Thượng Công Chúa

Chương 54


trước sau

Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu muốn cùng nhau bỏ cây hoa súng nàng mang về vào bồn. Nhưng trước nay Ngôn Thượng không phải người rảnh rỗi tới mức có thời gian trồng hoa nên trong phòng chàng không hề có chậu hoa nào. Mộ Vãn Diêu hơi ngây người bởi vì hoa súng này phải trồng trong nước, nàng không ngờ đến cái chậu hoa mà Ngôn Thượng cũng không có.

Mộ Vãn Diêu đứng dậy nói: “Vậy đến phủ của ta tìm cái chậu là được.”

Nói xong nàng lập tức muốn ra cửa nhưng Ngôn Thượng ngăn lại. Chàng nhìn xiêm áo bằng lụa mỏng manh của nàng thì cảm thấy chuyện lộ ngực lộ bụng cũng chỉ như thế…… Aizzz.

Dân phong của Đại Ngụy cởi mở, Mộ Vãn Diêu còn dám mặc nam trang đi lại thường xuyên thì ăn mặc thế này đã tính là gì?

Ngôn Thượng nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được. Chàng lấy một cái áo khoác của chính mình khoác lên vai cho nàng rồi nhẹ giọng nói: “Đây là một cái áo khoác cũ của ta. Nhưng áo này đã lâu ta không mặc nên không có mùi gì đâu, điện hạ đừng ghét bỏ.”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Ghét bỏ thì không nhưng sao đột nhiên chàng lại đưa áo khoác cho nàng làm gì? Mộ Vãn Diêu nhướng mày, cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi lại nhìn nhìn Ngôn Thượng. Trời nóng thế này, chàng ở trong phòng mà cũng mặc áo bào kín mít, đoan chính như vậy khiến nàng cũng phải suy tư.

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Sao, chê ta mặc ít quá khiến ngươi chướng mắt hả?”

Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Là do bên ngoài trời mưa, ta sợ điện hạ đông lạnh nên mới muốn ngài mặc nhiều một chút.”

Nói xong lời này chàng đã đẩy cửa ra, bung dù chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi Ngôn Thượng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Vãn Diêu, vốn định dặn dò nàng ở chỗ này chờ mình nhưng vừa quay đầu lại chàng đã nhìn thấy nữ lang xinh xắn đáng yêu khoác áo bào to rộng màu trắng của mình đứng trong phòng. Nàng có mày đen, da thịt như tuyết, ôn nhuận như ngọc khiến Ngôn Thượng ngẩn người.

Trái tim của chàng đột ngột nảy lên, nóng bỏng.

Mộ Vãn Diêu thì kỳ quái vì sao chàng lại quay đầu nhìn nàng không nói gì vì thế mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngôn Thượng hoàn hồn, thu lại tâm tình hoảng hốt của bản thân, miệng nhẹ nhàng dặn: “Bên ngoài mưa to, điện hạ ở chỗ này chờ ta một lát, ta đến bên cạnh tìm một cái chậu.”

Mộ Vãn Diêu: “Này, này……”

Nàng muốn nói cứ để tôi tớ đi là được, chàng cần gì tự mình đi nhưng Ngôn Thượng đã đẩy cửa đi ra ngoài, Mộ Vãn Diêu cũng không tiện nói nhiều. Chàng đi rồi chỉ còn mình nàng đứng trong phòng, trên người khoác áo của chàng, trong lòng là cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

Mộ Vãn Diêu giật mình đứng trong chóc lát mới cúi đầu đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đi tìm lang quân vào ban đêm đó.



Ngôn Thượng đẩy cửa bung dù đi ra ngoài. Kỳ thật chàng cũng muốn nhìn xem đêm nay rốt cuộc là tình huống gì.

Lúc chàng ra ngoài thì thấy Phương Đồng và mấy thị nữ đang đứng dưới mái hiên trú mưa. Trong mắt chàng chợt lóe, trong lòng hiểu tối nay Mộ Vãn Diêu đã chuẩn bị đủ cả, ngoài chuyện đó ra cũng chẳng còn chuyện gì.

Chàng hơi thẹn thùng, có cảm giác hoảng loạn khi việc đến trước mặt. Chàng hồ đồ nghĩ nếu nàng thích vậy tùy nàng thôi. Dù sao nam tử cũng không có cái gì mà thủ tiết hay không.

Nhưng chuyện này rốt cuộc phải làm thế nào? Chàng quả thực…… Không quá am hiểu. Cái này khiến một người quen khống chế mọi việc như Ngôn Thượng cảm thấy vượt quá dự đoán của mình. Chàng chỉ có thể căng da đầu nghĩ hẳn là bọn họ chỉ cần lên giường, đến lúc đó không cần ai dạy họ cũng biết làm gì. Chàng có lẽ có thể qua loa mà qua cửa.

Hơn nữa…… chẳng phải Mộ Vãn Diêu có kinh nghiệm sao?

