức nở kèm run run vì vui sướng đến cực điểm.
Mưa xuân rơi tí tách, ngọn đèn dầu rêu rao, nàng nửa híp mắt, môi khẽ nhếch.

Cuối cùng nàng không nhịn được che miệng, đuôi mắt ửng đỏ ướt át.
Trong cảnh sơn thủy chập trùng đó, lang quân quỳ gối trên mặt đất, nữ lang nằm trên giường.

Rèm trướng in bóng hai người, vừa mông lung vừa ấm áp.

Trong thành Trường An.
Ở bắc doanh vùng ngoại ô, lúc này mọi người đã đi ngủ chỉ có binh lính canh gác là vẫn đứng đó.

Trong chủ trướng chỉ có Lưu Văn Cát dựa vào trên giường, tay cầm một thanh kiếm.
Hắn nhắm mắt, mơ màng sắp ngủ nhưng kiếm vẫn không rời tay.

Ác mộng khiến hắn mở bừng mắt tỉnh dậy.

Thấy trong trướng tối đen như mực lại chỉ có mình mình hắn lại nhắm mắt.
Hắn luôn phải cảnh giác bên ngoài sẽ phát sinh phản loạn —— bắc doanh địa bên này nhất định phải hàng phục!

Trong Vi phủ, Triệu Linh Phi đã đi nghỉ còn Vi Thụ vẫn ngồi trước bàn.
Hắn lẻ loi ngồi đó thật lâu, bóng đêm tối dần, bên ngoài vang lên tiếng mèo kêu khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn chăm chú nhìn mặt bàn nửa ngày rồi bày giấy ra bắt đầu viết một cuốn sổ con ——
Hắn cầu được đi sứ chư quốc, liên lạc và củng cố quan hệ của Đại Ngụy với chư hầu.

Trong cuốn sổ con này hắn bàn luận quan hệ của Đại Ngụy và các nước xung quanh, lại biểu đạt nguyện vọng của mình, dùng văn phong hoa lệ tô điểm.

Cuốn sổ con này tràn ngập khát vọng cảm động của hắn, mong bề trên chấp thuận thỉnh cầu.
Vi gia coi Vi Thụ như quân cờ nhưng bản thân hắn lại muốn nhảy ra khỏi bàn cờ này.

Hắn thấy có lỗi với lão sư nhưng hắn biết như thế mới tốt.

Hắn thà rời Đại Ngụy đi sứ nước khác, mấy năm không về cũng không muốn trở thành quân cờ trong tay kẻ khác ——
Vi gia có thể khiến Ngự Sử Đài cấm túc hắn nhưng bọn họ không thể một tay che trời khiến chư hầu các nước lân bang phải nghe lệnh.

Trong hoàng cung, hoàng đế vừa mới tỉnh dậy từ cơn ác mộng nên không ngủ được nữa.
Ông ta trợn mắt chờ hừng đông, Thành An ở bên ngoài biết ông ta đã tỉnh thì lập tức đi vào hầu hạ.

Trong chốc lát Thành An báo một tin: “Bệ hạ, Ngôn Nhị Lang có vẻ như đã rời khỏi Trường An.”
Lúc trước hoàng đế cho người đến giám thị Ngôn Nhị Lang nhưng Ngôn Thượng làm việc quy củ, vất vả lắm mới có một lần này chàng phạm lỗi thế nên đám người dưới lập tức đến báo cho hoàng đế.
Hoàng đế im lặng như nghĩ gì đó rồi hỏi: “Đan Dương rời khỏi Trường An khi nào?”
Thành An hiểu ý hoàng đế nên nói: “Công chúa điện hạ đi lúc hừng đông, Ngôn Nhị Lang thì xuất phát sau cơm trưa…… Nhưng công chúa ngồi xe ngựa, Ngôn Nhị Lang lại cưỡi ngựa…… Có lẽ hắn quả thực đã đuổi kịp người.

Bệ hạ, xem ra Ngôn Nhị Lang và điện hạ thật sự sắp có chuyện tốt rồi.”
Ánh mắt hoàng đế lộ ra ý cười và nhẹ giọng nói: “Vậy trẫm càng phải cho Ngôn Tố Thần một cơ hội thăng quan tốt…… Phải xem hắn có tài năng nắm chắc hay không.”
Sau đó ông ta thở dài: “Ngôn Tố Thần không cường đại thì làm sao bảo vệ Diêu Diêu đây?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện