Mộ Vãn Diêu càng để bụng thì càng cảm thấy Ngôn Thượng có khả năng không thích mình.
Chàng đối xử với nàng rất thỏa đáng, nhưng không phải chàng đối xử với ai cũng thế ư?
Mộ Vãn Diêu cảm thấy…… Có lẽ đối với Ngôn Thượng mà nói thì nàng còn thiếu sự hấp dẫn trí mạng.
Có phải nàng thiếu thứ gì đó khiến chàng động tâm hay không?
Mỹ mạo, tài hoa, thân phận, tất cả đều đủ để Ngôn Thượng đối xử với Mộ Vãn Diêu thực tốt.
Nhưng đây không phải yêu.
Yêu phải là…… Là cái loại kích động, mãnh liệt, giống như cảm xúc trong lòng nàng cơ.
Nhưng Ngôn Thượng không có.
Phò mã của nàng chính là một người thoạt nhìn thì ôn nhu nhưng thực chất lại lãnh đạm.
Ở chỗ sâu nhất trong lòng chàng có lẽ chỉ có chàng.
Chàng đối xử với Mộ Vãn Diêu cũng đủ tốt nhưng nàng vẫn không thể chịu được việc chàng không để mình vào lòng.
Chàng chỉ thuộc về chính bản thân mình còn Mộ Vãn Diêu lại muốn có được cả con người chàng.
—
Lúc trước Mộ Vãn Diêu chưa từng lục đồ của Ngôn Thượng nhưng từ khi có nghi ngờ, nàng lại bắt đầu tìm kiếm dấu vết để lại.
Nàng đọc thư chàng trao đổi với bạn bè và người nhà…… Nàng không thể không thừa nhận Ngôn Thượng nhắc tới nàng hơi ít.
Tình cảm của chàng khác của nàng.
Cảm thụ cũng không giống nhau.
Tiểu công chúa từ nhỏ được sủng ái lớn lên nên không sao chịu được đả kích này.
Nàng nghẹn ngào nức nở, bởi vì một phần tình cảm không chiếm được mà thương tâm.
Nàng cũng không dám hồi cung tìm phụ hoàng và mẫu hậu cáo trạng, cũng không dám đi tìm những người khác vì sợ phụ hoàng và mẫu hậu biết sẽ trách phạt Ngôn Thượng.
Nhưng vì sao lại phạt chàng? Không yêu một người chẳng lẽ là sai ư?
Mộ Vãn Diêu đến trong phủ tìm Dương Tự uống rượu.
Sau một hồi bị Dương Tự thúc giục nàng mới nghẹn ngào nói tới phiền não của chính mình.
Dương Tự vừa nghe nói đã lập tức rút đao đứng dậy muốn đi tìm Ngôn Thượng tính sổ.
Mộ Vãn Diêu lại ngăn cản hắn nói: “Không cần!”
Dương Tự lạnh như băng quát: “Hắn dám không thích muội!”
Mộ Vãn Diêu nghẹn ngào nức nở nói: “Chính chàng cũng không khống chế được.
Nếu có thể khống chế được thì từ ánh mắt đầu tiên chàng đã thích ta rồi.
Nhưng mà không có.
Dương tam ca, ta đã tra rồi, chàng không có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài, ngày thường xã giao cũng cực kỳ giữ kẽ.
Chàng làm gì cũng cực kỳ thỏa đáng, không để mọi người tìm thấy bất kỳ phiền toái nào trên người mình.”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt nói: “Lúc ở cùng ta cũng thế, chàng mang điểm tâm cho ta, còn đón ta về nhà.
Lúc nào ta tìm chàng chơi thì chàng đều buông công việc mà cùng chơi với ta…… Nhưng Dương tam ca, chẳng lẽ với Ngôn Thượng ta cũng là một cọc phiền toái ư? Chàng cần phải ứng phó với ta giống với người khác ư?”
Dương Tự thấy nàng khóc đến vành mắt và chóp mũi đều thút thít đỏ lên thì trong thời gian ngắn đã mềm lòng.
Lòng hắn tức giận bất bình nghĩ một người đáng yêu như Diêu Diêu mà sao Ngôn Thượng lại không yêu nhỉ?
Nhưng đồng thời hắn cũng mê mang nghĩ thầm chẳng lẽ tình cảm có thể khống chế ư?
Tình cảm tùy tâm, nếu đã không động lòng thì tình ở đâu tới đây? Người ta có thể bắt bản thân làm hoặc không làm cái gì nhưng không thể bắt bản thân yêu ai đó.
Dương Tự rầu rĩ hỏi: “Vậy muội làm sao đây? Muội muốn bỏ hắn không?”
