Ánh lửa lấp lánh lay động xung quanh giống như đang nhảy múa.
Sắc màu rực rỡ tỏa ra bốn phương rồi lại rơi xuống, trong lúc người đến người đi ngọn đèn phản chiếu đầy trên mặt đất sũng nước sau cơn mưa, xen kẽ là bóng người tấp nập.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng tránh dưới mái hiên, mặt nàng được chàng nâng niu để nhìn cho kỹ.
Lúc hai người kề sát, hơi thở cũng giao hòa, Mộ Vãn Diêu mở to đôi mắt tròn tròn, hai má đỏ hồng.
Nàng nghi hoặc vì hành vi to gan lớn mật này của chàng đồng thời lại vui vẻ lại khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không giận ta sao? Ngươi tha thứ cho ta rồi sao?”
Ngôn Thượng cúi đầu, vừa không yên lại lưu luyến mà than thở: “Hôm nay ta không tức giận, ngày mai ta lại tức cũng được.”
Mộ Vãn Diêu: “.
.
.
.
.
.”
Lúc nàng cảm thấy mình cực kỳ thất bại thì hai má lại được chàng ôm lấy, ánh mắt chàng giống như dán lên khiến cô công chúa bốc đồng có chút không tự nhiên.
Nàng cảm thấy ánh hoàng kim chảy qua mắt chàng khi người này đánh giá mình thế là lòng nàng cũng không nhịn được bất an, tràn ngập tự ti ——
Tóc nàng có rối không? Son phấn trên mặt có bị nhòe không? Môi có còn đỏ không?
Nàng có đẹp không? Chàng có thích không?
Nàng thẹn thùng, lại không yên nghĩ: lần gần đây nhất chàng thấy nàng là lúc nàng vẫn còn trẻ, nay nàng đã trưởng thành hơn trước nhiều, cũng đã thay đổi.
Vô số người tán thưởng mỹ mạo của nàng nhưng bản thân nàng lại bất an không biết biến hóa này có lọt được vào mắt Ngôn Thượng hay không.
Ba năm biệt ly, nàng gặp lại chàng trong trời mưa Nam Dương.
Lần đầu nhìn thấy chàng là nàng đã nhìn chằm chằm, nhớ mãi không quên.
Còn đêm nay ở Kim Lăng chàng vẫn đẹp như ngày đó nàng nhìn thấy —— mọi tư vị đều nảy lên trong lòng.
Ánh mắt Ngôn Thượng đứng yên, bởi vì lúc mới lấy lại thị lực chàng cảm thấy mình còn chưa nhìn rõ mọi thứ, luôn bị lóa.
Nhưng chàng rất muốn nhìn thấy Mộ Vãn Diêu, thế nên chàng nén ngượng ngùng và khiếp hãi, hận không thể dán lên mặt nàng mà cẩn thận ngắm mỗi sợi lông mi trên đôi mắt nàng.
Trái tim trong lồng ngực nóng bỏng, Ngôn Thượng lưu luyến không rời mà vuốt hai gò má non mịn của nàng.
Chàng chăm chú nhìn, muốn ghi nhớ hình ảnh này vào lòng.
Trong lòng chàng tán thưởng vẻ đẹp không gì sánh được của nàng: Nó trong ánh sáng như tơ nhện, nữ lang trước mặt đã trưởng thành hơn nhiều so với trong trí nhớ của chàng.
Lúc trước hai má nàng hơi phính, cằm lại nhọn.
Khí đó nàng ngang tàng, nhưng thi thoảng cũng lộ ra biểu tình ngoài mạnh trong yếu, đơn độc khiến người ta trìu mến.
Còn nàng hiện nay gầy hơn, xương gò má hơi cao hơn, khuôn mặt thon rõ lưu loát, cằm không còn gầy nhỏ như trước mà có độ cong.
Nàng bắt đầu nở rộ, giống như đóa thược dược mỹ lệ giãn cành lá vươn cánh hoa xinh đẹp.
Lúc mười mấy tuổi không phải lúc nàng đẹp nhất bởi vì vẻ đẹp sẽ theo khí chất mà thay đổi.
Nay không còn bất an và bàng hoàng nữa, sự tự tin và ung dung lan tỏa trên khuôn mặt nàng.
.
.
.
.
.
Nụ cười uyển chuyển của nàng như quốc sắc thiên hương, cả Kim Lăng rực rỡ này cũng phải vì nàng mà cúi mình.
Chàng hèn mọn mà ngắm nhìn vẻ đẹp huy hoàng quý giá này.
Thấy ánh mắt này của Ngôn Thượng là mặt Mộ Vãn Diêu lại đỏ lên, trong lòng nhận định ánh mắt này chứng tỏ chàng đã mê muội, cũng chứng tỏ chàng thích bộ dạng hiện tại của nàng.
Vì cảm nhận được có người mê luyến và quý trọng mình nên nàng rất vui.
.
.
.
.
.
Có nữ lang nào không thích tình lang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt này đâu?
Mộ Vãn Diêu bị ánh mắt chuyên chú của Ngôn Thượng nhìn đến mặt đỏ hồng, không nhịn được ho khan một tiếng.
Khóe miệng nàng mang ý cười, mặt nghiêng đi hỏi chàng: “Ta có đẹp không?”
Ngón tay thon dài của Ngôn Thượng đang ôm mặt nàng hơi run lên.
Mặt mày nàng mang theo ý cười, sóng mắt càng thêm sâu sắc lại quyến rũ mà nhìn thẳng vào chàng.
Ngôn Thượng bị nàng nhìn như thế thì tim đập mặt nóng, có chút không tự nhiên.
Chàng cảm thấy hành vi ôm mặt nàng nhìn kỹ thế này có chút đường đột.
Chàng đang định rụt tay về thì lại bị Mộ Vãn Diêu cản.
Trong lúc bất giác chàng hơi ngả người về sau nhưng tay vẫn bị nàng cầm chặt, nàng cười hỏi lại: “Ta đẹp không?”
Mí mắt chàng nhẹ run lên sau đó lại liếc nàng một cái.
Vốn chỉ là một ánh mắt bình thường nhưng sau đó chàng lại đỏ mặt.
Mộ Vãn Diêu thấy lòng mình nhẹ lâng lâng, thấy khóe môi chàng muốn mím lại nhưng không mím nổi thì nàng cũng bật cười.
Ngôn Thượng không trả lời nàng mà chỉ cúi người ôm nàng vào lòng.
Cánh tay chàng vòng ra sau lưng, mặt nhẹ dán lên mặt nàng, hơi thở lành lạnh của chàng trùm lấy cả hai người.
Mộ Vãn Diêu có chút ngẩn ra, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đối phương đã buông lỏng tay và lùi về.
Chàng không nói gì, chỉ ngồi trong thế giới nhỏ của hai người sau đó nhìn nàng khẽ cười.
Mộ Vãn Diêu được chàng ôm thì có chút mặt đỏ tim đập, đầu óc mơ màng.
Sau đó chàng đột nhiên buông ra khiến nàng mờ mịt, muốn tìm hiểu chàng đang có ý gì.
Ngôn Thượng thì nghiêng đầu nhìn nàng, cuối cùng không nhịn được lại cúi người ôm nàng.
Rồi chàng lại lùi về sau, ánh mắt nhìn nàng có ý cười nhè nhẹ.
Mộ Vãn Diêu ngửa đầu, cười khúc khích mà lườm chàng.
Thế là tên hâm kia lại không nhịn được ôm nàng.
Chàng cũng không cần nói gì nàng đã biết được tâm ý của chàng thế nào.
Với nỗi thẹn thùng thì đây đã là hành động đáp lại cực kỳ lớn mật của chàng rồi.
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt, sóng mắt liếc qua sau đó nhỏ giọng mắng chàng: “Đồ điên, đồ nhát gan.”
Nàng túm lấy một cây dù ở bên cạnh rồi che lại hai người, để bọn họ có được thế giới riêng tư.
Lúc này tư thế của nàng đổi thành ngồi quỳ, tay trái bung dù, tay phải ôm lấy mặt người phía trước.
Nàng chẳng thèm nói với kẻ nhát gan này mà trực tiếp ngậm lấy môi chàng.
Ngôn Thượng thì đổ mồ hôi, không được tự nhiên mà kháng cự.
Nhưng nữ lang kia lại ôm lấy mặt chàng không buông, hơi thở của nàng ngọt ngào khiến kháng cực của chàng dần trở nên yếu ớt.
Vì thế chàng vừa khẩn trương, vừa khát vọng, lại thầm hận bản thân sao quá mâu thuẫn, lại ảo não vì sao bản thân lại trong ngoài không đồng nhất.
Nhưng dục vọng đến trước mặt chẳng ai kháng cự được.
Lo lắng trong lòng tan đi, ánh đèn thì lúc mờ lúc tỏ, trong vũng nước trên mặt đất có bóng dáng hai người họ.
Bọn họ trốn trong một góc, vừa ôm vừa hôn, lưu luyến không rời.
Sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được ngượng ngùng cười ——
Thật khờ.
—
Ở nơi xa tại Mạc Bắc, Vi Thụ và Triệu Linh Phi trốn ra khỏi Cô Hồ Quốc, lại lấy thân phận sứ thần Đại Ngụy để mượn binh hai nước láng giềng.
Thái độ của Vi Thụ mạnh mẽ, miệng lưỡi sắc bén yêu cầu hai quốc gia kia phải viện trợ.
Trong đó có một tiểu quốc luôn dựa vào Đại Ngụy, việc Nam Man khuếch trương làm cho bọn họ sợ lạnh run.
Nay sứ thần Đại Ngụy tới mượn binh thì bọn họ không hề do dự cho mượn hai vạn binh giao cho Vi Thụ.
Sau đó Vi Thụ dùng cái này đi thuyết phục nước kia, sau một hồi kéo dài cuối cùng bọn họ cũng cho mượn 1 vạn binh.
Vi Thụ chê một vạn quân quá ít nhưng nước nhỏ kia quả thực không có quân đội mà cho mượn nữa thế là hắn thay đổi chiến lược nói: “Vậy dùng vải vóc đến đổi.”
Vì Đại Ngụy là nước lớn, thực lực cường thịnh nên tiểu quốc không thể chống cự.
Vì quan hệ hai bên nên cuối cùng quốc gia kia đành phải đưa ra đủ số vải Vi Thụ cần.
Sau đó Vi Thụ lập tức cho người may đống vải vóc này thành chiến bào theo đúng hình thức và màu sắc hắn muốn ——
Triệu Linh Phi và hắn ra khỏi hoàng cung, đang đi ra ngoài thì bỗng nàng nghiêng đầu nói: “Ta không hiểu huynh muốn làm chiến bào để làm gì.
Ta còn tưởng Cự Nguyên ca muốn chỗ vải này để đổi bạc, sau đó mang số tiền đó ra thuê một đội binh mã bên ngoài tới cùng đối phó địch cơ đấy.”
Vi Thụ đáp: “Linh Phi, chúng ta là sứ thần Đại Ngụy.
Chúng ta cần mọi người biết và nhìn thấy kẻ diệt Cô Hồ Quốc là binh mã Đại Ngụy.”
Triệu Linh Phi: “Nhưng Đại Ngụy cách chúng ta tám ngàn dậm.
.
.
.
.
.
A.”
Vi Thụ giải thích: “Cho nên ta mới phải may chiến bào cho bọn họ.
Ta muốn thúc bọn họ may cờ xí, cờ chỉ huy và chiến bào màu đỏ suốt đêm,.
.
.
.
.
.
Đây đều là tượng trưng của Đại Ngụy.
Cô Hồ Quốc vốn là nước chư hầu của Đại Ngụy nhưng nay lại dám phản bội theo Nam Man.
Chẳng qua đó là vì bọn họ nghĩ Đại Ngụy không quản được tới đây, Nam Man lại cường đại.
Nhưng nếu lúc này có một đội quân tượng trưng cho Đại Ngụy tới thì.
.
.
.
.
.”
Triệu Linh Phi lẩm bẩm nói: “Bọn họ sẽ kinh hãi mà chạy tán loạn.
Huynh muốn lợi dụng đòn tâm lý.
.
.
.
.
.”
Nàng lập tức bắt lấy tay áo Vi Thụ, mắt sáng quắc hưng phấn nhìn hắn nói: “Cự Nguyên ca thực là thông minh! Huynh ngày thường lạnh lùng an tĩnh như thế mà lại thông minh quá.
.
.
.
.
.
Bây giờ ta rất tin tưởng huynh, đoàn sứ thần của chúng ta ắt sẽ được cứu, chúng ta nhất định sẽ lập uy trên đại mạc này, cũng nhất định khiến những tiểu quốc xung quanh phải nghe theo chúng ta! Chúng ta sẽ hoàn thành được nhiệm vụ và bình an trở về Đại Ngụy!”
Vi Thụ bị nàng kéo tay áo, sức lực nàng lớn nên cả người hắn lập tức lảo đảo.
Triệu Linh Phi nói chuyện vừa nhanh giọng lại giòn, nàng như con chim ríu rít nói bên tai khiến hắn choáng váng.
Người có bản tính lặng lẽ như hắn lúc này không nghe nổi nàng đang nói cái gì.
Mặt hắn đỏ lên, cúi đầu nói: “Muội buông áo ta ra.”
Triệu Linh Phi sửng sốt, buông tay ra, sau đó nàng còn nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên đó cho hắn.
Nàng ngẩng đầu ngượng ngùng cười, Vi Thụ thì nghiêng mặt không nhìn nàng mà bước nhanh rời đi.
Triệu Linh Phi cắn môi, có chút ngây người đứng tại chỗ.
Vi Thụ chạy tới cửa cung, hơi hơi nghiêng đầu nhìn phía sau nhẹ giọng gọi: “Còn không đi?”
Thế là Triệu Linh Phi tức thì cười rộ lên rồi nhảy nhót nhào qua chỗ hắn.
Trận chiến của bọn họ và Cô Hồ Quốc quả là không khó đánh vì Nam Man quả thật không có hơi sức để ý bên này.
Hơn nữa binh mã của Cô Hồ Quốc nhìn thấy quân Đại Ngụy tới mang theo cờ xí thì lập tức bị dọa sợ chết khiếp.
Vi Thụ cưỡi ngựa dẫn theo ba vạn binh mã trực tiếp tấn công thành, bên trong Cô Hồ Quốc loạn lên, vất vả lắm mới chỉnh đốn được binh mã tới nghênh chiến nhưng vì ngay từ đầu đã khiếp sợ nên bọn họ lập tức cầu cứu Nam Man giúp đỡ, hy vọng có cứu binh tới.
Toàn bộ quá trình đó Triệu Linh Phi đều đi theo Vi Thụ, nhìn hắn cưỡi ngựa đánh giặc, chỉ huy chiến đấu, gặp nguy không loạn.
Bóng dáng hắn nho nhã, y bào tung bay.
Tại nơi sa mạc cát vàng này hắn là lang quân lóa mắt nhất.
Triệu Linh Phi nghĩ Đại Ngụy đúng là đã coi thường Vi Thất Lang.
Trong Diễn Binh ở Trường An nhiều năm trước bọn họ chỉ để hắn phụ trách lương thảo, ở phía sau hỗ trợ.
.
.
.
.
.
Nhưng Vi Thụ chân chính là người tài năng thế này cơ mà!
Hắn cũng có thể đánh giặc, cũng có thể chỉ huy chiến đấu, cũng có thể cưỡi ngựa bắn tên, lại có thể dùng lời lẽ sắc bén mà đả kích quân địch.
.
.
.
.
.
Vi Thất Lang chẳng qua không thích nói mà thích đứng bên ngoài quan sát.
Hắn chẳng qua không thích cùng người khác trao đổi thôi, một khi đã quen thuộc và mỗi ngày đều được nói chuyện với hắn thì người ta mới nhìn thấy dáng vẻ thật sự của người này.
Trong bảy ngày Cô Hồ Quốc đã bị triệt hạ, sứ thần Đại Ngụy được cứu ra.
Lúc Chính Sử ra khỏi ngục nhìn thấy Vi Thụ và Triệu Linh Phi cả người đầy máu, phong trần mệt mỏi thì trong lòng cực kỳ cảm khái.
Ông ta cũng chẳng nói nhiều mà chỉ vỗ vai Vi Thụ.
Vi Thụ nhẹ giọng nói với ông ta: “Minh Công, Cô Hồ Vương đã trốn, chúng ta đã phái người đuổi theo.
Mà nay chúng ta cần nâng đỡ người mới lên thượng vị, đồng thời có lẽ từ miệng bọn họ chúng ta sẽ biết được tình huống của Nam Man cũng nên.
.
.
.
.
.
Hạ quan có chút bất an, luôn cảm thấy Nam Man quá mức khuếch trương, thế lực ngày càng lớn.
Nếu Đại Ngụy không tìm hiểu trước thì sợ chỉ có ngồi chờ chết.”
Chính Sử thở dài nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Cự Nguyên, ta hiện tại hoàn toàn tin tưởng ngươi, cũng yên tâm để ngươi gánh vác hết.”
Màn đêm buông xuống, đoàn sứ thần Đại Ngụy ăn mừng vì sống sót sau đại nạn.
Mọi người vây quanh lửa trại kính rượu cho ân nhân cứu mạng của mình là Vi Thụ.
Bình thường hắn ít nói nên lúc này cũng không nhiều lời, người khác kính rượu thì hắn uống.
Triệu Linh Phi ở bên cạnh thấy không ổn thì cũng dịch đến gần.
Nàng kéo Vi Thụ ra sau che chở sau đó vỗ ngực mình nói: “Ta uống với các ngươi! Các ngươi chỉ giỏi bắt nạt Cự Nguyên ca ít nói!”
Nàng quay đầu lại đối diện với đôi con ngươi đen nhánh nhưng hơi ngây ngẩn của Vi Thụ rồi cười khẽ mở miệng hé ra khẩu hình nói “Giao cho ta”.
Có lẽ Vi Thụ uống hơi nhiều nên đầu óc choáng váng, cứ thế ngây ra nhìn nàng.
Lát sau cả người hắn nghiêng ngả rồi ngã dựa lên lưng nàng khiến Triệu Linh Phi trợn hết cả mắt.
Lưng nàng cứng đờ, không biết phải làm sao chỉ biết ngồi yên.
Đám người xung quanh thấy thế thì cười vang.
Bọn họ ở chung với nàng đã lâu nên cũng biết vị nương tử này rất hoạt bát.
Lúc này bọn họ lớn mật nói giỡn với nàng: “Ngươi thay Cự Nguyên uống, nhưng mà bằng thân phận gì hả?”
“Linh Phi ngươi nhìn xem, Cự Nguyên của chúng ta muốn thông minh có thông minh, muốn anh tuấn có anh tuấn, lại còn không mảnh tình vắt vai, quả là đối tượng yêu đương hiếm thấy.
.
.
.
.
.
Chừng nào ngươi mới gả cho Cự Nguyên hả?”
Chính Sử thấy đám người trẻ tuổi cười đùa thì cũng không nhịn được nói giỡn: “Ta có thể làm bà mối cho các ngươi.”
Mặt Triệu Linh Phi đỏ lựng lên, lập tức muốn nhảy lên đánh mấy kẻ kia nhưng lại ngại Vi Thụ đang dựa lên người mình nên không dám đứng dậy.
Nàng lớn tiếng mắng: “Các ngươi là đồ trứng thối! Còn dám trêu Cự Nguyên ca nữa hả?! Các ngươi chờ đó cho ta, ngày mai ta sẽ tẩn các ngươi ——!”
Bên đống lửa trại có không ít người cười nghiêng ngả.
Cười đủ rồi bọn họ lại trầm mặc, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu sau đó ai thán: “Bốn năm.
.
.
.
.
.
Khi nào chúng ta mới có thể trở về Đại Ngụy đây? Ta thật nhớ thê tử nhà mình.”
“Đừng nói nữa, sau khi ta về sợ là khuê nữ cũng không nhận ta ấy chứ.”
“A mẫu của ta viết thư cho ta nhưng lần trước gặp mã tặc nên ta đánh mất hết rồi.
Lão nhân gia mắt đã kém, ta thật nhớ bà ấy.”
Mỗi người một lời, rồi lại trầm mặc nghẹn ngào.
Mọi người đều buồn bã, Triệu Linh Phi cũng cẩn thận thay đổi tư thế ngồi mà ôm đầu gối của mình, nhìn lên ánh trăng ——
Nàng cũng nhớ cha mẹ, nhớ anh chị trong nhà.
Tuy nàng trốn tới đây để đào hôn, trước khi đi cha nàng còn đánh đuổi nàng không cho về nhà nhưng nàng vẫn thường nhớ tới những điều tốt ông ấy làm cho mình.
Bản thân nàng thích múa đao múa thương, ông ấy không thích nhưng cũng không hủy võ trường nhỏ của nàng.
Không lâu trước