Công chúa ở lại trạm dịch nên quan lại và gã sai vặt ở đó đều tích cực chiêu đãi.
Mưa đã hơi tạnh, nước mưa theo mái hiên rơi xuống đứt quãng vang lên tiếng róc rách.
Nước mưa bắn tung tóe lên mặt đất tạo ra những vũng nước.
Hạ Dung dẫn thị nữ cùng đi tất trắng mặc váy đỏ, tay cầm khay nối đuôi nhau đi qua.
Lúc đến chỗ Phương Đồng thì Hạ Dung lại bị hắn túm lại.
Phương Đồng nhìn về phía một gian phòng nói: “Mau dọn chăn màn mới qua cho Ngôn Nhị Lang.
Hắn dầm mưa mà tới, vết thương cũ trên người còn chưa khỏi nên không thể chậm trễ được.
Nếu bị phong hàn sẽ không tốt đâu nên ngươi mau chuẩn bị chút thuốc mỡ, băng gạc và canh gừng mang qua đi.”
Hạ Dung trợn to mắt nói: “Nhưng điện hạ không cho ta chuẩn bị mấy cái đó.
Công chúa nói ‘hắn bệnh sống hay chết thì liên quan gì tới ta’.
Thế nên ta làm sao dám cãi lời điện hạ?”
Phương Đồng thở dài.
Hắn kiên nhẫn chỉ dẫn cho Hạ Dung: “Lời của điện hạ có đôi khi không cần phải nghe.
Sao điện hạ lại đột nhiên nói cái gì mà “bệnh chết hay sống”? Rõ ràng trong lòng điện hạ nhớ mong Ngôn Nhị Lang nhưng ngượng ngùng không biểu hiện ra ngoài cũng không tự đến thăm.
Lúc này ngươi cần phải tri kỷ giúp điện hạ làm việc mới được.”
Hạ Dung lập tức bừng tỉnh và vội nói lời cảm tạ.
Lúc nàng ta đang định đi làm việc thì vẫn không nhịn được quành về hỏi: “Hộ vệ Phương, huynh đi theo điện hạ lâu nhất, vậy cũng hiểu điện hạ nhất.
Huynh có thể cho ta một lời chắc chắn rằng ta nên dùng thái độ nào đối đãi với Ngôn Nhị Lang được không? Điện hạ của chúng ta và Ngôn Nhị Lang rốt cuộc đã cắt đứt hay vẫn dây dưa?”
Phương Đồng mơ hồ nói: “Ngươi cứ coi hắn như phò mã mà hầu hạ là được.”
Hạ Dung trợn hết cả mắt, tay cầm khay cũng run lên.
—
Mộ Vãn Diêu cực kỳ tâm phiền ý loạn.
Nàng ở trong căn phòng tốt nhất của trạm dịch, sau khi tắm rửa nàng ngồi bên mép giường thất thần mà lau mái tóc ướt.
Bọn thị nữ đã bị nàng đuổi ra ngoài không cho ở trong phòng hầu hạ.
Nàng đang ngồi nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng gõ cửa “Đốc đốc”.
Mộ Vãn Diêu trầm mặc, có chút tức giận mà trừng mắt nhìn cánh cửa sổ kia.
Tuy người bên ngoài không nói gì nhưng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng có tiết tấu như thế khiến trực giác của nàng nhận ra người kia.
Quả nhiên có tiếng Ngôn Thượng vang lên bên ngoài: “Điện hạ, ta bưng canh gừng tới cho ngài.
Ta có thể vào không?”
Mộ Vãn Diêu: “Không thể.”
Ngoài cửa lập tức yên lặng.
Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn ra cửa, thấy bóng dáng in lên đó vẫn không rời đi.
Hiển nhiên là chàng sẽ không đi kể cả nàng có không đồng ý.
Thế là tâm tình nàng càng loạn hơn, tức giận ném cái khăn xuống đất, nàng hận mình mềm lòng nhưng miệng đã vội vàng nói: “Vào đi.”