Mộ Vãn Diêu giật mình trừng mắt quát: “Huynh điên rồi hả?! Ta thích chàng như thế, còn chưa có được chàng thì làm sao ta bỏ được.
Thế chẳng phải để kẻ khác được hời ư? Người ta còn không chiếm được sao có thể cho kẻ khác?!”
Dương Tự: “……”
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Vậy muội muốn thế nào?”
Mộ Vãn Diêu rầu rĩ nói: “Ta muốn chàng thích ta.”
Nàng rất là không phục nói: “Ta lợi hại như vậy, dựa vào cái gì mà chàng có thể tâm như nước lặng?”
Dương Tự nhìn nàng: “…… Vậy muội tìm ta không phải để ta giúp đánh hắn hả?”
Mộ Vãn Diêu lộ ra gương mặt tươi cười dán tới gần nói: “Dương tam ca, là thế này, huynh biết ta từ nhỏ bị người nhà quản nghiêm cực kỳ, chính vì thế ta cũng không hiểu lang quân, không biết phải ở chung thế nào.
Ta chỉ quen huynh, quan hệ của chúng ta cũng tốt…… Huynh có thể giúp ta nghĩ cách tìm hiểu xem rốt cuộc phu quân của ta thích dạng nữ lang nào không?”
Dương Tự đã hiểu rõ.
Hai người cùng ngồi dưới hành lang dài, tay hắn đặt trên đầu gối, cười cười nói: “Ta nói cho muội biết, lang quân đều thích nữ hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiền thục ôn nhu!”
Mộ Vãn Diêu không thể hiểu được nghĩ: Nàng không ngoan ngoãn hiểu chuyện sao? Hiền thục khả năng thiếu một chút nhưng nàng rất ôn nhu mà.
Dương Tự khoác lấy vai nàng, khát khao nói: “Tới tới tới, muội muội ngốc, tam ca sẽ cùng muội vừa uống rượu vừa thương lượng việc này.
Câu dẫn lang quân ấy à, phải bàn bạc kỹ mới được……”
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, cố giải thích: “Là khiến phu quân thích! Không phải câu dẫn! Ta mới không như vậy!”
—
Dương Tự lôi kéo Mộ Vãn Diêu cùng uống đến say mèm.
Hai con sâu rượu lúc đầu còn nhớ mà thảo luận “Ngôn Nhị Lang thích nữ tử thế nào” nhưng sau đó Mộ Vãn Diêu uống tới hồ đồ, đầu óc choáng váng nên quên mất mục đích ban đầu của bản thân.
Tới tối Ngôn Thượng đến Dương phủ tìm nàng thì thấy hai con ma men đang ôm vò rượu ngồi đực mặt.
Chàng thấy hai người ngồi sóng vai bên hành lang thì ngẩn ra, mặt hơi cứng lại.
Gã sai vặt dẫn đường ở bên cạnh vội giải thích cho lang quân nhà mình: “Phò mã chớ nghĩ nhiều.
Tam Lang và điện hạ từ nhỏ đã giống huynh muội, tình cảm rất tốt, cũng không có ý gì khác.”
Ngôn Thượng miễn cưỡng cười cười nhưng trong lòng lại như một cây kim đâm vào.
Nhìn thấy Mộ Vãn Diêu và Dương Tự như vậy chàng càng thêm khó chịu.
Chàng kinh ngạc tự suy xét lại, cố thuyết phục bản thân không cần nghĩ nhiều.
Chàng ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Vãn Diêu sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm đỏ ửng vì rượu của nàng mà nhẹ vỗ hai cái: “Điện hạ…… Điện hạ……”
Mộ Vãn Diêu mở mắt ra, say lờ đờ mông lung.
Ngôn Thượng thấy nàng trợn mắt thì nở nụ cười, không ngại cảm xúc oán giận trong đôi mắt nàng lúc nhìn mình.
Nàng không còn là tiểu nương tử ngoan ngoãn ngày thường mà lập tức duỗi tay đẩy ngực chàng, cứ vậy đẩy chàng ngã ngồi trên mặt đất.
Ngôn Thượng không hề chuẩn bị nên cực kỳ ngạc nhiên, lại chỉ thấy Mộ Vãn Diêu reo lên: “Đồ đáng ghét!”
Mặt Ngôn Thượng lập tức đỏ lên, sau đó là trắng bệch.
Một người luôn cẩn thận như chàng lại để tôi tớ của Dương Tự nhìn thấy bộ dạng bất nhã này nên cực kỳ khó chịu.
