Ngôn Thượng không chỉ đoán được thân phận của Mộ Vãn Diêu mà còn đoán được nàng chính là Đan Dương công chúa lừng lẫy nổi danh.
Vì Ngôn Thượng làm người cẩn thận quen rồi nên sau khi tới Trường An chàng lập tức hỏi thăm hết các nhân vật lớn nơi này.
Không phải chàng muốn nịnh hót ai nhưng để tránh không đắc tội người ta thì cũng nên chú ý tới điểm này.
Lần đầu tiên gặp Mộ Vãn Diêu chàng đã đoán ra nàng là hoàng thân quốc thích, hiện giờ gặp lần thứ hai lại thấy nàng trải giấy múa bút thành văn thì chàng lập tức đoán đây là cô con gái út được hoàng đế sủng ái nhất.
Đan Dương công chúa vốn quá nổi danh, đoán ra nàng cũng không khó.
Mà sở dĩ Ngôn Thượng còn chưa đi là vì người bạn đi cùng chàng lúc này đột nhiên có việc phải quay lại nên chàng mới đứng chờ.
Ai ngờ lại chờ được Mộ Vãn Diêu chạy ra, càng không nghĩ tới Mộ Vãn Diêu lại trực tiếp chạy về phía này.
Nàng đứng ở trước mặt chàng, gấp không chờ nổi mà hỏi tên.
Cái này khiến Ngôn Thượng cảnh giác, nhưng thấy đôi mắt nàng như sao sáng nhìn mình thì chàng chỉ trầm mặc, nhận ra nàng có tình cảm với mình.
Đồ quê mùa Ngôn Thượng từ Lĩnh Nam đến Trường An rồi mới biết hóa ra mình là cái loại lang quân cực kỳ hấp dẫn nữ lang.
Vì thế chàng cực kỳ phiền não, không biết phải làm sao.
Nay chàng còn trêu chọc phải một vị công chúa…… Ngôn Thượng thấy đầu mình to gấp đôi, trong lòng cười khổ.
Thân phận của chàng như vậy, quả là khác nàng một trời một vực.
Chàng cũng không có tâm tình yêu đương, thân phận nàng lại quá cao…… Như thế, hà tất phải dây dưa làm gì?
Vậy chàng cần phải giữ khoảng cách, không cho nàng cơ hội mơ màng.
Trong lòng Ngôn Thượng đã quyết định, còn Mộ Vãn Diêu đứng trước mặt chàng thì mặt đã nóng đỏ.
Tim nàng đập thình thịch, bởi vì ngoài Dương Tam Lang nàng quả thực chưa từng tiếp xúc gần với nam tử thế này, cũng chưa từng nói nhiều như thế.
Nàng cố nhịn thẹn thùng mà lớn mật nói chuyện với chàng, chỉ vì không cầm lòng được.
Có lẽ nàng còn niên thiếu nên chưa biết tình là gì, chỉ thấy một lang quân tốt đẹp thì có hảo cảm, nhưng mầm tình một khi đã nảy lại lớn cực nhanh.
Mộ Vãn Diêu cúi đầu, cũng không dám đến gần hơn.
Nàng chỉ nhỏ giọng nói: “Ngôn ca ca, huynh có muốn ta giúp huynh đưa Hành Quyển không? Lần trước huynh giúp đỡ nên ta muốn cảm tạ.”
Ngôn Thượng lễ phép khách khí nói: “Không cần.”
Chàng muốn phân rõ giới hạn.
Mộ Vãn Diêu nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt là ánh sáng xoay chuyển: “Ngôn ca ca không định đưa Hành Quyển hay không cần ta hỗ trợ?”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Ta không định đưa Hành Quyển.”
Mộ Vãn Diêu tán thưởng nói: “Vậy Ngôn ca ca nhất định là tài hoa hơn người, thơ văn trác tuyệt!”
Ngôn Thượng khiêm tốn nói: “Cũng không phải thế.”
Lúc này chàng mới 17 tuổi, quả thực có chút khí phách.
Tuy lúc trước ở Lĩnh Nam chàng thi ba năm không đậu nhưng sau đó cậu chỉ dạy một năm chàng đã đỗ.
Ngôn Thượng cho rằng có lẽ đó là vì bản thân chàng ếch ngồi đáy giếng.