Ngôn Thượng đẩy cửa tiến vào, sau khi đóng cửa lại chàng nhanh chóng quét mắt qua căn phòng một lượt.
Chàng nhặt cái khăn nàng vừa ném xuống lên sau đó gấp gọn đặt trên giá rồi bưng canh đến đứng cạnh nàng.
Chàng rũ mắt thì thấy nàng mặc váy dài bằng lụa mỏng, mặt rầu rĩ không vui ngồi đó nên bắt đầu khuyên nàng uống canh.
Mộ Vãn Diêu phiền lòng vì sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của chàng.
Đôi mắt nàng nhanh chóng liếc chàng một cái, thấy chàng giống như vừa rửa mặt xong, tóc búi nửa bằng trâm mặc, lúc này tóc chàng vẫn hơi ẩm.
Chàng rũ mắt đứng đó, trên người là một bộ quần áo sạch sẽ có màu vàng cam.
Màu này càng tôn lên khuôn mặt thanh nhuận ôn hòa của chàng, khí chất phong lưu nho nhã cũng tràn ra.
Quần áo này hơi rộng, hẳn là để tránh vết thương bên trong của chàng.
Vừa nghĩ tới vết thương trên lưng chàng là Mộ Vãn Diêu lại nghĩ tới chuyện chàng chạy theo mình cả ngày hôm nay, thế là nàng lại mềm lòng.
Nàng uống canh gừng, để chén xuống rồi rũ đôi mắt luôn mang theo vài phần quyến rũ của mình xuống, không nhìn chàng nói: “Ta đã uống xong, ngươi có thể đi rồi.”
Ngôn Thượng không đi mà vẫn đứng trước mặt nàng thấp giọng nói: “Ta còn có lời muốn nói với ngài.”
Mộ Vãn Diêu không lên tiếng.
Ngôn Thượng lại hỏi: “Chúng ta làm lành được không?”
Mộ Vãn Diêu cười nhạo một tiếng, lúc này nàng dứt khoát xoay người lên giường, cả người lăn vào trong.
Nàng cuốn chăn kín người, tay che tai kiểu “Ta không muốn nghe ngươi nói”.
Ngôn Thượng ngồi xuống, theo thói quen vươn tay ra kéo chăn, rồi ôm lấy vai nàng.
Chàng biết tính nàng như thế nên trong lòng cũng không cho là nàng ngỗ nghịch mà vẫn tiếp tục ôn nhu nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, có con hay không cũng chẳng sao.
Ta có thể chấp nhận được.”
Mộ Vãn Diêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặc kệ chàng nói gì cũng sẽ không phản ứng nhưng một câu này lại khiến cơn tức trong lòng nàng bùng lên, thật sự không nhịn được.
Thế là vừa mới nằm xuống nàng đã bật dậy, xốc chăn ngồi đó.
Nàng cong chân ngồi trên giường, mắt trừng trừng nhìn chàng trào phúng nói: “Ngươi suy nghĩ một tháng mới nghĩ xong, ngươi nghĩ cũng lâu quá đó.”
Ngôn Thượng có chút thẹn.
Ngón tay chàng đặt trên giường hơi cong lại, con mắt rũ xuống nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi…… nhưng sự tình lớn như vậy ta quả thực cần suy nghĩ kỹ.
Lúc trước ta nói không hề gì nhưng chẳng phải ngài trách ta có lệ ư? Lúc ta không muốn giải quyết vấn đề này thì ngài trách ta trốn tránh…… Hiện tại ta không trốn tránh mà đã nghĩ kỹ rồi.”
Mộ Vãn Diêu cảm thấy buồn cười, giọng nàng cao hơn: “Ta muốn ngươi cho câu trả lời, ngươi lại suy nghĩ một tháng mới xong! Lúc đó ngươi làm gì hả? Nghĩ kỹ rồi ngươi lại muốn chúng ta làm lành, không phải quá muộn rồi hả? Chẳng lẽ ngươi đuổi theo thì ta phải gật đầu ư? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi cho rằng ta xa ngươi thì không sống được hả?!”