Mà cái tên Dương Tam Lang kia cũng híp mắt cười cười nhìn trò hay…… Sắc mặt Ngôn Thượng lúc xanh lúc trắng, sau một lúc lâu mới nói: “Là ta.”
Mộ Vãn Diêu quát: “Ta biết là chàng! Đồ đáng ghét! Vì sao chàng cứ luôn gọi ta ‘điện hạ’ mà không gọi ta là ‘Diêu Diêu’? Tất cả mọi người đều thích ta, chỉ có chàng không thích ta.
Chàng thực chán ghét!”
Bị tôi tớ của Dương gia nhìn chằm chằm, mặt Ngôn Thượng đỏ như nhỏ máu.
Chàng chống tay ngồi dậy, ôn nhu ôm vai muốn đỡ nàng đứng lên.
Miệng chàng ăn nói khép nép: “Đúng, đúng, là ta không tốt…… Chúng ta về nhà lại nói được không?”
Mộ Vãn Diêu: “Vậy chàng gọi ta là ‘Diêu Diêu’ đi!”
Ngôn Thượng: “Được, Diêu Diêu.”
Mộ Vãn Diêu ngồi dưới đất, giang hai tay cánh tay lên rồi ngẩng mặt nhìn chàng làm nũng: “Chàng phải ôm ta.”
Ngôn Thượng chần chờ một chút sau đó khom người bế nàng lên.
Chàng nỗ lực bỏ qua ánh mắt của đám tôi tớ Dương gia rồi bế cô vợ uống say của mình ra ngoài phủ.
Mộ Vãn Diêu được chàng ôm trong lòng thì nghiêng mặt, có chút giật mình, lại đắc ý mà nhìn chàng.
Nàng uống rượu đến hồ đồ nhưng trong lòng lại rất rõ.
Nhìn sườn mặt tuấn lãng của chàng cùng cái cằm như ngọc thế là cô công chúa nhỏ ngày thường luôn ngoan ngoãn đêm nay lại bỗng cực kỳ to gan.
Nàng duỗi tay ôm lấy mặt chàng, miệng dán lên môi chàng sau đó hôn một cái cực kỳ vang dội.
Ngôn Thượng ôm nàng, bước chân một lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã.
Chàng ngây người liếc nhìn nàng chỉ thấy tiểu nữ lang chu môi, nghiêng đầu cực kỳ đáng yêu mà nhìn chàng cười.
Mặt chàng đỏ lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Ở bên ngoài không được như vậy.”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu có sương mù mênh mông, nàng lại thút tha thút thít trách: “Chàng là của ta, vậy ta đánh dấu một chút cũng không sai.
Thế mà chàng lại nói ta, quả là chàng không thích ta rồi.”
Ngôn Thượng luống cuống: “Ta, ta không có ý đó…… mà ta nói nàng lúc nào?”
Chàng nói không lại nàng, mà thực ra cũng không cần phải nói lại nàng.
Bởi vì nàng chỉ hôn một cái Ngôn Thượng đã bắt đầu thấy choáng váng.
Chàng thầm nghĩ không tốt và đoán rằng mình bị nàng hôn nên đã say.
Ngày thường chàng không uống rượu, vừa ngửi thấy mùi đã say, thế mà lúc này cô vợ nhỏ còn trực tiếp hôn thì sao chàng chịu được.
Chàng sợ mình xấu mặt trong Dương phủ nên cũng không dám ở lâu mà vội bước nhanh hơn.
Nhưng chàng cố đi được hai bước thì nữ lang trong ngực lại không thành thật.
Mộ Vãn Diêu thấy chàng không để ý tới mình thì bắt đầu thương tâm, nghẹn ngào nói chàng không thích mình.
Ngôn Thượng đã khó chịu đến nói không nên lời.
Mặt chàng cực kỳ đỏ nhưng không phải vì xấu hổ.
Thái dương của chàng cũng rịn mồ hôi, cả người cứng đờ, mặt đỏ tai hồng.
Mộ Vãn Diêu ôm lấy cổ chàng, lại nhẹ cọ lên cằm chàng một cái.
Ngôn Thượng khó nhịn nói: “Đừng, đừng……”
Mộ Vãn Diêu: “Chàng còn không cho ta chạm vào chàng một chút sao…… A.”
Ngôn Thượng lập tức lảo đảo, không chịu nổi nên chỉ ôm nàng đi tới chỗ tường đá là cả người đã lắc lư rồi ngã xuống.
Đầu chàng đập lên tường đá “Đông” một tiếng, trước khi hôn mê chàng chỉ kịp kéo Mộ Vãn Diêu vào lòng, cố gắng để nàng không bị thương.
Trước khi mê man chàng nhỡ rõ Mộ Vãn Diêu giật mình trừng mắt thực lớn thế là chàng cười khổ trong lòng.
Không muốn xấu mặt nhưng kết quả vẫn xấu mặt.
—
Mộ Vãn Diêu ngơ ngốc ngồi dưới đất thấy Ngôn Thượng đập đầu lên tường, máu lập tức chảy ra.
Nàng sợ tới ngây người, đột nhiên Dương Tự chạy tới đẩy nàng ra, một tay đỡ Ngôn Thượng lên, cõng vào trong phòng.
Dương Tự hỏi: “Ngôn Nhị làm sao vậy?”
Mộ Vãn Diêu mê mang: “Ta không biết……”
Mấy người lăn lộn cả đêm ở Dương phủ, cuối cùng vẫn là Mộ Vãn Diêu mang theo Ngôn Thượng còn đang hôn mê về phủ công chúa.
Nàng thấy Ngôn Thượng té xỉu thì bị dọa tỉnh cả rượu, sau đó lại uống canh giải rượu nên càng tỉnh táo hơn.
Trở lại trong phủ rồi nàng tâm sự nặng nề ngồi bên giường nhìn trán chồng mình băng trắng lóa.
Nàng thấp thỏm lại hối hận —— nàng biết Ngôn Thượng không uống rượu nhưng lại không biết tửu lượng của chàng kém như vậy.
Mộ Vãn Diêu thương tâm nắm tay chàng, rơi lệ một lúc lâu, luôn cầu nguyện chàng tỉnh lại, trán cũng đừng để lại sẹo.
Nàng đồng thời cũng ghi hận bản thân mình hư đốn.
Mộ Vãn Diêu đột nhiên ra lệnh: “Xuân Hoa, Xuân Hoa! Ném hết rượu trong phủ của chúng ta đi, sau này trong phủ không thể có một giọt rượu nào!”
—
Ngày tiếp theo Ngôn Thượng tỉnh lại đã thấy cô vợ nhỏ bận trước bận sau chăm sóc mình.
Chàng ngồi dựa bên giường, còn nàng thì chột dạ dặn thị nữ đưa canh, đưa thuốc cho chàng còn mình cúi đầu nói: “Ta đã xin nghỉ cho chàng vì thế chàng cứ yên tâm nghỉ ngơi hai ngày.
Đầu năm sau không phải khoa khảo ư? Chàng cứ ở trong nhà đọc sách là được……”
Ngôn Thượng nhìn nàng một lát mới vỗ trán hỏi: “Ta có bị hủy dung không?”
Mộ Vãn Diêu lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn chàng: “Nào có? Ta đã cho chàng dùng thuốc tốt nhất, sẽ không bị hủy dung!”
Ngôn Thượng bật cười, lại ôn nhu nói: “Vậy thì hà tất phải lo lắng, điện…… Diêu Diêu?”
Nghe chàng gọi “Diêu Diêu” là Mộ Vãn Diêu lại ngơ ngác.
Ngôn Thượng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua không phải nàng muốn ta gọi như thế sao? Người ta đều nói lời khi say rượu mới là thật lòng, có thể thấy Diêu Diêu đã không hài lòng với ta thật lâu.
Là ta không để ý tới suy nghĩ của nàng, là ta……”
Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời chàng: “Không cần xin lỗi.”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn.
Mộ Vãn Diêu lại hé miệng nói: “Ta không thích Ngôn Nhị ca ca cứ xin lỗi ta mãi, rồi lại nghe lời ta.
Vì sao chàng phải nghe lời ta chứ? Bởi vì ở trong mắt chàng ta và những người khác đều giống nhau ư? Chàng là người thích tự xét lại, luôn nghiêm khắc với bản thân, không cho chính mình có chút sai lầm nào.
Ta hưởng thụ sự hoàn hảo này, nhưng ta, ta…… Cũng muốn nhiều hơn.”
Nàng thất thần, trong lòng loạn lên không biết rốt cuộc bản thân muốn thế nào.
Nàng chỉ có thể tận lực cố gắng thể hiện ý kiến: “Ta muốn, muốn Ngôn Nhị ca ca coi ta như thê tử, như người một nhà.
Chàng có thể không để ý tới ta, rồi chê cười, hoặc cáu giận…… Một người không thể không có chút tính tình nào được.
Nếu không có tính tình thì nhất định người đó giữ lại mọi cảm xúc cho bản thân, để chính mình gặm nhấm và tự chịu tủi thân.
Ta, ta cũng muốn làm người nhà của Ngôn Nhị ca ca.
Chàng cáu giận với ta so với chỉ luôn ôn nhu sẽ càng khiến ta vui vẻ