Ngôn Thượng vẫn không đi.
Chàng hỏi thị nữ của phủ công chúa là nàng đi đâu và khi nào thì nàng sẽ về.
Vấn đề này dễ trả lời hơn nhiều thế nên thị nữ Thu Tứ lập tức uốn gối hành lễ với vị chàng sau đó cung kính trả lời: “Bệ hạ đi Phàn Xuyên nghỉ dưỡng nên điện hạ đi theo hầu.”
Thế này tức là Mộ Vãn Diêu mới vừa sinh bệnh nặng đã chạy tới hầu bệnh, cái này quả thực không hợp với lẽ thường.
Nhưng Thu Tứ còn nhỏ, không quá giỏi nói dối nên vội lắp bắp bổ sung: “Điện, điện hạ tuy lúc trước bệnh nặng nhưng rất nhanh đã khỏi rồi.
Bệnh kia nhìn có vẻ lợi hại nhưng cũng, cũng không nguy hiểm lắm……”
Ngôn Thượng im lặng.
Đối phương không biết nói dối khiến chàng thấy còn muốn giúp thị nữ kia nói lên một chút cho vẹn tròn.
Chỉ sợ Mộ Vãn Diêu không nghĩ tới chàng sẽ trở về nhanh như vậy mà cho rằng chàng sẽ theo đoàn áp tải tội thần vào kinh …… Thế nên nàng còn không kịp dặn dò thị nữ trong phủ phải nói dối thế nào.
Ngôn Thượng thương hại thị nữ kia nên đành hỏi một câu: “Ý là bệnh tới ào ạt nhưng không nguy hiểm tính mạng à?”
Thu Tứ thở ra một hơi, gật đầu lia lịa đáp: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Ngôn Thượng: “Đó là bệnh gì? Là đau đầu, ớn lạnh, buồn nôn, thân thể đau nhức ư?”
Thu Tứ: “Đúng…… Chính là như vậy.”
Ngôn Thượng lẳng lặng nhìn nàng ta nửa ngày không nói gì.
Sau đó chàng cáo từ, nói là mình phải về phủ nghỉ ngơi.
Chàng không cố ý dặn dò cái gì, thật sự nản lòng thoái chí không biết phải như thế nào.
Dù thế trong lòng chàng luôn ôm một tia ảo tưởng với Mộ Vãn Diêu, cho nên lúc rời khỏi phủ công chúa,chàng tình cờ gặp một thô sử nha đầu nên đánh liều hỏi về bệnh tình của công chúa.
Thô sử nha đầu kia thậm chí còn không biết nói dối về bệnh tình của công chúa, lúc bị hỏi nàng ta cực kỳ mê mang.
Nhưng rõ ràng nếu Mộ Vãn Diêu thật sự bị bệnh nặng thì hẳn trên dưới phủ công chúa phải nháo nhào lên, sao có thể giống như bây giờ được?
Ngôn Thượng thở dài, chàng biết một tia ảo tưởng cuối cùng kia cũng tan rồi.
—
Ban đêm chàng ở trong phủ của mình cân nhắc viết sổ con thế nào để giải thích việc ở Thục Trung.
Nếu chàng đã đàm phán xong với đám quan viên Thục Trung thì hẳn nên chọn lựa từ ngữ cẩn thận, không thể kéo tất cả xuống ngựa được.
Rốt cuộc Thục Trung còn phải dựa vào những quan viên đó quản lý…… Động vào toàn bộ quan viên của một châu không phải chuyện dễ dàng.
Sổ con này Ngôn Thượng đã sớm suy nghĩ cẩn thận trong đầu nhưng hiện tại nhìn thấy cuốn sổ con viết được một nửa kia là chàng lại ngừng bút.
Mực nước từ ngòi bút thấm xuống, nhỏ lên cuốn sổ nhòe ra thành một mảnh đen nhánh.
Cuốn sổ cứ thế bị bỏ đi.
Ngôn Thượng vứt xong lại lấy một cuốn để viết nhưng rồi lại bỏ, không thể nào hạ bút được.
Bởi vì cứ nghĩ tới Mộ Vãn Diêu là trong lòng chàng lại không nhịn được hoài nghi.
Nếu hiện tại chàng còn ở Thục Trung thì nhất định sẽ nhìn chằm chằm hành động kế tiếp của đám quan viên ở đó, sau khi sự tình hoàn toàn ổn chàng mới về Trường An.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại giả vờ bị bệnh để lừa chàng về, vậy chẳng lẽ có khả năng…… án này liên lụy tới nàng nên nàng mới không hy vọng chàng điều tra tiếp ư?
Ngôn Thượng giật mình ngồi đó không dám nghĩ nhiều nữa.
Chàng đoán vụ án này có liên quan tới quan viên Trường An, tới Hộ Bộ.
Chính chàng cũng đang do dự có nên tiếp tục hay không, nay hành vi của Mộ Vãn Diêu càng khiến chàng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc nàng…… can thiệp đến đâu mới sợ vụ án được điều tra tiếp như vậy?
Đám quan viên ăn chặn của bá tánh cũng do nàng sai bảo ư? Giống như lúc chàng trị tội đám cường hào …… Lúc ấy nàng có thể buông cường hào bởi vì đó chỉ là cường hào.
Nhưng hôm nay liên quan tới quan viên trong triều, chẳng lẽ Mộ Vãn Diêu muốn bảo vệ bọn họ sao?
Ngôn Thượng lại nghĩ đến lúc trước từng nghe thấy nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để thuyết phục Triệu Linh Phi.
Những lời đó quả thực khiến chàng xúc động, nhưng hôm nay lại chỉ thấy châm chọc.
Ngày đó nàng rõ ràng bị cảm động bởi tấm lòng vì bá tánh của chàng, cũng vì khí tiết của chàng mà cảm phục.
Nhưng nói là một chuyện, trên thực tế nàng lại làm khác đi ư?
Ngôn Thượng cảm thấy cực kỳ mê mang, không biết bản thân mình phải làm sao đây.
Chàng có nên tiếp tục tra xuống hay không? Còn nàng rốt cuộc đã lún sâu tới mức nào rồi? Nàng có biết đây là sai hay không?
Yêu quyền lực cũng không xấu, nhưng có phải nàng đã quá yêu thích nó rồi chăng…… Nàng vốn không nên như thế này!
Công chúa Mộ Vãn Diêu năm đó ở Lĩnh Nam cùng chàng đọc《 Thử ly 》chưa bao giờ xuất hiện.
Liệu đó chỉ là ảo tưởng của chàng hay nàng đã đi xa, đã vứt bỏ bản thân nàng lúc ấy?
Lòng Ngôn Thượng đau xót quá đỗi, chàng cúi người nằm lên bàn, sổ con kia chàng không sao viết được.
—
Chuyện Ngôn Thượng rối rắm không có ảnh hưởng gì tới bên ngoài
Cuối cùng chàng quyết định làm như đã định và đổ mọi tội lên người Thứ Sử Ích Châu.
Có điều sau khi trở lại Hộ Bộ chàng không cần đắn đo xem có nên tra hay không nữa bởi vì Hộ Bộ đã trực tiếp phái chàng đi xử lý các loại công văn tồn đọng nhiều năm chưa hoàn thành.
Bọn họ không cho chàng tiếp xúc với những công việc quan trọng của Hộ Bộ nữa.
Trước khi Thứ Sử Ích Châu đến Trường An, Hộ Bộ cũng mặc kệ không hỏi đến Ngôn Thượng, giống như chàng chưa từng làm công việc đó.
Những quan viên có quan hệ không tồi với chàng lúc trước hiện giờ cũng bắt đầu trốn tránh.
Và chàng biết rõ ràng những chèn ép này mới chỉ là khởi đầu, chờ đến khi Thứ Sử Ích Châu vào kinh thì mâu thuẫn mới bùng nổ.
Hiện tại chàng không tiếp xúc đến công việc quan trọng của Hộ Bộ nên không thể đi điều tra quan viên của Hộ Bộ có liên quan tới Ích Châu mà chỉ có thể xử lý đống công văn tồn đọng trong nhiều năm…… Ngôn Thượng cười khổ nghĩ thầm những thứ này hình như cũng không ít.
Chàng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể tra tra xem sao.
Chàng cố gắng không kinh động đến những kẻ tai to mặt lớn kia.
—
Đầu tháng mười Trường An đã có tuyết đầu mùa.
Vào một ngày này Thứ Sử Ích Châu bị áp vào đại lao Hình Bộ tại Trường An.
Từ khi Ngôn Thượng trở về Mộ Vãn Diêu cũng luôn đi theo hoàng đế mà không về phủ công chúa thế nên hai người cũng không gặp mặt.
Nhưng Ngôn Thượng biết, theo Thứ Sử Ích Châu vào kinh thì phong vân sẽ lại biến hóa.