Giọng nói của nàng kích động, mang theo phẫn nộ và thất vọng.
Ngôn Thượng thấy tức giận trong mắt nàng thì có chút hoảng.
Chàng không nhịn được biện giải cho bản thân: “Ta, ta vốn là người như vậy…… Thực xin lỗi.
Nhưng ta và ngài không giống nhau…… Ngài chỉ cần nhất thời thống khoái, nhưng ta muốn dài lâu.
Ngài chỉ quan tâm đến hiện tại nhưng ta không thể như thế…… Ta cần phải vì tương lai của chúng ta mà nghĩ kỹ.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ cái gì?”
Ngôn Thượng tạm dừng một chút mới nói: “Ta đã gặp Xuân Hoa.”
Mộ Vãn Diêu mẫn cảm trừng mắt nhìn đôi mắt thông tuệ của chàng.
Mà suy đoán của nàng quả nhiên đúng.
Bởi vì câu tiếp theo của Ngôn Thượng chính là: “Ta đã hỏi Xuân Hoa chuyện của ngài ở Ô Man…… Diêu Diêu!”
Chàng mới nói được một nửa thì nàng đã nhảy xuống giường muốn đi, Ngôn Thượng duỗi tay kéo nàng nhưng nàng giãy dụa kịch liệt.
Chàng biết mình không thể để nàng đi mất thế nên vội ôm chặt lấy nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Mộ Vãn Diêu vừa đánh vừa đá, lại vẫn không tránh thoát, nàng tức giận đến đỏ cả mặt nhưng vẫn vì tự tôn mà nổi điên lên.
Nàng cúi đầu cắn lên cổ tay chàng, Ngôn Thượng kêu một tiếng nhưng vẫn không thả nàng ra.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, mắt tỏa sáng vì lửa giận, nàng hét lên: “Ai cho ngươi hỏi? Ai cho ngươi xen vào việc của người khác? Chúng ta đã chia tay rồi! Ngươi đừng nhúng chân vào chuyện của ta!”
Ngôn Thượng bị nàng vừa đánh vừa đá nên cánh tay và đầu gối đều bị nàng đánh vài cái.
Chàng khổ không nói nổi, luôn cảm thấy mình không khống chế được nàng.
Lúc này chàng đành phải cao giọng theo: “Trước giờ ta chưa bao giờ muốn chia tay ngài, là ngài đuổi ta đi…… Ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện của chúng ta, ta……”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi để ý chuyện trước kia của ta như vậy ư?!”
Ngôn Thượng hỏi lại: “Là ta để ý sao? Là chính ngài để ý thì có.
Là ngài khiến ta không thể không làm thế.
Chính ngài không để bụng thì sao ta lại bị ảnh hưởng?”
Mộ Vãn Diêu cười lạnh.
Nàng bị chàng ôm vào lòng, tay chàng ôm lấy eo nàng không cho nàng đi nhưng tay nàng thì vẫn tự do.
Tư thế này kỳ thực không thích hợp cãi nhau, bộ dạng nàng ngồi trên đùi chàng thực là ái muội nhưng hiển nhiên lúc này hai người đều không có tâm tư khác.
Mộ Vãn Diêu giơ tay bóp chặt lấy cằm của chàng, dưới sự kinh ngạc của người trước mặt nàng lập tức nhào tới hôn chàng.
Ngôn Thượng mơ hồ, bàn tay ôm nàng cũng thả lỏng.
Chàng không rõ chuyện gì xảy ra, chờ đến khi hiểu rõ thì hai người đã triền miên, bất phân thắng bại, môi cũng vì động tác kịch liệt này mà trơn bóng tươi đẹp.
Nhiệt độ cơ thể chàng nóng bỏng, trái tim đập ầm ầm, nhịn không được cúi đầu muốn nhiều hơn nhưng Mộ Vãn Diêu lại ngả người về sau, ánh mắt lạnh băng mà nhìn chàng.
Đầu óc Ngôn Thượng bị ánh mắt này của nàng đánh tỉnh.