Nghĩ đến chuyện nàng có hiểu biết về việc này thì trong lòng Ngôn Thượng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố áp xuống. Nhớ lúc ở Lĩnh Nam, khi nhắc tới chồng trước Mộ Vãn Diêu không quá vui. Có lẽ quan hệ của nàng và chồng trước không tốt lắm, chàng phải chú ý không được kích thích nàng.

Lần trước ở trên giường là bất đắc dĩ…… Lần này phải theo nàng mới được.



Ngôn Thượng ôm chậu hoa về thì thấy Mộ Vãn Diêu đang nhàm chán ngồi nghịch ngón tay. Nàng quay đầu lại thấy chàng tiến vào, lại thấy áo chàng dính nước mưa thì vội đi lên đón.

Hai người cùng nhau ngồi xổm bên cạnh chậu hoa, cầm lấy cây hoa súng nàng mang tới và nghiên cứu xem phải trồng ra sao.

Mộ Vãn Diêu là vị công chúa chưa từng phải làm gì, trước giờ nàng đều nhìn người khác làm việc còn bản thân không làm gì hết. Ngôn Thượng thì có chút kinh nghiệm cấy mạ, nhưng thân thể chàng trước giờ mảnh khảnh, nho nhã nên cha và anh chàng không cho xuống ruộng, chỉ để chàng ở bên cạnh nhìn.

Vậy nên Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đều chỉ có kinh nghiệm lý thuyết đối với việc trồng hoa súng, còn kinh nghiệm thực tiễn thì chẳng ai biết gì. Hai người ta một ý ngươi một ý, sờ soạng mơ màng trồng hoa súng trong chậu.

Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nhìn thấy tay áo Ngôn Thượng rơi trên mặt đất, trên đó không chỉ có nước mưa mà hiện tại còn dính nước bùn. Nàng nhíu mày, lập tức ngây người nghĩ thầm vì sao bản thân lại ngồi xổm chỗ này nghiên cứu cách trồng hoa với chàng?

Không phải nàng tới để ngủ sao?

Cũng tại khí chất của chàng quá vô hại, mơ hồ khiến nàng cũng bị dụ dỗ ngồi xổm chỗ này trồng hoa!

Ngôn Thượng cẩn thận nhìn cây hoa súng trong chậu lại thấy chỉ có một nụ hoa nho nhỏ thì trong lòng lo sợ. Không biết lúc hoàng thúc của nàng đưa cây hoa súng này tới thì hoa đã nở chưa, hay vì chàng và Mộ Vãn Diêu làm sai chỗ nào khiến hoa bị chết…… (ngốc thế, ban đêm hoa súng nó khép lại, ban ngày mới nở :)))

Ngôn Thượng quay đầu định thương lượng với Mộ Vãn Diêu thì thấy nàng đang trầm mặt, bộ dạng không vui ngồi xổm bên cạnh. Chàng ngẩn ra hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”

Chàng lại làm sai chỗ nào rồi?

Mộ Vãn Diêu quay đầu qua, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ngón tay thon dài dính bùn của chàng, lông mày không nhịn được nhăn sâu hơn. Nàng đẩy chàng một cái và trách mắng: “Không phải ngươi muốn đi rửa mặt ư? Sao còn chưa đi đi? Ngươi định trồng hoa cả đêm hả?”

Mặt Ngôn Thượng lập tức đỏ lên. Lúc này chàng đã hiểu ý nàng là gì nhưng chàng vẫn hơi chần chừ nhìn cây hoa súng trong chậu, không biết nó có bị hai người lăn lộn mà chết không. Chàng mở miệng nói: “Nhưng mà……”

Mộ Vãn Diêu thúc giục chàng: “Ngươi đi mau, đi mau! Ta sẽ trông hoa, không chết được đâu!”

Ngôn Thượng cứ thế bị Mộ Vãn Diêu thúc giục đi rửa mặt.

Chàng vừa đi thì Mộ Vãn Diêu đã đứng dậy, bỏ qua chậu hoa kia. Lúc trước nàng bị ma ám mới ngồi xổm cùng Ngôn Thượng trồng hoa nửa ngày. Bây giờ chỉ còn mình nàng nên Mộ Vãn Diêu còn lâu mới thèm để ý đến cây hoa kia.

Có cái gì đẹp chứ? Hoa mà chết thì trồng cây khác là được. Mấy cây Bạch Ngưu trà nàng mang từ Lĩnh Nam về lần trước cũng chết quá nửa, chỉ có một hai cây sống.

Đan Dương công chúa rất có khí thế không tốt là vứt.

Lúc này nàng không ngây ngốc nhìn hoa nữa nên mới có thời gian để ý nhìn quanh căn phòng của Ngôn Thượng. Không biết chàng rửa mặt tới lúc nào mới về nên nàng dứt khoát dạo quanh phòng này cho hết thời gian.

Phòng của nam tử Mộ Vãn Diêu cũng không quá tò mò, đã thế phòng của Ngôn Thượng lại sạch sẽ, rõ ràng, liếc một cái đã nhìn thấy hết, quả thực không có gì để thưởng thức.

Chàng không hề giấu tí tẹo bí mật nào trong này. Căn phòng của chàng giống hệt con người chàng, mượt mà thông suốt, không cho người ta có cơ hội bới móc gì.