Chàng ngồi trong một nhã gian ở Bắc Lí Nam Khúc, cả người dựa vào cái bàn bên cửa sổ.
Chỗ này là nơi ở của đám danh kỹ Nam Khúc, không gian u tĩnh, không có những kẻ lung tung rối loạn tiến vào quấy rầy.
Ngôn Thượng ở chỗ này ngồi đã lâu mới thấy màn trúc bên ngoài phát ra tiếng “Bang” nhè nhẹ, cửa kẽo kẹt mở ra sau đó là tiếng bước chân dồn dập đi tới bên này.
Chàng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một nữ lang có vẻ đẹp thanh xuân mị hoặc đang xách váy đi nhanh tới đây.
Người đến đúng là Xuân Nương.
Nửa năm không thấy Xuân Nương hoàn toàn dựa theo việc huấn luyện của Ngôn Thượng trước khi rời kinh để học tập.
Hiện tại nàng ta đã là danh kỹ đầu bảng nổi danh của Nam Khúc.
Tuy còn chưa thể chính thức thành người nổi danh toàn kinh thành nhưng cũng không còn kém quá xa.
Hẳn là trong một hai năm nữa nàng ta sẽ trở thành người như thế.
Xuân Nương hấp tấp đi đến, lúc thấy ánh mắt Ngôn Thượng nhìn mình nàng ta lập tức nén hoảng loạn xuống, cố gắng bình tĩnh hành lễ với vị lang quân đang ngồi trước bàn viết cái gì đó và hỏi: “Nhị Lang, ta quấy nhiễu ngài ư?”
Nàng nhìn chằm chằm sắc mặt Ngôn Thượng, trong lòng lo sợ lại quyến luyến.
Nàng ta cảm thấy mới nửa năm không thấy mà Ngôn Nhị Lang hình như lại đẹp hơn một chút.
Trong lòng nàng ta cực kỳ hâm mộ cô vợ trong nhà chàng, có một người chồng biết kiềm chế, lại tuấn tú đa tài thế này thì nàng kia phải may mắn đến thế nào.
Ngôn Thượng ôn hòa hỏi nàng ta: “Sao vội vàng thế?”
Lúc này Xuân Nương mới nhớ tới vì sao mình lại sốt ruột như thế.
Xuân Nương hoảng hốt nói: “Nhị Lang, ta vừa mới gặp một người quen cũ bên dưới…… Trương Thập Nhất Lang đã về Trường An!”
Nàng cho rằng Ngôn Thượng sẽ không nhớ kẻ này nên đang muốn giải thích hắn là ai thì đã thấy chàng hơi ngẩn ra hỏi: “Cái kẻ đã hại Lưu huynh và ngươi, là thập nhất lang quân trong nhà Hộ Bộ lang trung đúng không? Lúc trước hắn đã trốn khỏi Trường An, hiện tại sự việc đã qua nên hắn lại về đây ư?”
Xuân Nương lặng người, chỉ có thể choáng váng gật đầu.
Nàng ta không nghĩ tới Ngôn Nhị Lang lại rõ ràng như thế, trí nhớ cũng thật tốt.
Ngôn Thượng trầm tư một chút sau đó đẩy cánh cửa sổ bên cạnh mình ra và nhìn xuống dưới.
Bên ngoài cửa sổ chính là lầu son gác tía của Bắc Lí Nam Khúc.
Tiếng ca múa lả lướt tuỳ tiện vang đến, đám nữ lang thản nhiên lộ ngực, lộ bụng ở bên dưới khiêu vũ, rót rượu…… quả là xa hoa truỵ lạc, oanh ca yến hót.
Trong đó có một vị lang quân tuổi trẻ đang trái ôm phải ấp, cười ha ha lấy túi tiền giắt ở đai lưng của mình dốc ra, ném vàng lá đầy trời.
Đám nữ lang nhiệt tình vây quanh hắn còn hắn thì bừa bãi nói: “Gọi danh kỹ đầu bảng của các ngươi ra đây! Hôm nay ta vui nên mọi người đều có thưởng lớn!”
Xuân Nương nhẹ nhàng đứng phía sau Ngôn Thượng, xuyên qua khe cửa nàng ta nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.
Đợi nhìn kỹ nàng ta mới duỗi tay chỉ cho chàng: “Đó chính là Trương Thập Nhất Lang……”
Đối phương giống như phát hiện ra nên lập tức nhìn về phía này.
Xuân Nương hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch còn Ngôn Thượng lại đạm nhiên đóng cửa sổ lại sau đó như suy tư gì.