Mộ Vãn Diêu mắng chàng: “Ngươi không để bụng hả? Lúc ta hôn ngươi chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới có nam nhân khác từng hôn ta sao? Lúc ngươi ôm ta sẽ không nghĩ tới có người khác cũng từng như thế ư? Ngươi căn bản không thể không để bụng, gạt người khác là sẽ trở nên cao thượng ư……”
Ngôn Thượng đỏ mặt cãi: “Ta không nghĩ gì hết.”
Mộ Vãn Diêu: “Không tin!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Mộ Vãn Diêu từng bước ép sát, Ngôn Thượng vừa gấp vừa tức, sau một lúc lâu chàng mới nghẹn ra một câu: “Ngài vừa tới gần là ta đã hồ đồ, ta căn bản không nghĩ được gì.
Ta không phải ngài, đã hôn còn có tinh lực đi tính kế, chơi xấu người khác…… Ta căn bản không như vậy! Ngài cho rằng ai cũng tâm địa gian giảo như ngài hả?”
Mộ Vãn Diêu ngây người.
Ngôn Thượng nói xong cũng ý thức được mình vừa nói gì nên hơi giật mình.
Trước mắt chàng lập tức thẹn thùng và xấu hổ.
Sau khi im lặng một hồi chàng mới nhẹ giọng nói: “Ta thật sự không nghĩ những cái đó.”
Mộ Vãn Diêu nhìn bộ dạng này của chàng thì đã hơi tin.
Nàng cắn cắn môi, chợt thấy mình buồn cười, quả là vô cớ gây rối.
Nàng che mặt, xoay xoay người khô khốc “à” một tiếng.
Ngôn Thượng thấy nàng ngoan ngoãn không làm ầm ĩ thì mới thở nhẹ một hơi.
Chàng ôm lấy vai nàng, cúi đầu thấy nàng vẫn đang che mặt không cho mình xem.
Trong lòng chàng thấy buồn cười, nhẹ giọng hỏi: “Làm gì thế……”
Mộ Vãn Diêu không lên tiếng.
Ngôn Thượng lại nói: “Vậy…… Ngài có nguyện ý ngồi xuống nghe ta nói kết quả ta suy nghĩ được trong một tháng qua không?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta nghe, ta muốn biết một tháng này ngươi đã nghĩ được những gì.”
Nàng có một loại bất chấp tất mà thả lỏng tâm tình.
Nếu Ngôn Thượng đã biết hết…… thì nàng đề phòng làm gì nữa.
Nàng quả thực muốn nghe chàng có ý gì.
—
Bọn thị nữ nghe tiếng ồn ào bên trong, lại nghe thấy công chúa thét chói tai thì hoảng sợ.
Công chúa phẫn nộ như thế khiến các nàng ở bên ngoài luôn phải sẵn sàng trận địa đón địch.
Bọn họ chỉ chờ công chúa gọi một cái là bọn họ sẽ lao vào đuổi Ngôn Nhị Lang đi.
Nhưng bên trong cãi cọ hồi lâu rồi lại yên tĩnh.
Hạ Dung và đám thị nữ khác hai mặt nhìn nhau, sau đó chậm rãi lui ra xa.
Trong nhà Ngôn Thượng đang cầm khăn lau tóc cho Mộ Vãn Diêu.
Chàng cứ một hai phải lao lực như thế nên nàng cũng mặc kệ.
Nàng ngồi nghe Ngôn Thượng tinh tế nói: “Nàng chỉ bị thương thân mình, ở Ô Man lại không có y sư tốt nên nói không chừng chỉ cần điều dưỡng vài năm là thân thể nàng sẽ lại tốt.
Ta đoán sau khi điện hạ trở về kinh thành chưa từng tìm y sư đúng không? Bởi vì ngài không dám…… Ta cảm thấy có thể để y sư xem qua, mặc dù quả thực không thể sinh con thì cũng phải điều dưỡng để thân thể khỏe mạnh lại.