Dù sao thì 17 tuổi đã đỗ Trung Khảo là rất lợi hại rồi.
Tới Trường An tham gia khoa khảo, tuy cậu không quá coi trọng chàng nhưng bản thân Ngôn Thượng lại vẫn có chút tự tin mù quáng.
Dù sao chàng cũng là thiếu niên lang không biết Trường An sâu cạn thế nào.
Mộ Vãn Diêu còn muốn nói chuyện thêm với chàng nhưng bạn Ngôn Thượng đã quay lại.
Chàng dùng ngữ điệu ôn hòa nhưng không cho cự tuyệt mà cáo biệt rồi cùng bạn mình rời đi.
Nàng buồn bã mất mát nhìn theo bóng dáng chàng đi xa.
Người bạn kia của Ngôn Thượng tên là Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía một thị nữ mỹ mạo đứng dưới lầu một của quán rượu.
Thị nữ kia cúi đầu, vẫn làm như không có phát hiện ra.
Mộ Vãn Diêu buồn bã đứng tại chỗ một lúc lâu, sau khi rối rắm một hồi mới mở miệng gọi: “Nùng Hoa, Xuân Hoa!”
Hai thị nữ kia vội đáp lời, trong đó vị thị nữ tên Xuân Hoa kia vừa ngẩng mặt thì đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lưu Văn Cát nhìn qua.
Mộ Vãn Diêu nhỏ giọng nói: “…… Hỏi thăm về Ngôn ca ca một chút.”
Hai thị nữ nhìn nhau rồi đồng ý.
Mộ Vãn Diêu bên này muốn tìm hiểu tin tức này thì cũng biết chuyện không thể giấu phụ hoàng, mẫu hậu và nhị ca được.
Nàng không muốn bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng vì muốn biết thông tin về Ngôn Thượng nên nàng cũng chẳng thể lo quá nhiều.
Quả nhiên đêm đó tin tức tới tay nàng thì đồng thời Hoàng Đế, Hoàng Hậu, còn có đương triều Thái Tử đều đã biết Ngôn Thượng là ai.
Thái Tử trầm tư một lát cuối cùng quyết định đi xem sao.
Em gái chỉ hỏi thăm một cái tên, có lẽ chỉ vì thưởng thức người tài hoa thì sao?
Mà Mộ Vãn Diêu nhìn thấy tin tức về Ngôn Thượng thì cũng không thấy có gì đặc biệt nhưng khi thấy chàng còn nhỏ hơn mình nửa tuổi, lại nhớ tới mình ngang nhiên gọi người ta là “Ngôn ca ca” thì mặt tức khắc đỏ lên.
Nàng thẹn đến độ muốn chui xuống đất, lại xấu hổ nghĩ vì sao Ngôn ca ca lại nhỏ hơn nàng chứ?
Đó chính là đệ đệ.
A…… Nhưng sao nàng có thể có hảo cảm với đệ đệ được.
Hẳn vẫn nên là ca ca.
Không, Ngôn Thượng ở trong nhà đứng hàng thứ hai, hiện tại không nên gọi là Ngôn ca ca mà là Ngôn Nhị ca ca mới đúng.
Mộ Vãn Diêu rối rắm nửa ngày mới quyết định quên chuyện này đi, làm như không biết mình lớn hơn người ta nửa tuổi.
Nàng tự an ủi mình rằng chỉ có nửa tuổi, kỳ thật cũng coi như cùng năm, không phân biệt lớn bé.
Nàng xem các tin tức khác và vui mừng thấy sau khi tới Trường An Ngôn Thượng không hề gần gũi nữ lang nào.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại quan tâm đến việc này nhưng vừa thấy thế nàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Vãn Diêu nằm ở trên giường, trộm vui sướng mà nghĩ Ngôn ca ca là người tài hoa như thế, lúc thi khoa khảo nhất định sẽ thành công.
Nếu Ngôn Nhị ca ca có thể trở thành Trạng Nguyên năm nay…… Nàng lập tức nghĩ đến thật nhiều chuyện, tới nỗi bản thân cực kỳ túng quẫn mà trốn trong chăn trộm cười, còn đá đá chăn.
—
Nhưng Ngôn Thượng cũng không nằm trong danh sách những người thi đậu năm nay.