Xuân Nương đang muốn làm ra vẻ yếu đuối để tìm kiếm sự bảo hộ của chàng nhưng rồi nàng ta chỉ cúi đầu, nhìn nội dung trang giấy mà chàng đang bày trên bàn.
Nàng ta sửng sốt, chút cảm xúc động tâm với Ngôn Nhị Lang đều tan tành hết.
Ngôn Thượng nhìn về phía Xuân Nương hỏi: “Ngươi có dám tiếp xúc với hắn không?”
Xuân Nương lặng người, dù sợ hãi nhưng nghĩ tới mục đích Ngôn Thượng cứu mình là nàng ta lại gật đầu.
Ngôn Thượng nói: “Được, ngươi cũng không cần cố tình tiếp cận hắn, nếu gặp được trong lâu mà hắn còn có tâm tư với ngươi thì cứ tiếp hắn như thường.
Nam nhân luôn nhớ mãi không quên nữ nhân mà mình không có được, đặc biệt là năm trước hắn còn vì ngươi mà phải chạy khỏi kinh thành…… Hôm nay hắn trở về đương nhiên sẽ có tâm tình phức tạp với ngươi.
Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ phái hộ vệ đi theo ngươi, sẽ không khiến ngươi gặp nguy hiểm tính mạng.”
Xuân Nương thấp thỏm, nhưng nàng ta hiểu đây hẳn là việc chính tại sao Ngôn Thượng giữ mình lại lâu như thế.
Cái gì mà danh kỹ chỉ là thuận tay, còn vị Trương Thập Nhất lang này mới là mục tiêu chính của Ngôn Nhị Lang.
Xuân Nương hỏi: “Lang quân muốn ta làm gì?”
Ngôn Thượng cau mày, chàng hơi chần chờ nghĩ tới Hộ Bộ lang trung năm trước, Thứ Sử Ích Châu năm nay, Hộ Bộ thị lang, còn có Hộ Bộ thượng thư luôn mặc kệ mọi chuyện…… Tất cả mọi người đều nắm giữ vị trí quan trọng của Hộ Bộ.
Ngôn Thượng không nhất định phải làm cái gì nhưng lúc chàng muốn làm gì đó thì vẫn hy vọng có thể nắm được sợi dây liên hệ giữa bọn họ.
Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Trước tiên ngươi có thể lá mặt lá trái với hắn, không cần làm quá nhiều việc dư thừa.
Ta cần ngươi làm gì thì sẽ dặn dò sau.”
Sau đó chàng an tĩnh hồi lâu, Xuân Nương đứng ở trước mặt chàng cũng không dám nói nhiều.
Qua một lát Ngôn Thượng ngước mắt nhìn nàng ta rồi nói: “Ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi.
Nếu không thể……”
Xuân Nương rưng rưng quỳ trước mặt chàng nói: “Lang quân, tánh mạng của ta đều do ngài cứu ra.
Ta biết lang quân là người làm việc lớn, ân cứu mạng này ta chắc chắn không dám phụ.”
Ngôn Thượng im lặng rồi để nàng ta đứng lên đi ra ngoài.
Lúc Xuân Nương sắp đi có quay đầu lại nhìn đống giấy trên bàn của Ngôn Thượng và nói: “Lang quân, người trong tranh ngài vẽ là phu nhân của ngài ư?”
Ngôn Thượng giật mình rồi nhìn lên đống giấy trên bàn.
Một trong số đó có vẽ một vị nữ lang trẻ tuổi, dung mạo như hoa, thanh xuân tươi đẹp, khí độ ung dung.
Trên mặt nàng có vài phần giảo hoạt, khiến cả người nàng có thêm cảm giác hoạt bát linh động.
Chàng cười khổ, nhìn giấy Tuyên Thành nhẹ giọng nói: “Nàng bảo ta học vẽ cho tốt để còn…… Có việc cần làm.
Ta đương nhiên muốn học, nhưng lại vẽ không tốt, chỉ sợ còn kém xa nàng yêu cầu.”
Nói xong chàng vo tròn tờ giấy, chuẩn bị ném đi.
Xuân Nương cảm thấy đáng tiếc nên vội xin lại để bản thân giữ.
Nàng ấy nói: “Tranh vẽ nữ lang xinh đẹp như thế mà lang qua lại ném, không thấy tiếc ư? Để lại cho ta đi, để làm kỷ niệm cũng tốt.”
Xuân Nương nghĩ thầm chắc chỉ có nữ lang tướng mạo như thế mới xứng với Ngôn Nhị Lang.