Mộ Vãn Diêu ngáp một cái, sau đó ngồi quỳ cạnh cái bàn, cả người nằm bò ra đó trong chốc lát. So với chỗ khác thì chỗ này nhiều đồ hơn một chút, có lẽ vì đây là nơi chàng đọc sách. Mộ Vãn Diêu nhàm chán nên tiện tay lấy một cuốn trong chồng sách trên bàn xuống xem.

Trong đống sách này có cuốn nàng đã xem, có cuốn nàng chưa từng đọc. Nhưng Mộ Vãn Diêu cũng không định đi thi, nàng cũng chẳng có hứng thú đọc mấy cuốn sách chưa thấy bao giờ kia.

Có điều trong lúc nàng lật xem lại có một tờ giấy rơi xuống, lặng lẽ nằm trên mặt đất.



Mộ Vãn Diêu tò mò nhặt tờ giấy tràn ngập chữ kia lên. Nàng phát hiện đó không phải ghi chú khi Ngôn Thượng đọc sách mà là một tờ…… kế hoạch, hoặc ghi chép lại những việc đã làm?

Trên đó ghi rõ chàng đã gặp những người nào, đọc sách gì, nói lời gì, có chỗ nào làm không tốt, chỗ nào cần cải thiện……

Mộ Vãn Diêu hoảng sợ, nghĩ thầm không biết chàng rốt cuộc là quái vật gì. Nhưng càng làm cho nàng hoảng sợ chính là trong đống chữ rậm rạp này còn có tên nàng. Theo sau ba chữ “Mộ Vãn Diêu” kia là một chữ “Hôn” khiến Mộ Vãn Diêu kinh hoảng. Hơn nữa không chỉ có một chữ đó, trên đó còn có việc hai người gặp nhau lúc nào, làm tới chức quan nào hai người mới có thể tiến thêm một bước…… cuối cùng mọi thứ đều chỉ hướng về một kết cục ——

Cưới công chúa.



Sắc mặt Mộ Vãn Diêu âm trầm, nàng kẹp tờ giấy lại chỗ cũ, sau đó cả người đi lại trong phòng, tâm loạn như ma.

Nàng có hai suy đoán:

Khả năng thứ nhất là Ngôn Thượng đối xử tốt với nàng như thế đều vì muốn cưới nàng. Mà chàng muốn cưới công chúa là vì tiền đồ của bản thân. Bởi vì ở Đại Ngụy không thiếu những kẻ muốn làm phò mã bằng cách cưới công chúa. Chức quan của phò mã Đại Ngụy cũng không bị hạn chế, sẽ không vì là phò mã mà bị ảnh hưởng. Rất nhiều thế gia ghét bỏ tính tình đám công chúa Đại Ngụy ngông cuồng nên không muốn liên hôn với hoàng thất. Nhưng cũng có rất nhiều con cháu thế gia muốn liên hôn với hoàng thất. Rốt cuộc thì chỉ cần thổi gió bên tai công chúa là bọn họ sẽ có một chức quan.

Ngôn Thượng xuất thân nhà nghèo, nếu muốn tiến về phía trước thì quả thực rất khó khăn. Lúc trước chàng đã trải qua việc của Phùng Hiến Ngộ nên hẳn chàng cũng biết xuất thân hèn kém gian nan thế nào…… Người như chàng thật ra có thể gắn việc cưới công chúa với phát triển tiền đồ.

Khả năng thứ hai là Ngôn Thượng không có tâm tư kia mà chỉ đơn thuần thích lên kế hoạch. Giống như những gì chàng viết trên giấy kia, chàng luôn có kế hoạch cho mọi việc, kể cả với nàng.

Cái này cũng hợp với biểu hiện không xu nịnh quyền quý mà chàng thể hiện ra hàng ngày. Nhưng cùng lúc đó có một vấn đề rất lớn —— đó chính là có phải chàng đã quá coi trọng mối quan hệ của hai bọn họ rồi không?

Chàng muốn cùng nàng tu thành chính quả sao? Chàng muốn từng bước nỗ lực để tu thành chính quả ư? Nhưng ngày ấy nàng hỏi chàng có thể không cần phụ trách hay không thì chàng nói mình không phải loại người muốn nàng phụ trách cơ mà?



Khả năng thứ nhất khiến Mộ Vãn Diêu cáu tiết, muốn không bao giờ để ý tới Ngôn Thượng, hoàn toàn trở mặt với chàng luôn.

Còn khả năng thứ hai lại khiến nàng sợ hãi, không dám tới lui với chàng nữa. Nàng chỉ đơn giản muốn thả lỏng, vừa lúc gặp được một người khiến nàng thích…… Nàng thật sự không có tính toán tiến thêm một bước.

Nàng cũng không có khả năng làm ra tính toán này. Hoặc là không thành thân, hoặc là thành thân thì phải lấy được lợi ích lớn nhất từ hôn nhân đó…… Nàng có điên mới có thể kết đôi với Ngôn Thượng.