Như bây giờ, thời tiết chỉ hơi chút thay đổi ngài đã bệnh khiến ta cực kỳ lo lắng.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng, trong lòng cực kỳ mờ mịt.
Nàng không thể tưởng được có một ngày mình lại có thể bình tĩnh ngồi đây cùng một lang quân thảo luận chuyện mình không thể sinh con.
Theo bản tính của nàng thì nàng nhất định sẽ tức giận, nhất định vừa nghe một câu đã đi luôn.
Nhưng Ngôn Thượng nói năng bình thản như thế…… Chàng còn đang lau tóc cho nàng nên Mộ Vãn Diêu chẳng tức được.
Giọng điệu của chàng thản nhiên, giống như chuyện nàng không thể sinh con chỉ là chuyện nhỏ kiểu ngày mai ăn gì.
Thái độ này quả thực khiến nàng được an ủi.
Kỹ năng nói chuyện của chàng thật tốt, Mộ Vãn Diêu không thể không bình tĩnh lại theo.
Nàng nản lòng nói: “Không thể sinh ra được là không thể sinh.
Tìm y sư điều dưỡng cũng không thể sinh thì làm sao bây giờ?”
Ngôn Thượng nói: “Thật sự không thể thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
May mắn trong nhà ta còn có huynh trưởng, đại ca đã có nhi tử nên nhà chúng ta sẽ không tuyệt hậu.
Hơn nữa, ta đã nói với ngài là tam đệ của ta cũng sắp thành thân chưa? Tam đệ cũng sẽ nhanh chóng có con…… Ta đứng hàng thứ hai trong nhà, chuyện nối dõi tông đường cũng không trông cậy vào mình ta.
Ngài lại là công chúa điện hạ nên dù chúng ta không có con thì sẽ chẳng kẻ nào dám nói ngài.
Ngài không cần lo lắng có người chỉ trích…… Nghĩ lại thì làm công chúa cũng thật tốt phải không?”
Thấy chàng nói giỡn như thế, Mộ Vãn Diêu xoay mặt qua.
Nàng cũng không cười, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm chàng nói: “Không ai nói ta nhưng sẽ nói ngươi.
Ngươi đi đến đâu cũng sẽ bị ảnh hưởng, người nhà chỉ trích, tộc nhân nghi ngờ, bạn bè quan tâm, đồng liêu nghi vấn…… Từ nay về sau ngươi sẽ đều phải chịu áp lực này.”
Ngôn Thượng cúi đầu, chậm rãi “ừ” một tiếng.
Sau một lúc lâu chàng mới nói: “Cho nên…… Ta mới cần một tháng để suy nghĩ không phải sao?”
Mộ Vãn Diêu quay mặt đi, nàng hé môi nói: “Kỳ thật ngươi không cần như vậy.
Nếu vì đồng tình thì không đáng.
Ngươi tốt như thế, nữ lang thích ngươi nhiều như vậy, căn bản ngươi không cần nhận những áp lực này.”
Ngôn Thượng lại nhắc lại: “Cho nên ta đã nghĩ một tháng.”
Bả vai Mộ Vãn Diêu nhẹ run lên, nàng lại cố ý làm người xấu, bày ra bộ dạng không hiểu mà hỏi: “Ngươi đang lấy lòng tốt của mình ra bức ta hả?”
Ngôn Thượng đáp: “Là lấy tâm đổi tâm.
Ta muốn nói cho ngài ý nghĩ của mình, nếu ngài không nhận thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Ngôn Thượng thò qua nhìn nhưng nàng vội xoay qua không cho chàng xem.
Chàng than nhẹ một tiếng sau đó ôm nàng vào lòng, để nàng rúc vào cổ mình.
Lúc này chàng thấy cổ mình ẩm ướt, nhưng vì chàng không nhìn thấy nên có lẽ nàng sẽ thấy tự tại hơn.
Nữ lang ở trong lòng chàng run rẩy, Ngôn Thượng khẽ vuốt lưng cho nàng mà an ủi.
Giọng nàng mang theo nức nở nói: “Nhưng ngươi rất thích trẻ con mà.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Ta cũng rất…… Thích điện hạ mà.”
Chàng dỗ dành nói: “Ngày sau, ngày sau, nếu ngài thật sự không thể sinh con thì chúng ta xin một đứa con của đại ca hoặc tam đệ.
Nếu ngài không thích con cháu nhà ta thì tìm một đứa nhỏ mồ côi là được…… Đương, đương nhiên…… Nếu ngài vẫn không thích thì cũng không sao.
Đời người có 9 phần hoàn hảo đã tốt, không nhất thiết phải hoàn hảo 10 phần.”
Chàng nhẹ giọng nói chuyện bên tai nàng về suy nghĩ của mình.
Chàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ về hậu quả của việc này sau đó dùng thái độ của mình an ủi Mộ Vãn Diêu.
Vốn nàng cảm thấy đây là một việc rất lớn, nhưng chàng vừa nói thế thì nàng lại hoảng hốt cảm thấy kỳ thật nó cũng chẳng sao hết.
Chỉ cần chàng vẫn ở đây là tốt rồi.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, vươn tay vuốt ve mặt chàng, lông mi dính sương cứ thế cọ lên khuôn mặt Ngôn Thượng.
Nàng muốn hôn chàng nhưng Ngôn Thượng lại lui về sau, tỏ vẻ cự tuyệt.
Chàng cúi đầu nói: “Ta cho ngài đáp án nhưng ngài lại không nói gì với ta ư?”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt: “Ta cũng phải có đáp án hả?”
Chàng nhìn nàng, mím môi có chút giận dỗi nói: “Chuyện ngài phải gả cho người khác ấy.”
Mộ Vãn Diêu ngây ra hỏi: “Cái này hả?”
Ngôn Thượng nhìn lại thì thấy nàng không nhịn được cong môi như suy tư gì đó mà cười nói: “Ngươi đã đuổi theo ta đến ngoài Trường An mà còn không biết ta đang đến Kim Lăng ư? Ta đến Kim Lăng chính là vì cảm thấy thư từ không thể nói hết nên ta định tự mình tới nói rõ cho bọn họ biết chuyện ta muốn cự hôn.
Vốn dĩ ta không muốn gả, không phải ta đã sớm nói với ngươi ư?”
Ngôn Thượng trầm mặc.
Sau một lúc chàng mới nói: “Ta cầu không phải chỉ lúc này mà là danh phận mãi mãi.”
Mộ Vãn Diêu chống trán, Ngôn Thượng thì cho rằng nàng lại muốn cự tuyệt nên vội cầm lấy tay nàng gọi: “Diêu Diêu!”
Chàng nói: “Quyền thế rất tốt nhưng chẳng lẽ ta không tốt ư? Chẳng lẽ ngài nghĩ ta chẳng thể giúp ngài cái gì ư? Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, có nhiều chuyện ngài không cho ta tham dự khiến ta rất lo lắng…… Chúng ta có thể không như thế được không? Cho dù chúng ta không có quan hệ này thì ta cũng đã nói sẽ làm gia thần cho ngài rồi mà? Làm gì có chủ công nào luôn ném gia thần bên ngoài, xảy ra chuyện gì cũng tự mình làm chứ?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng, nhìn xem chàng còn nói gì nữa.
Ngôn Thượng tiếp tục: “Ta chỉ muốn một danh phận…… Ta không thể vô danh vô phận mà ở bên ngài.
Như thế tính là gì? Là trai lơ ngài nuôi ư? Ta không thích như vậy.
Ta không thích phải lén lút, không thể công khai mối quan hệ của chúng ta.
Lúc người khác suy đoán hỏi ta thì bản thân ta cũng chẳng dám thừa nhận, sợ ngài không vui, tức giận, hoặc gặp phiền toái…… Ta không muốn thế.”
Ngôn Thượng cầm lấy cổ tay nàng, chàng sợ nàng lại mơ hồ nhảy qua vấn đề này nên dứt khoát nói một lần cho rõ luôn: “Không phải ta buộc ngài phải cho ta đáp án ngay……