Lúc bảng vàng được dán lên vào tháng ba, Mộ Vãn Diêu cho người đi hỏi thăm không thấy thì suýt khóc.
Nàng lập tức sốt ruột nghĩ lúc này chàng nhất định rất khổ sở, vì thế lòng nàng lại thấy khó chịu.
Đám lão nhân của Lại Bộ khẳng định thấy Ngôn Nhị ca ca đẹp, trong lòng ghen ghét nên mới không cho chàng một danh ngạch.
Mộ Vãn Diêu thật sự bị Hoàng Đế và Hoàng Hậu nhốt trong cung, không thể dễ dàng ra ngoài được.
Vì thế nàng chỉ có thể năn nỉ Dương Tự mang lời an ủi của mình tới cho Ngôn Thượng, đợi nàng có cơ hội ra khỏi cung sẽ đi tìm chàng.
Dương Tự dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên: “Làm gì thế?!”
Dương Tự: “…… Muội thích hắn như vậy hả? Hắn chỉ giúp muội có một lần thôi mà, thích cái gì?”
Mộ Vãn Diêu thấy tâm sự của mình bị nói trắng ra thì xấu hổ phủ nhận: “Muội không thích.”
Sau đó nàng nhỏ giọng nói: “Muội chỉ coi Ngôn Nhị ca ca là bạn bè.”
Dương Tự đạm mạc nói: “Người ta còn chẳng thèm hỏi muội câu nào kìa.”
Mộ Vãn Diêu phản bác: “Sao huynh biết Ngôn Nhị ca ca không hỏi muội? Muội là công chúa, lại ở trong hoàng cung, dù muốn hỏi cũng khó đấy.”
Dương Tự lạnh mặt nói: “Muội còn nói không thích hắn! Không thích còn quan tâm hắn có hỏi tới muội hay không làm gì!”
Mộ Vãn Diêu bị vặn thì ngậm miệng, nói không nên lời.
Nàng bị Dương Tự nhìn chằm chằm đến độ sắp khóc, vừa sốt ruột lại thẹn thùng, trong mắt ngập nước.
Nàng không biết phải làm sao, lại chỉ có thể quật cường nhìn hắn.
Dương Tự thấy bộ dáng nàng ngốc nghếch thế này thì thu lại khí thế, lại xoa đầu nàng một phen nói: “Diêu Diêu, muội không hiểu nam nhân.
Theo ta thấy loại người xuất thân như hắn chính là đang cố ý như gần như xa để lừa tiểu cô nương như muội.
Có phải hắn biết muội là công chúa rồi không? Muội xem, đây là hắn cố ý! Hắn đối với muội như vậy, đối với các nữ lang khẳng định cũng thế.
Tâm tư này của hắn ta đã thấy nhiều rồi!”
Mộ Vãn Diêu hoài nghi: “Là như thế này sao?”
Dương Tự bảo đảm: “Chính là như vậy, không sai.
Như vậy đi, ta giúp muội đi an ủi hắn một chút, giúp hắn tìm một chức quan tại Trường An coi như báo đáp ân tình.
Ngày sau muội không cần quản việc này nữa, muội có đồng ý không? Nếu không đồng ý thì lần này ta sẽ không giúp muội đâu.”
Mộ Vãn Diêu cực kỳ tủi thân.
Nghĩ tới Ngôn Thượng có thể là một tên ngụy quân tử lừa gạt nữ lang như Dương Tự nói là nàng lại không thoải mái.
Nàng muốn cãi lại nhưng không tìm thấy chứng cứ.
Dương Tự lại rất tự tin vào phán đoán của mình, giống như thật sự hiểu biết Ngôn Thượng vậy.
Vì thế Mộ Vãn Diêu lập tức buồn bã mất mát mà đồng ý, lại miễn cưỡng chôn tình cảm mới nảy mầm xuống.
Nhưng lúc Dương Tự đi gặp Ngôn Thượng thì một câu chuyện xưa khác lại nảy ra.
Không biết Dương Tự đến đó thế nào nhưng cuối cùng hắn và Ngôn Thượng lại bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Dương Tự rất thưởng thức Ngôn Thượng còn muốn đề cử chàng đi làm phụ tá cho Đại hoàng tử.
Ngôn Thượng có chút chần chờ.