Ngôn Thượng đã dọa Mộ Vãn Diêu rồi. Nàng đi lòng vòng quanh phòng, thần sắc bất an, vài lần muốn đẩy cửa chạy trốn.

Lúc nàng lại muốn đẩy cửa vọt ra ngoài thì cửa phòng mở ra, Ngôn Thượng đã quay lại. Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, hai mắt nhẹ sáng ngời lên.

Có lẽ chàng cảm thấy bỏ nàng lại trong phòng một mình không tốt nên đã cố gắng trở lại thật nhanh. Nhưng chàng có thể nhanh còn tóc chàng lại không thể khô nhanh thế được, quần áo cũng không thể chỉnh tề như bình thường được.

Hơn nữa vì vội vàng về nên cả người chàng mang theo hơi mưa mát lạnh, môi hồng răng trắng, tóc đen nửa búi. Mưa gió thổi bay vạt áo chàng từ phía sau, nhẹ nhàng lướt qua khiến chàng như tiên nhân đứng trong mây, hơi có chút phong lưu phiêu dật.

Ngôn Thượng cầm đèn lồng bằng một tay, một tay khác đóng cửa. Chàng vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt Mộ Vãn Diêu. Chàng khẽ cười một chút, trên mặt còn có vệt nước, lông mi cũng dính hơi nước.

Thế là chân Mộ Vãn Diêu giống như dính trên mặt đất, luyến tiếc không muốn rời đi ——

Mỹ thiếu niên đó.

Sao mà bỏ được?



Trong lúc chần chừ, Mộ Vãn Diêu định thử Ngôn Thượng.

Chàng đứng ở cửa hơi chần chừ, còn nàng thì cười khanh khách tiến lên ôm lấy tay chàng, kéo chàng vào phòng. Nàng hơi lườm chàng một cái, dỗi nói: “Không ngờ ngươi lại là người như vậy, lại còn gấp gáp đến thế. Nam nhân ấy mà, đúng là cùng một giuộc.”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng bị Mộ Vãn Diêu lôi kéo ngồi xuống thì hơi không được tự nhiên. Nghe thấy giọng chế nhạo của nàng thì có vẻ nàng rất coi thường bản tính của nam nhân. Ngôn Thượng thật sự không nhịn được mà giải thích thay bản thân: “Ta chỉ cảm thấy để lại một mình điện hạ trong phòng thì không tốt lắm nên mới vội vã trở về, cũng không có lý do nào khác.”

Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi trở về không phải vì muốn cùng ta lên giường ư?”

Ngôn Thượng không còn lời gì để nói.

Mộ Vãn Diêu chọc chọc cánh tay chàng qua lớp áo, nói “Nếu đúng thế thì không cần phủ nhận. Có ai dám nói trong lòng mình trong sạch không?”

Ngôn Thượng mím môi không nói. Chàng cũng không phủ nhận đúng không? Chẳng qua có đôi khi chàng không biết phải ở chung với nàng như thế nào thôi.

Giống hệt lúc này……

Nhưng mà lúc này trong lòng Mộ Vãn Diêu cũng có tính toán của mình, không cần Ngôn Thượng nghĩ đề tài để nói. Chính nàng sẽ chủ động thò qua nói chuyện với chàng. Nàng lôi kéo chàng ngồi xuống, tay để trên đầu gối của chàng, cả người dán qua dựa gần bờ vai cứng đờ của chàng, miệng nói chuyện phiếm: “Hôm nay lúc hoàng thúc đưa hoa súng tới ta gặp cô cô tới Đông Cung.”

Lư Lăng trưởng công chúa ư? Ngôn Thượng nhẹ nhíu mày nhìn về phía nàng.

Mộ Vãn Diêu cười hì hì nói: “Bởi vì Đông Cung muốn xây một hoa viên cho phụ hoàng, không đủ tiền nên lại đến chỗ cô cô đòi. Cô cô thật sự tức giận, khó có lúc tiến cung thăm phụ hoàng nên nhân tiện chạy tới Đông Cung cãi nhau một trận.”

Ngôn Thượng hơi hơi mỉm cười nói: “Trưởng công chúa điện hạ và Đông Cung Thái Tử cãi nhau cũng không sai. Chỉ cần hai người bọn họ cãi nhau thì chứng tỏ bọn họ không kết bè phái, bệ hạ sẽ không hoài nghi trưởng công chúa, địa vị của nàng ta vẫn sẽ được bảo đảm.”

Mộ Vãn Diêu nói thêm: “Nhưng cô cô lại đau lòng khi phải chi một số tiền lớn! Ta thấy nàng ta nổi trận lôi đình, sắp không nhịn được rồi. Chỉ sợ tới lúc đó nàng ta sẽ thật sự tìm phụ hoàng cáo trạng……”

Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Không sao, Phùng huynh sẽ ngăn nàng ta lại, giải thích cho nàng ta nghe. Phùng huynh sẽ để trưởng công chúa điện hạ biết chỉ có nhẫn nại qua lúc này thì ngày sau mới có cơ hội xuất đầu.”