Ngôn Thượng thì cảm thấy bức họa cực vụng về, nhưng nếu Xuân Nương muốn giữ thì chàng cũng không nhiều lời.
—
Nếu Thứ Sử Ích Châu vào kinh thì cuốn sổ con của Ngôn Thượng cũng không dễ mà lừa gạt cho qua được.
Hoàng đế đang dưỡng bệnh ở Phàn Xuyên lúc này lập tức triệu kiến chàng.
Vì hoàng đế đang ở Phàn Xuyên dưỡng bệnh nên gần đây nơi đó cực kỳ náo nhiệt.
Rất nhiều nhân vật đều chạy tới lâm viên của nhà mình ở đó để lấy cớ chờ hoàng đế triệu kiến.
Tỷ như Tấn Vương.
Lúc Ngôn Thượng đi theo thái giám vào lâm viên của hoàng gia để gặp hoàng đế đã thấy Tấn Vương dìu già dắt trẻ tới.
Lúc này hắn ôm con trai cả nhà mình đi vào.
Ánh mắt Ngôn Thượng xẹt qua Tấn Vương và nhìn thấy Tấn Vương phi ôm bụng to đi bên cạnh, sau đó là Xuân Hoa đang đi theo bọn họ.
Chàng hành lễ với Tấn Vương sau đó gật đầu thăm hỏi người quen cũ.
Xuân Hoa chỉ dám theo mọi người đáp lễ, sau đó lặng lẽ nhìn Ngôn Nhị Lang một cái, trong lòng vui vẻ thay cho hắn —— tuy không biết Ngôn Nhị Lang hiện giờ làm quan đến đâu nhưng có thể được hoàng đế triệu kiến thì nhất định rất ghê gớm.
Bởi vì Xuân Hoa nghe Tấn Vương nói chỉ có quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể thượng triều hàng ngày và nhìn thấy hoàng đế thường xuyên.
Quan viên dưới ngũ phẩm muốn gặp hoàng đế đúng là khó như lên trời.
—
Ngôn Thượng được đưa tới một căn phòng.
Sau khi thỉnh an hoàng đế, ánh mắt chàng hơi lướt qua Mộ Vãn Diêu đang ngồi cạnh ông ta.
Nàng nghiêng người ngồi ở bên cạnh hoàng đế, vai nhỏ, eo thon, môi đỏ da trắng, ngực nửa ẩn nửa lộ dưới lớp sa mỏng khiến người ta mơ màng.
Nàng nghiêng mặt nhìn chàng, động tác nhàn nhã, nhưng vẫn yêu kiều.
Diện mạo rạng rỡ của nàng cùng với đôi mắt đẹp như vẽ khiến mặt Ngôn Thượng nóng lên, phải nhanh chóng rời tầm mắt.
Chàng vì người này mà ai oán nửa tháng, nhưng vừa thấy nàng là chàng lại thành trò hề.
Thế là Ngôn Thượng rũ mắt thỉnh an nàng còn Mộ Vãn Diêu cũng liếc chàng một cái, sóng mắt lắc lư, vừa quyến rũ vừa không mất đi hồn nhiên đáp: “Miễn lễ!”
Hoàng đế làm như không phát hiện ra Mộ Vãn Diêu đang khiêu khích Ngôn Thượng mà chỉ cúi đầu đọc cuốn sổ con mà chàng viết.
Ông ta nói: “Ngôn Tố Thần, trên sổ con ngươi nói Thục Trung có vấn đề, nhưng toàn bộ lỗi đều của mình Thứ Sử thôi ư?”
Ngôn Thượng ngây ra đáp: “Bẩm bệ hạ, thần vẫn chưa hoàn toàn nói thật.”
Hoàng đế nhướng mày, vốn ông ta còn cảm thấy thất vọng với chàng nhưng vừa nghe thế ông ta đã cảm thấy hứng thú.
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thần không thể nói đúng hết sự thật trên tấu chương bởi thần biết nếu nói tình hình thực tế thì chỉ sợ phần tấu chương này căn bản sẽ không đến được tay bệ hạ mà sẽ bị người khác chặn lại.
Tình huống ở Thục Trung rất phức tạp, không thể trình bày hết trong một cuốn sổ con được.”
Mộ Vãn Diêu ngây ra, cả người nàng nghiêng về phía trước, có chút khẩn trương mà nghe ngóng.
Hoàng đế thì nhìn Ngôn Thượng chậm rãi nói: “Tình huống Thục Trung như