Khoa khảo Trường An năm nay đã cho chàng một đả kích lớn.
Quả thực nếu không thi thì chàng cũng không biết hóa ra tài học của mình lại nông cạn như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn chàng mê mang, cảm thấy bản thân hình như không thích hợp đi theo con đường này.
Lúc thấy Dương Tự mặt sưng mày xỉa tới gặp chàng cũng không nao núng.
Lấy năng lực giao tiếp với mọi người của chàng thì dễ dàng tiêu trừ thành kiến của Dương Tự với mình.
Sau đó Dương Tự đề cử chàng tới làm việc cho Đại hoàng tử khiến chàng do dự, cảm thấy đó cũng là một con đường.
Phụ tá làm lâu rồi cũng có thể làm quan, so với việc một lòng một dạ thi khoa khảo thì tốt hơn chút.
Nhưng Ngôn Thượng còn chưa kịp đồng ý thì đã bị Thái Tử triệu kiến.
Chàng ngạc nhiên, mơ hồ đoán được một chút nguyên nhân, lại cảm thấy những người này có lẽ đều vì Đan Dương công chúa mà đặc biệt chú ý tới mình.
Nếu không làm gì có chuyện Dương Tự vừa đi thì Thái Tử đã tới.
Ngôn Thượng rất là oan uổng, chàng thật sự chưa từng rót mê hồn canh gì cho tiểu công chúa.
Nhưng chàng có làm hay không cũng không quan trọng, vấn đề là người khác có tin tưởng hay không.
Ngôn Thượng được Thái Tử triệu kiến sau đó lại được sắp xếp một thân phận phụ tá, bị Thái Tử giữ bên người.
Ở trong mắt Thái Tử, Ngôn Thượng là niên thiếu, nhưng về mặt mưu lược cực kỳ có thiên phú.
Nếu dạy tốt thì qua thời gian người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình.
Cậu của Ngôn Thượng cực kỳ vui vẻ.
Ông ta tốn nhiều tinh lực cho đứa cháu này như vậy, nếu chàng có thể tới bên người Thái Tử thì so với ông ta tưởng còn tốt hơn…… Cho dù đỗ Trạng Nguyên cũng chưa chắc đã có thể tới làm việc bên cạnh Thái Tử.
Con đường làm quan của Ngôn Thượng quả là thẳng tắp.
Nhưng dù Thái Tử thật sự là thích nhân tài mới giữ Ngôn Thượng lại thì hắn vẫn để ý tới em gái mình rốt cuộc có hỏi thăm thêm về người này hay không.
Thấy Mộ Vãn Diêu không hề động đậy gì Thái Tử mới thật sự tin Ngôn Thượng nói —— chàng và công chúa điện hạ cũng không có tư tình, cũng không mơ ước gì đối với công chúa.
—
Ngôn Thượng cũng không nghĩ chàng sẽ gặp lại Mộ Vãn Diêu nhanh như vậy.
Một ngày cuối tháng ba, Mộ Vãn Diêu tới Đông Cung thỉnh an Thái Tử và Thái Tử Phi.
Nàng ở Đông Cung vui vẻ tự tại như cung điện của mình, không ai cản nàng.
Nàng nghe nói anh trai đang ở trong cung xử lý chính vụ nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Rèm trướng bay cao, Thái Tử ngồi sau bàn, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc.
Thấy em gái cứ thế bước vào, hắn khẽ nhếch khóe mắt, đầy thâm ý liếc về một hướng.
Mộ Vãn Diêu lại không hề chú ý tới mà chỉ mềm giọng gọi: “Nhị ca!”
Nàng giống cô gái nhỏ làm nũng mà quỳ gối bên bàn, nhào vào lòng anh trai mà ôm lấy cổ hắn.
Lúc nàng tiến vào thấy cả điện trống rỗng nên cho rằng chỉ có Thái Tử một mình ngồi đây.
Còn chưa đợi Thái Tử nói câu gì nàng đã ôm lấy tay hắn mà nũng nịu.
Mộ Vãn Diêu nói: “Nhị ca, Nùng Hoa có phải mật thám huynh cắm trong điện của muội không? Huynh mang nàng đi đi, muội không cần nàng nữa.”
Thái Tử ho khan một tiếng nói: “Diêu Diêu, đi xuống đi, đừng nháo.”
Mộ Vãn Diêu ngước mắt lặng lẽ nhìn hắn, ở chỗ này mà không có người ngoài thì nàng sẽ cực kỳ vô sỉ mà làm nũng.
Nàng ôm lấy tay Thái Tử mà lắc, giọng mềm mại, mắt đầy sương mù nói mình đáng thương thế nào, không có tự do ra sao……
Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Nàng lập tức cứng đờ, vội nhìn về phía tiếng cười phát ra.
Chỉ thấy chỗ sâu phía sau rèm trướng có một kệ sách dựa vào tường.
Chỗ đó có hai cái bàn, hiện tại có hai người đang ngồi đó.
Hiển nhiên là bọn họ đang giúp Thái Tử sửa sang lại công việc vặt, đồng thời nghe thấy lời công chúa lèo nhèo với Thái Tử.
Người vừa cười là một nam tử trung niên nàng quen thuộc.
Anh trai nói qua một thời gian sẽ đề bạt người này làm cái gì mà Hộ Bộ Thị Lang.
Cái này nàng cũng không hiểu nhưng mặt nàng lại đỏ lên bởi vì nàng thấy được một thư sinh khác.
Ngôn Thượng đoan chính ngồi sau bàn, khuôn mặt ôn nhuận bình thản, không hề cười nàng.
Giống như chàng không nghe được công chúa nói gì mà vẫn luôn cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay.
Đợi Mộ Vãn Diêu nhìn qua, lại bị đồng liêu ở bên cạnh nhắc nhở chàng mới không thể không lễ phép cười, lại chắp tay hành lễ với công chúa.
Chàng ôn hòa nói: “Điện hạ mạnh khỏe.”
Lúc đầu Mộ Vãn Diêu chỉ đỏ mặt, sau đó cổ cũng đỏ.
Rõ ràng người chê cười nàng là nam tử trung niên kia nhưng nàng lại chỉ nhìn thấy bộ dáng ôn nhuận của Ngôn Thượng.
Chàng không hề cười nhưng lại khiến nàng cảm thấy xấu hổ chật vật.
Chàng nhất định đang cười trộm trong lòng.
Mộ Vãn Diêu lập tức quay đầu nhìn anh trai rồi cáu giận nói: “Nhị ca, vì sao huynh không nói với muội là ở đây có người?”
Thái Tử thở dài nói: “Ta đang định nói thì muội đã nhào tới…… Thôi không sao, hai người lui xuống trước đi, Diêu Diêu ngoan, đừng cáu nhé.”
Mộ Vãn Diêu quấn lấy Thái Tử muốn hắn mang Nùng Hoa đi nhưng cuối cùng hắn vẫn không đồng ý.
Cũng bởi vì bản thân đã có chút thất thần nên nàng cũng không dây dưa với anh trai quá lâu.
Nàng uể oải không vui ra khỏi Đông Cung, đang muốn đi về lại đụng phải Ngôn Thượng.
Chuẩn xác mà nói, cũng không phải nàng gặp phải mà là nhìn thấy Ngôn Thượng đang đứng trên hành lang trong viện, một thị nữ đỏ mặt ôn nhu nói gì đó với chàng còn chàng chỉ cúi đầu mỉm cười.
Lông mi khẽ nhếch, đôi mắt chàng trắng đen rõ ràng, lúc nhìn người khác cực kỳ chăm chú.
Mộ Vãn Diêu trơ mắt nhìn thị nữ kia dùng giọng nói ôn nhu hơn cả ngày thường nói chuyện với mình để nói chuyện với Ngôn Thượng.
Nàng nhìn đến ngơ ngẩn, thấy thị nữ kia còn lớn mật muốn kéo đai lưng của chàng, Ngôn Thượng vừa lúc nghiêng người né tránh đụng chạm của đối phương.
Lúc này chàng vừa quay đầu đã thấy công chúa đứng trên hành lang ngơ ngẩn nhìn mình.
Ngôn Thượng sửng sốt, chắp tay khom lưng hành lễ.
Tay áo chàng nhẹ nhàng tung bay, khóe môi mang theo nụ cười lễ phép.
Trong phút chốc chàng nhìn lại, Mộ Vãn Diêu chỉ thấy trái tim mình đập nhanh xưa nay chưa từng có.
Nháy mắt, trong đầu nàng có một suy nghĩ lớn mật —— thật là muốn.
Thật là muốn người này.
Nàng thật muốn người này hoàn toàn là của mình, chỉ cười, chỉ nói chuyện với mình nàng.
Có lẽ đúng như Dương Tự nói, nàng chẳng qua ít thấy lang quân nên mỗi lần thấy Ngôn Thượng nàng mới xúc động như thế.
Nhưng Mộ Vãn Diêu là công chúa, dù nàng ngoan ngoãn thì trong xương cốt vẫn có ngạo nghễ của một vị công chúa ——
Nàng thích thì phải có được, nàng muốn thì phải giành được.
Trên đời này không có một cô công chúa nào muốn nam nhân lại không chiếm được.
Mộ Vãn Diêu sống đến 17 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên lấy hết can đảm quyết định sử dụng đặc quyền của một công chúa.
Nàng muốn Ngôn Thượng là phò mã của mình.
—
Đại Ngụy quả thực không có cô công chúa nào không chiếm được nam nhân mình thích.
Chỉ cần công chúa không tạo phản thì sẽ có được bất kỳ cái gì mình muốn.
Huống chi Đan Dương công chúa lại cực kỳ được sủng ái.
Điều duy nhất khiến nàng phiền não chỉ là thân phận đối phương quá thấp, sợ hoàng thất chướng mắt.
Mộ Vãn Diêu bắt đầu công phá từ phòng tuyến của Thái Tử.
Hắn là anh ruột của nàng, hiện tại Ngôn Thượng lại ở bên người hắn làm phụ tá, vậy Thái Tử là dễ thuyết phục nhất.
Quả nhiên Thái Tử dao động cầu tình với Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
Hoàng Đế và Hoàng Hậu vẫn do dự.
Mộ Vãn Diêu rúc trong ngực mẫu hậu nũng nịu nói lời dễ nghe cả đêm.
Nàng thề bản thân sau này sẽ ngoan ngoãn thế này thế kia nhưng Hoàng Hậu vẫn không đồng ý.
Thế là nàng bắt đầu khóc sướt mướt, la hét nói mình thích Ngôn Thượng thế nào, cái này khiến Hoàng Hậu chần chừ.
Thái Tử ho khan một tiếng, cùng muội muội liếc mắt để nàng đi về trước.
Mộ Vãn Diêu rưng rưng rời đi rồi Thái Tử mới khuyên bảo: “Nếu tiểu muội thích, lại chỉ là một nam nhân, người kia cũng không phải tiện dân thì vì sao không cho nàng?”
Hoàng Hậu kinh ngạc mắng: “Nói bậy! Chẳng lẽ không phải tiện dân thì có thể cưới công chúa ư? Diêu Diêu là thân phận gì, mà hắn, hắn…… Một kẻ bình dân, trên người không có quan chức, gia thế bình thường……”
Thái Tử mỉm cười: “Thăng quan cho hắn là được mà.
Để hắn lại thi khoa khảo, cho hắn làm Thám Hoa Lang, sau đó sang năm cho hắn chức quan là tốt rồi.
Ngôn Thượng là người có tài, chỉ làm phụ tá của nhi thần thì quả lãng phí.
Hơn nữa ngài càng ngăn cản thì Diêu Diêu lại càng muốn.
Nàng đúng tuổi phản nghịch, ngài không thể cứ ngăn cản mãi.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Cho Diêu Diêu thôi.
Chờ nàng không thích thì bỏ là được.
Một cô công chúa muốn thế nào thì thế ấy.”
Thiên hạ đương nhiên là nam tôn nữ ti, nhưng trên hết vẫn là quân quyền, hoàng quyền mới là tối thượng.
Trước khi là một nữ tử thì Mộ Vãn Diêu là quân.
Một người như nàng muốn bao nhiêu nam nhân chả được.
Hoàng Hậu nghe vậy thì cũng buông lỏng.
Phải, bà ngăn cản làm gì, còn tạo khoảng cách với con gái.
Hiện tại con bé đang lúc tò mò về người khác giới, chờ nàng không thích đổi người khác là được.
Giữa hai mẹ con không cần phải quá căng thẳng.
—
Đến cuối tháng 4, Ngôn Thượng không hiểu