Nghe chàng nói đến Phùng huynh nên Mộ Vãn Diêu sửng sốt ngẩn ra một chút mới nhớ ra Phùng Hiến Ngộ. Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng nhìn chàng một cái nói: “À, hôm nay cô cô vào cung kỳ thật có đi tìm phụ hoàng xin một chức quan cho Phùng huynh của ngươi. Lúc ta biết được thì vị Phùng lang kia đã được ban chức Giáo Thư Lang rồi. Tuy chỉ là quan cửu phẩm nho nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng là quan lại. Hắn không cần tham gia khoa khảo sang năm nữa…… Hắn đã là cửu phẩm Giáo Thư Lang của Bí Thư Tỉnh. Cái chỗ đó gần trung tâm, là nơi tốt. Hơn nữa Giáo Thư Lang là chức quan chỉ chuyên phải xem sách vở ở Thư Các, nhàn tản nhẹ nhàng, mọi người đều rất thích.”

Ngôn Thượng nhẹ run lông mi, lúc đầu chàng có chút kinh ngạc nhưng sau đó lập tức gật đầu tỏ vẻ thì ra là thế. Chàng nói: “Vậy xem ra ta phải tìm cơ hội chúc mừng Phùng huynh mới được.”

Khoa khảo

đương nhiên không phải con đường duy nhất để làm quan. Phùng Hiến Ngộ vốn leo lên trưởng công chúa vì muốn đỗ khoa khảo sang năm…… Nhưng hiện tại trưởng công chúa trực tiếp cầu một chức quan cho hắn vậy cũng khá tốt. Mộ Vãn Diêu quan sát thần sắc của Ngôn Thượng, thấy chàng chỉ đang chân thành vui mừng cho Phùng Hiến Ngộ. Tuy chàng hơi ngơ ngẩn nhưng hoàn toàn không có bộ dạng buồn bã hay hâm mộ gì.

Mộ Vãn Diêu dứt khoát nói thẳng: “Ngươi có muốn ta tìm phụ hoàng trực tiếp xin cho ngươi một chức quan không? Cực khổ tham gia cuộc thi vào tháng 10 cũng chưa chắc ngươi đã thi đậu được. Nếu không đậu chẳng phải ngươi sẽ lại phí một năm nữa, lại còn mất mặt sao? Không bằng để ta trực tiếp xin cho ngươi một chức quan, ngươi cũng chẳng cần vất vả đọc sách nữa, trực tiếp đi làm quan đi.”

Nàng dùng lời này thử Ngôn Thượng xem chàng có muốn lợi dụng nàng để thăng quan hay không. Nàng muốn biết có phải chàng thay đổi thái độ với nàng vì muốn mưu đồ một chức quan cho bản thân không.

Ngôn Thượng sửng sốt, khuôn mặt cứng lại rồi bắt đầu tinh tế giải thích: “Ta không biết vì sao điện hạ vẫn luôn cảm thấy ta muốn dựa vào ngài để thăng chức…… Nếu ta nghĩ như vậy thì vài lần trước ta cự tuyệt ngài phải giải thích thế nào? Dù có thể nói ta muốn còn chảnh không chịu nhận, nhưng nhiều lần như vậy chẳng phải quá không bình thường ư? Ta quen ngài từ khi còn ở Lĩnh Nam, đến Trường An cũng vẫn luôn duy trì quan hệ không tồi với ngài. Nếu ta muốn lợi dụng ngài…… thì hà tất phải chờ đến bây giờ?”

Mộ Vãn Diêu nhìn chàng.

Chỉ thấy chàng ôn nhu nói tiếp: “Ta có chức quan gì, cũng không cần điện hạ phải vì ta trù tính. Điện hạ cứ yên tâm…… Trước mắt ta đối xử với ngài thế nào chẳng liên quan gì đến những thứ đó, ngài không cần hoài nghi.”

Chàng nhìn nàng, đôi mắt ôn nhu: “Điện hạ là nữ lang tốt như vậy, có lang quan thích ngài không phải chuyện rất bình thường ư? Ngài hà tất phải luôn hoài nghi tấm lòng của ta?”

Mộ Vãn Diêu nhìn chàng, nghĩ thầm nàng thì tốt ở chỗ nào, làm gì có chuyện người ta thích nàng là bình thường chứ? Trước nay đều không có chỗ nào bình thường đâu.

Nhưng Ngôn Thượng nói lời này khiến lòng nàng ấm áp, nàng cảm thấy mình thử chàng là mình có vấn đề…… Thế nhưng trong lòng nàng lúc này lại càng bất an hơn. Ngôn Thượng bị hỏi liên tiếp như thế mà vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng, nói chàng không có ý lợi dụng…… Chàng không hề tức giận hay dùng lời lẽ không hay nhục nhã nàng.

Chàng tốt như vậy.

Mộ Vãn Diêu hé môi, nhìn chàng dưới ánh nến, trong lòng vừa vui sướng lại sợ hãi. Nàng vui vì chàng không có ý lợi dụng mình, nhưng sợ là vì nếu chàng không lợi dụng thì chẳng nhẽ chàng nghiêm túc muốn cùng nàng ở bên nhau ư……

Cái này quá dọa người. Mộ Vãn Diêu sắp bị chàng hù chết rồi.

Nhưng thôi…… Sắc đẹp trước mặt, nàng mong chờ đã lâu vẫn không chiếm được nên thật sự không cam lòng. Thế là Mộ Vãn Diêu hung ác nghĩ nàng muốn ở lại…… Ít nhất phải có chút phúc lợi rồi trốn sau cũng được phải không?

Hơn nữa vạn nhất phúc lợi không tốt khiến nàng không thích thì nàng sẽ có cái cớ quang minh chính đại tách khỏi Ngôn Thượng hoàn toàn, để chàng không thể quấy rầy nàng nữa đúng không?

Mộ Vãn Diêu nghĩ ngợi nửa ngày, thấy Ngôn Thượng đang ôn hòa nhìn mình thì lập tức cười nham nhở, giang hai tay ra với chàng làm nũng nói: “Ôm một chút.”

Ngôn Thượng ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt cúi người ôm lấy nàng, cánh tay bao quanh cả người nàng. Lúc này chàng ngửi được mùi hương trên người nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại thon gầy của nàng…… Trái tim trong ngực đập bang bang như muốn nhảy ra, cánh tay Ngôn Thượng hơi hơi cứng đờ, nhưng vẫn không từ bỏ.

Có điều Mộ Vãn Diêu vẫn không hài lòng. Nàng ngửa đầu liếc chàng một cái. Ngôn Thượng là người cực kỳ mẫn cảm, thấy thế thì vội thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mộ Vãn Diêu cười cười nói: “Không phải ôm thế này.”

Mặt Ngôn Thượng càng đỏ hơn. Chàng thật sự theo không kịp nàng nên đành phải thấp giọng học hỏi: “Vậy ôm thế nào?”

Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm người này ngốc hả?

Nàng cười đầy thâm ý nói: “Là bảo ngươi ôm ta lên giường cơ mà.”

Ngôn Thượng ngẩn ra, ý thức được mình vừa làm chuyện chê cười nên chàng xấu hổ ho một tiếng, hơi nghiêng mặt đi.

Mộ Vãn Diêu cố ý hỏi: “Sao, không ôm được ta hả?”

Ngôn Thượng bất đắc dĩ: “Điện hạ!”

Chàng hơi gượng gạo một tay khoác dưới nách, một tay luồn dưới đầu gối mà bế nàng lên ôm vào lòng. Chàng không thành thục, hoàn toàn bị Mộ Vãn Diêu nhìn hết. Nàng ngửa mặt cười, vui vẻ đến duỗi thẳng hai chân.

Lúm đồng tiền hiện lên trên mặt nàng, tay nàng ôm vai Ngôn Thượng, mặt chôn ở cổ chàng, trâm cài đầu lắc lư vui vẻ.



Mộ Vãn Diêu ngồi ở trên giường cùng Ngôn Thượng trong chốc lát.

Lúc này chàng mới nghiêm túc nói: “Vậy nghỉ ngơi thôi.”

Mộ Vãn Diêu mỉm cười nhìn chàng. Nàng có chút cố ý chế nhạo mà nhìn thế nên Ngôn Thượng chỉ có thể đứng dậy tự mình đi tắt đèn, trong lòng nghĩ tối một chút thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Ai ngờ vừa thấy chàng định tắt đèn thì trong lòng Mộ Vãn Diêu đã lộp bộp. Nàng lập tức kéo tay chàng, không cho chàng xuống giường.

Nàng buột miệng thốt ra: “Đừng tắt nến!”

Ngôn Thượng giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Sắc mặt Mộ Vãn Diêu có chút trắng bệch, nàng nghiêng đầu không chịu nhìn chàng khiến Ngôn Thượng hiểu ngay. Chàng khẽ cười, ôn nhu nói: “Ta chỉ muốn buông màn, kỳ thật vào ban đêm ta cũng không có thói quen thổi nến, trong phòng có chút ánh sáng cũng khá tốt.”

Mộ Vãn Diêu mới không thèm tin. Có đôi khi nàng không ngủ được, ngồi trên gác mái trong phủ của mình nhìn phủ đối diện chỉ thấy một mảnh đen nhánh. Chàng căn bản không sợ tối mà giống những người bình thường khác, buổi tối không có thói quen để nến ngủ.

Chàng nói thế chỉ vì nàng thôi.

Mộ Vãn Diêu vừa cảm động vừa thích nhưng vẫn dỗi nói: “Vậy ngươi sẽ phải lãng phí bao nhiêu nến? Ngươi nghèo như vậy, có tiền không?”

Ngôn Thượng nói: “Ta cũng không nghèo đến thế chứ?”

Mộ Vãn Diêu ôm đệm giường, ngẩng đầu nhìn chàng đúng lúc thấy Ngôn Thượng cúi đầu nhìn mình. Chàng xõa tóc ngồi trước mặt nàng, đôi mắt đen nhánh, chí chất tự nhiên vô hại.

Ánh nến bên ngoài lay động nhàn nhạt, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng mưa rơi róc rách bên ngoài. Trong màn trướng có hai người bọn họ cứ ngồi như thế. Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, khó có lúc tim đập thật nhanh, cảm thấy gương mặt nóng bỏng.

Ngồi một lát Mộ Vãn Diêu nói: “Ngươi không muốn làm sao?”

Ngôn Thượng rũ mắt. Ngón tay đang chống trên giường của chàng nhẹ run lên, yết hầu hơi lăn lộn một chút. Nàng nghe thấy chàng thấp giọng nói: “Ta muốn hôn điện hạ một chút, có thể không?”

Mộ Vãn Diêu vừa tức vừa buồn cười ôm lấy gối, mặt đỏ tưng bừng dùng gối đánh lên cánh tay chàng: “Đồ ngốc! Chẳng lẽ ta không cho ngươi hôn sao? Có cái gì mà hỏi?”

Vì thế chàng lập tức cúi người, cùng nàng môi chạm môi. Mộ Vãn Diêu run lên, tay nàng vẫn cầm cái gối, nhưng đầu ngón tay tê dại, không đánh nổi nữa.



Chàng mới chỉ dựa gần như thế mà nàng đã ngẩn ngơ. Nhưng đương nhiên chàng cũng không ngốc đến mức cho rằng chỉ chạm môi một cái đã là hôn. Mà cho dù chàng có không biết thì…… Mộ Vãn Diêu cũng từng hôn chàng, Ngôn Thượng đã sớm biết hôn môi không chỉ là chạm chạm một chút.

Vì thế hai người dây dưa, hơi thở hỗn độn, triền miên không dứt. Ban đầu chính là mềm mại đưa hương, giống như mưa nhỏ tí tách nhưng sau đó lại là chớp to gió giật.

Tóc dài của chàng tán loạn trên đệm, lúc cúi người có vài sợi tóc của chàng vươn trên mu bàn tay của Mộ Vãn Diêu. Sợi tóc màu đen và ngón tay như tuyết ngọc dán cùng một chỗ tạo ra cảnh kiều diễm không nói nên lời.

“Ừm……”

Mộ Vãn Diêu lặng lẽ mở một mắt nhìn chàng, chỉ thấy Ngôn Thượng đang nhắm mắt, mặt hơi đỏ lên. Lông mi của chàng rũ xuống, hơi thở rối loạn, hoàn toàn không còn bộ dáng thong dong ngày thường. Lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì đã thấy chàng duỗi tay ôm lấy vai nàng, kéo cả người nàng vào trong lòng.

Mộ Vãn Diêu “A!” một tiếng nhưng chàng đã ôm chặt lấy nàng, cả người ép xuống. Mộ Vãn Diêu lập tức đánh lên vai chàng, mơ hồ giãy giụa: “Đừng…… Đừng đè lên người ta!”

Ngôn Thượng đã thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng. Cảm xúc của chàng không thể khống chế, cũng không nhịn được ôm chặt lấy nàng. Còn Mộ Vãn Diêu thì ở trong ngực chàng lẩm bẩm phản kháng gì đó, sức lực nhỏ như mèo cào. Ngôn Thượng mặt đỏ tai hồng, miễn cưỡng định thần rồi mới nghe thấy nàng đang nói thầm cái gì đó.

Chàng có chút gian nan rời đi, nằm nghiêng người, không đè nặng nàng nữa. Động tác của chàng vừa đổi thì hôn môi cũng bị gián đoạn. Chàng buồn bã nhưng thấy Mộ Vãn Diêu đang mở mắt bỡn cợt nhìn mình.

Nàng nhào đến đây, lại lần nữa hôn chàng. Lúc này đây nàng như bão táp, khác hẳn sự ôn nhu của chàng lúc nãy vì sợ tổn thương nàng.



Trong rèm trướng vang lên tiếng sột soạt.

Ngôn Thượng có chút khó chịu, nhẹ nhàng cọ nàng lên người nàng, theo bản năng duỗi tay vuốt ve cổ nàng, sau đó hơi lùi xuống dưới.

Mộ Vãn Diêu đã mềm như một dòng nước nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác. Nàng giữ chặt lấy tay chàng, trợn tròn mắt hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Bây giờ Ngôn Thượng đã khó kìm lòng nổi, chàng ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ không nên như thế sao?”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta chỉ muốn cùng ngươi hôn hôn chút thôi, ngươi nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không tôn trọng ta, trong đầu chỉ muốn ngủ với ta hả?”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng cực kỳ bất đắc dĩ, cũng vô cùng khó chịu mà vẫn bị nàng dày vò. Nếu đổi thành lang quân khác thì sợ là đã sớm bị Mộ Vãn Diêu trêu đùa đến điên lên rồi.

Nhưng tính tình Ngôn Thượng lại rất tốt. Nàng vừa nói thế thì chàng đã tự hỏi bản thân mình có phải không tôn trọng nàng không. Chàng than thở sau đó ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Vậy chỉ hôn môi là được.”

Mộ Vãn Diêu ngây người.

Nàng cảm nhận được cả người chàng nóng bỏng thế mà chàng …… lại nói chỉ hôn là được sao?

Nhưng lúc này chàng lại cúi đầu hôn nàng khiến đầu óc nàng như bị úng nước, quên luôn suy nghĩ trong đầu.



Mộ Vãn Diêu bị Ngôn Thượng ôm vào trong lòng, tai nghe tiếng tim chàng đập. Cuối cùng nàng vẫn có chút không đành lòng, cảm thấy mình quá tàn nhẫn nên hỏi: “Ta giúp ngươi một tay nhé?”

Dù sao thì nàng cũng từng……

Ngôn Thượng lại mơ hồ nói: “Không sao, ngài không cần phải xen vào. Một lát là tốt. Ta chỉ ôm điện hạ là được rồi.”

Mộ Vãn Diêu giật mình hỏi: “…… Một lát là tốt sao?”

Ngôn Thượng đáp: “Ừ.”

Thần sắc trên mặt Mộ Vãn Diêu cổ quái mà liếc chàng một cái, trong lòng nghĩ thầm người này đúng là không có mệnh hưởng thụ. Nhưng nàng cũng thích cảm giác được chàng ôm, rúc trong ngực chàng nàng có cảm giác mình được người ta chiều chuộng, che chở.

Đôi mắt Mộ Vãn Diêu mang theo ý cười, mặt chôn trong ngực chàng, cánh tay ôm lấy người chàng. Nàng cũng không dám sờ lung tung sợ Ngôn Thượng càng khó chịu. Lúc nàng ngẩng mặt thì thấy chàng cũng đang rũ mắt nhìn mình.

Ngôn Thượng nhẹ chạm vào mặt nàng, thấp giọng gọi: “Điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu: “Ừ?”

Chàng mỉm cười hỏi: “Hoa súng đã nở chưa?”

Ngón tay chàng hơi nóng chạm lên mặt nàng, đầu hơi cúi nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến nhưng cực kỳ chăm chú. Mộ Vãn Diêu hơi giật mình, lúc này mới nhận ra chàng đang dùng hoa để nói về nàng. Nàng kéo chăn, che mặt mình lại, cả người rúc trong chăn.

Thật giống con rùa đen rụt đầu.

Nàng trốn trong chăn, không nhịn được cười trộm.



Hoa súng đương nhiên nở hoa rồi.



Một đêm mưa gió liên miên.

Hai người cùng chung giường.

Trong phòng ngủ màn giường buông xuống ngăn cảnh xuân bên trong. Ở gian ngoài, nụ hoa súng lặng lẽ hé nở, màu đỏ nhợt nhạt lộ ra.

Trong nhà tràn đầy mùi thơm ngát.

Mộ Vãn Diêu cẩn thận ngồi dậy, sau đó nàng cúi người nhìn Ngôn Thượng. Nàng cẩn thận rút tóc mình ra khỏi tay chàng, nhưng vẫn lưu luyến không rời mà nhìn chàng một lúc lâu. Bộ dạng chàng nhắm mắt ngủ say cực kỳ khiến người ta thích.

Nhưng chuyện chàng muốn cùng nàng thành thân lại khiến Mộ Vãn Diêu bị hù sợ. Thế nên dù luyến tiếc nàng cũng phải nhẫn tâm chặt đứt ý tưởng này.

Ngôn Thượng đang mơ hồ ngủ say vẫn cảm nhận được Mộ Vãn Diêu đã ngồi dậy. Chàng hơi mở mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Điện hạ……?”

Mộ Vãn Diêu vội vàng nói: “Ta về phủ, ngươi tiếp tục ngủ đi.”

Ngôn Thượng hơi giật mình muốn ngồi dậy, miệng nói: “Để ta đưa điện hạ về……”

Mộ Vãn Diêu thấy chàng còn mơ màng thì vội ấn chàng nằm xuống. Tim nàng đập bang bang, sợ tâm tư nho nhỏ của mình bị chàng phát hiện. Nàng cười nói dỗi: “Ta chỉ về nhà đối diện thôi, có gì phải đưa. Ngươi ngủ đi, đừng dậy làm gì.”

Khó có lúc nàng ôn nhu săn sóc khuyên nhủ Ngôn Thượng như thế nên chàng cũng không có ý kiến.



Ngày thứ hai Mộ Vãn Diêu tiến cung thương lượng với Thái Tử sau đó lập tức về phủ thu dọn hành trang cùng hoàng đế tới sơn trang tránh nóng.

Nửa phủ công chúa bị nàng dọn trống không. Xuân Hoa còn đang rối rắm không biết có nên phá thai hay không cũng bị Mộ Vãn Diêu mang đi sơn trang tránh nóng với hoàng đế.

Đến đó ngày thứ ba Mộ Vãn Diêu đi câu cá với hoàng đế, Xuân Hoa một mình ở trong phòng. Nàng ta ngây ra một canh giờ, thuốc đã sắc xong để trước mặt. Lát sau nàng ta nén sợ hãi, nhