Người nhà họ Ngôn vì hôn lễ của Ngôn Thượng mới tới Trường An.
Sau khi đại hôn kết thúc, cha Ngôn vui mừng lại xót xa nói muốn về Lĩnh Nam.
Ngôn Thượng luyến tiếc bọn họ nên muốn giữ người ở lại.
Mấy năm nay chàng cũng không được gặp người nhà, hiện giờ mọi người mới vừa gặp đã lại phải chia xa khiến lòng chàng vô cùng khổ sở.
Thậm chí chàng còn có một ý tưởng lớn mật trong đầu.
Chàng nghĩ nếu anh cả nhà mình có thể ở lại Trường An thì cha khẳng định cũng sẽ ở lại.
Mà nhà bọn họ hiện tại chưa phân gia nên Tam Lang cũng sẽ ở lại, em út chưa lấy chồng nên đương nhiên sẽ theo bọn họ.
Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu đã bị chính Ngôn Thượng gạt đi.
Tình huống của Trường An biến đổi liên tục nên chàng và Mộ Vãn Diêu đặt mình trong hoàn cảnh đó luôn phải cẩn thận.
Người nhà chàng lại quen với tính tình phóng khoáng nơi Lĩnh Nam, cũng không hiểu chính trị, nếu bọn họ ở lại đây sẽ rất dễ trở thành nhược điểm để đối thủ nhắm vào.
.
.
.
.
.
Anh cả tính tình đôn hậu, không thích hợp ở Trường An.
Tam Lang tuy có thân phận tiến sĩ nhưng cũng chỉ muốn dùng thân phận ấy lén lút kinh thương một chút chứ không muốn làm quan.
Ngôn Thượng có cưỡng cầu cũng chỉ hại bọn họ thôi.
Vì vậy chàng chỉ đành thuyết phục người nhà ở lại Trường An nhiều thêm vài ngày, qua một đoạn thời gian nữa hẵng quay về Lĩnh Nam cũng không muộn.
Thân là vợ mới cưới của Ngôn Thượng nên dù ngày thường Mộ Vãn Diêu thế nào thì lúc này nàng nhất định phải bày ra bộ dạng hiền đức để người nhà của chàng có thể thoải mái khi ở lại Trường An, cũng cảm nhận được sự quan tâm của nàng.
Vì chuyện này nên gần đây Mộ Vãn Diêu không dám đi dự tiệc, không ra ngoài gặp các đại thần lần nào —— Tuy người nhà Ngôn Thượng hẳn sẽ không nói gì ra bên ngoài nhưng nàng vẫn sợ cha Ngôn cảm thấy nàng không tuân thủ nữ tắc, cảm thấy nàng không xứng với con ông.
Vì thế đến tháng 10 rồi mà người nhà họ Ngôn vẫn ở Trường An.
Lúc này Dương Tam Lang rốt cuộc cũng nhận được quyết định nhậm chức sau nửa năm chờ đợi.
Bên trên phái hắn tới biên cảnh U Châu đánh giặc, bảo vệ biên quan.
Sau khi được phong tướng quân hắn phải rời khỏi Trường An tới U Châu nhậm chức ngay lập tức.
Khác với lần trước tới Lũng Hữu không có ai đi cùng, lần này có không ít tùy tùng đi theo hắn.
Nhưng lần trước có Dương phụ ở cửa thành tiễn hắn, còn lần này Dương gia bị cuốn vào tranh đấu với Tần Vương, ốc còn không mang nổi mình ốc, mọi người đều sứt đầu mẻ trán nên không ai có tâm tình đi tiễn hắn.
Mộ Vãn Diêu cũng sẽ không tiễn hắn —— nàng và Thái Tử đã ở hai bên lập trường sau chuyện của Hộ Bộ vì thế một kẻ máu lạnh như nàng hiển nhiên sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội nghĩ vớ vẩn.
Nhưng ở cửa thành Trường An vẫn có người tiễn Dương Tự.
Sáng sớm tinh mơ, sương trắng ngập tràn, Dương Tự đứng trên tường thành kề vai sát cánh cùng mấy vị tướng quân trẻ tuổi.
Bọn họ uống đến cả người toàn mùi rượu.
Hôm nay ra khỏi thành mà hôm qua Dương Tự vẫn cùng bọn họ ở Bắc Lí uống đến say mèm.
Lúc này mấy người kia cố ý tới tiễn hắn.
Mấy người lớn tiếng vỗ ngực cam đoan với Dương Tự: “Tam Lang yên tâm đi.
Huynh đệ chúng ta đều sẽ quan tâm người nhà huynh, nếu có chuyện xảy ra chúng ta sẽ lập tức truyền tin cho huynh, khẳng định không dối gạt!”
“Đúng! Huynh cứ đi U Châu đánh giặc, Trường An đã có chúng ta giúp huynh canh chừng!”
Dương Tự híp mắt cười với bọn họ, lại vỗ vai từng người.
Mắt hắn say tới lờ đờ mông lung, lại lôi kéo tay mấy người kia nói nửa ngày.
Bầu không khí trên thành lâu vừa thương cảm vừa mang theo hào hùng, đúng lúc này một tùy tùng của Dương Tự đi tới gọi: “Tam Lang.”
Dương Tự quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn là một màu đỏ ửng, nhìn qua hẳn là say không nhẹ.
Nhưng lúc ngoái đầu nhìn lại ánh mắt hắn lại rõ ràng, không hề có mơ hồ.
Tên tùy tùng kia do dự một chút mới nói: “.
.
.
.
.
.
Có một vị nữ lang đến tiễn ngài.”
Ánh mắt Dương Tự lập tức trống rỗng trong một khắc.
Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn thì kinh ngạc vỗ vai hắn hỏi: “Tam Lang, chẳng lẽ là tiểu tình nhân của huynh hả? Đồ phản bội, không thèm nói gì hết, cũng không thèm để huynh đệ nhìn một cái.”
Dương Tự quay đầu lại cười hỏi: “Là muội muội của Ngôn Nhị Lang, các huynh dám trêu chọc sao?”
Mấy con ma men lập tức giật mình, tất cả đều không dám nói gì.
Ngôn Tố Thần ở Trường An quả là quá có danh tiếng.
.
.
.
.
.
Mình chàng đã làm đủ chuyện để cả Trường An này rung chuyển.
Vụ án của Hộ Bộ ba năm trước khiến quan trường nơi này sợ chàng một phép.
Mà nay Ngôn Tố Thần đã về.
.
.
.
.
.
nhưng ngay cả Tần Vương năm đó từng cùng chàng hợp tác không tồi cũng không dám tới gần.
Sau khi Ngôn Tố Thần thành hôn đã ẩn ẩn có ý dẫn dắt đám quan lại nhà nghèo.
Thế gia đều đang quan sát, không dám trêu chọc.
Nay chàng ở Lại Bộ.
.
.
.
.
.
Chỗ đó lại được coi là đứng đầu lục bộ, là nơi trọng yếu.
Ngôn Tố Thần ngồi vào đó thì người trong quan trường muốn làm gì cũng cần phải suy nghĩ xem mình có đủ phân lượng không đã.
Thế nên ai dám đi trêu chọc em gái của Ngôn Tố Thần chứ?
Dương Tự đuổi bọn họ đi rồi mới cùng tùy tùng của mình xuống lầu.
Bước chân của hắn không hề phù phiếm, nhưng càng đi hắn càng thấy lạnh, tâm cũng trầm xuống.
Trời còn chưa sáng, cửa thành còn chưa mở, Dương Tự đứng dưới cửa thành nhìn thấy một nữ lang đứng cách đó không xa đang giao ngựa cho thị nữ rồi đi tới bên này.
Dưới nắng sớm làn váy nàng hơi bay lên, con ngươi của nàng như ngọc lưu ly nhiễm màu rực rỡ.
Cả người nàng tươi mát giống như cánh hoa lan vẫn còn nhiễm sương.
Dương Tự trầm mặc nhìn khóe miệng Ngôn Hiểu Thuyền mang nụ cười uyển chuyển ôn nhu đi về phía mình.
Khuôn mặt nàng thanh tú, trong mắt có vài phần tinh nghịch của thiếu nữ.
Lúc tới gần nàng nhún gối hành lễ sau đó cười nói: “Ta nghe nói Tam Lang phải đến U Châu nhậm chức, bảo vệ biên quan.
Nam nhi chí ở bốn phương, ta rất kính nể huynh.
Đáng tiếc huynh không nói với ta sẽ đi lúc nào nên ta chỉ có thể tự mình tính toán thời gian tới tiễn huynh.”
Nàng ngửa đầu cười đắc ý nói: “Cuối cùng ta cũng đoán đúng rồi.”
Ánh sáng trong mắt nàng ôn nhu mang theo vài phần chờ mong mà nhìn hắn, tâm tình vui mừng —— giống như nàng đang đợi được hắn khen ngợi.
Dương Tự nghĩ tới những lời Thái Tử nói với mình đêm đó thì trong lòng càng khổ sở.
Hắn nhàn nhạt nói: “Muội vẫn luôn rất thông minh.”
Ngôn Hiểu Thuyền có chút mê mang nhìn hắn, mày nhíu lại.
Nàng không hiểu tại sao thái độ của hắn lại biến đổi lớn như thế.
Chẳng lẽ hắn đang trách nàng không nói với hắn anh trai mình là Ngôn Thượng sao? Chẳng lẽ hắn không thích anh trai nàng.
.
.
.
.
.
giống như lời đồn nàng nghe được ở Trường An: anh trai nàng đoạt mất công chúa điện hạ, cũng là thanh mai trúc mã của Dương Tự nên hắn mới ghét anh nàng ư?
Dương Tự nghiêng mặt nhìn về phía mặt trời đỏ ối phía chân trời nói: “Muội tìm ta có chuyện gì sao?”
Ngôn Hiểu Thuyền mím môi, cúi đầu lấy từ trong túi tiền bên hông một cái lục lạc bằng vàng.
Làn da trắng của nàng được ánh mặt trời chiếu rọi lộ ra vẻ ửng hồng, tay cầm lục lạc vàng đưa cho hắn rồi ôn nhu nói: “Tặng cho huynh.”
Dương Tự nghiêng mặt nhìn lục lạc kia và cả ngón tay trắng nhỏ của nàng.
Hắn chắp tay sau lưng, bàn tay nắm chặt hơi run lên nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ lãnh đạm, chỉ cúi đầu nhìn nửa ngày vẫn không đón lấy.
Vẻ ửng hồng trên mặt Ngôn Hiểu Thuyền lặng lẽ tan đi thay vào đó là vẻ trắng bệch.
Nàng ngước đôi mắt đen nhìn hắn, tay vẫn cố chấp đưa ra chứ không thu hồi lại.
Nàng nhẹ giọng nói: “Huynh nói lần đầu tiên gặp gỡ và nghe giọng của ta khiến huynh cảm thấy từ nay trở đi chỉ có tiếng nói của ta mới có thể đánh thức huynh.
Ta đương nhiên không có cách nào tặng giọng nói của ta cho huynh, nên mới định tặng cái lục lạc này.
.
.
.
.
.
coi như món quà kỷ niệm.”
Dương Tự nhin nàng một hồi lâu.
Chỗ này không có ai, chỉ có hai người ngây ngốc đứng đây.
Thị nữ của Ngôn Hiểu Thuyền đứng ở xa bắt đầu tức giận vì thái độ thờ ơ của Dương Tự.
Nàng ta muốn khuyên nữ lang nhà mình rời đi nhưng Ngôn Hiểu Thuyền không hề thu tay lại.
Dương Tự chậm rãi nói: “Hiểu Thuyền muội muội, lần này ta đi U Châu sẽ thành thân.”
Bàn tay Ngôn Hiểu Thuyền hơi run lên, mặt nàng càng trắng hơn.
Nàng mím môi miễn cưỡng nở nụ cười, mắt rũ xuống nhẹ giọng nói: “Vậy, vậy tốt quá.
.
.
.
.
.
Ta chúc phúc cho huynh.
Ta không có ý khác, lục lạc này huynh cứ nhận lấy đi, coi như là món quà của người bạn cũ.”
Dương Tự tàn nhẫn nói: “Ta không thể khiến thê tử tương lai của mình hiểu lầm.”
Ngôn Hiểu Thuyền suy nghĩ rồi nói: “Thứ ta đã tặng đi thì sẽ không thu lại, tình cảm của ta cũng không sai, người khiến ta hiểu lầm là huynh.
Lục lạc này huynh cầm hay ném cũng được, dù sao ta đã tặng thì sẽ không lấy lại.
.
.
.
.
.
Ta chỉ muốn trước sau vẹn toàn.”
Nàng đi tới kéo tay hắn, hung hăng nhét lục lạc vào đó.
Dương Tự chưa kịp phản ứng thì nàng đã xoay người đi về phía thị nữ.
Nàng không hề quay đầu lại, nhưng thị lực của hắn tốt nên đã thấy hơi nước trong mắt nàng lúc nghiêng mặt.
.
.
.
.
.
Tim hắn như bị đâm vào bụi gai, đau đớn không thôi.
Nhưng Dương Tam Lang của thành Trường An không có tự do.
Hơn nữa mọi thứ đều có điều kiện của nó và có người đứng sau điều khiển.
Nếu đã thoải mái nhận cái tốt của người khác thì cũng chẳng thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Huống chi hắn và Thái Tử có nhiều năm tình cảm như vậy.
.
.
.
.
.
Sao có thể không nghe?
Dương Tự hít sâu một hơi, tay nắm chặt lục lạc kia sau đó quay đầu đi tới cửa thành.
Hắn mặt lạnh quát tùy tùng của mình: “Mở cửa thành! Chúng ta đi ——”
—
Ngôn Hiểu Thuyền cưỡi ngựa hồi phủ, một đường này nàng thực thương tâm.
Nàng cúi đầu rơi lệ, khăn tay lau thế nào cũng không hết.
Lần đầu tiên nàng thích một lang quân, mà người kia cũng theo đuổi nàng.
.
.
.
.
.
Nhưng tới hôm nay những vui mừng trong mấy tháng qua, những ái muội không nói rõ đều giống như giả.
Có lẽ Dương Tự không hề có chút nghiêm túc mà chỉ muốn chơi chơi một chút.
Sau khi phát hiện nàng là em gái của Ngôn Thượng thì hắn không dám chọc nữa.
.
.
.
.
.
Dù vì cớ gì thì tình yêu của nàng cũng thật thảm hại.
Ngôn Hiểu Thuyền về tới phủ công chúa thì ngừng trước ngõ nhỏ một chút để sửa lại trang dung.
Nàng về Ngôn phủ cũng là nơi người nhà họ Ngôn ở thời gian này.
Nàng sợ người nhà thấy mình khóc lại lo lắng nên phải cố lau khô nước mắt.
Lát sau nàng dẫn ngựa đi vào thì đúng lúc thấy Mộ Vãn Diêu đi ra khỏi phủ công chúa.
Nàng kia cầm một cây quạt lông lắc lư đi từ trong phủ đi ra.
Cây quạt kia che nửa mặt người, chỉ lộ ra đôi mắt mềm mại nhìn qua phía này cùng mái tóc mây búi cao, trên người là châu là ngọc.
Cô chị dâu này của Ngôn Hiểu Thuyền luôn tinh xảo huy hoàng như thế, dù đứng chỗ nào thì nàng cũng như minh châu sáng rọi.
Ngôn Hiểu Thuyền vội vàng đứng nghiêm túc, cung kính thỉnh an công chúa.
Theo bản năng nàng vẫn hơi sợ người chị dâu này, có lẽ là do xuất thân, cũng có lẽ vì lúc nàng còn nhỏ Mộ Vãn Diêu quả thực quá hung dữ.
.
.
.
.
.
Tóm lại Ngôn Hiểu Thuyền hận không thể cung phụng người chị dâu này như Bồ Tát.
Mộ Vãn Diêu đang định đi đến phủ cách vách cùng người nhà họ Ngôn tâm sự, thuận tiện dùng cơm trưa luôn.
Ngôn Thượng ở Lại Bộ làm việc trưa không về nên nàng định giao lưu với người nhà của chàng một chút.
Lúc này nàng liếc Ngôn Hiểu Thuyền một cái sau đó dừng bước hỏi: “Khóc cái gì?”
Ngôn Hiểu Thuyền run lên lắp bắp: “.
.
.
.
.
.
Không có gì.”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày hỏi: “Trên mặt son phấn đều khóc trôi hết còn nói không có?”
Ngôn Hiểu Thuyền mờ mịt, không biết sao mắt chị dâu nàng lại tinh như cú thế này, rõ ràng thị nữ nói với nàng là không nhìn ra mà.
Trong lúc nàng đang cân nhắc làm sao đối phó với câu hỏi của chị dâu thì Mộ Vãn Diêu lại dùng quạt chống má, trong lòng nghĩ: Ngôn Hiểu Thuyền là đứa em gái Ngôn Thượng yêu thương nhất, nếu nàng có thể trở thành một cô chị dâu am hiểu ý người thì hẳn có thể tranh công trước mặt chàng đúng không?
Thế là Mộ Vãn Diêu lập tức bày ra bảy phần nhiệt tình nói với cô em chồng: “Mau theo ta hồi phủ rửa mặt rồi trang điểm lại.
Với bộ dạng này mà trở về thì sẽ khiến công công (cha chồng), ca ca và tẩu tử của muội lo lắng đó.”
Ngôn Hiểu Thuyền vội vàng nói không cần, nhưng Mộ Vãn Diêu cũng không cho nàng cơ hội cự tuyệt mà cùng thị nữ dỗ cô em chồng vào phủ của mình.
Nàng nhìn thị nữ của Ngôn Hiểu Thuyền lúc này mê mang thì lập tức nháy mắt với Thu Tứ, ý bảo nàng ta đi nói vài lời khách sáo, tìm hiểu sao em chồng nàng lại khóc.
Vì thế sau nửa canh giờ, Mộ Vãn Diêu mạnh mẽ ôm cô em chồng đang đau lòng mà an ủi, sau đó còn cùng nhau đàm đạo vấn đề tình cảm.
Lúc đầu Ngôn Hiểu Thuyền không chịu thừa nhận, nhưng lại bị cô công chúa gian trá kia lừa lộ ra hết.
Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu nương tử chưa từng yêu ai, làm sao so được với cái người kinh nghiệm đầy mình kia?
Huống chi chị dâu còn cắn răng nói với nàng: “Dương Tự thật đúng là đồ trứng thối! Ta đã sớm cảnh cáo hắn không được trêu muội, thế mà hắn không thèm thương lượng với ta đã dám làm bậy! Tên khốn này, ta phải giúp muội mắng hắn!”
Ngôn Hiểu Thuyền vốn đã nén được thương cảm, nay nghe nàng nói thế thì lại khóc.
Mộ Vãn Diêu quanh co lòng vòng hỏi thăm mới nghe thấy nàng nấc nấc nghẹn nghẹn nói ra.
Tiểu cô nương ngẩng khuôn mặt trắng nõn, lông mi ướt sương mờ mịt hỏi: “Tẩu tử, ta thật sự bị đùa bỡn sao?”
Mộ Vãn Diêu chần chờ.
Ngôn Hiểu Thuyền có được sự mẫn cảm như Ngôn Thượng nên chỉ dựa vào ánh mắt đối phương nàng đã nhận ra cái gì đó.
Nàng nhẹ giọng nói: “Tẩu tử, chẳng lẽ Tam Lang có gì khó xử ư? Ngài nói cho muội biết đi.
Muội sẽ không dây dưa với huynh ấy mà chỉ muốn hiểu rõ mình sai ở đâu.”
Mộ Vãn Diêu trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi dùng lời lẽ đối phương hiểu được mà nói: “Hiểu Thuyền, muội và tam ca của muội ở Trường An hơn nửa năm nên hẳn cũng đã biết một chút về cục diện ở Trường An này.
Những người như ta, nhị ca muội, còn có Dương Tam Lang.
.
.
.
.
.
Chúng ta đều thân bất do kỷ.
Mỗi quyết định đưa ra đều ảnh hưởng tới cả người khác nữa.”
Ngôn Hiểu Thuyền có chút hiểu ra hỏi: “Tẩu tử nói có người muốn Tam Lang xa muội ư? Phải.
.
.”
Nàng bỗng nhiên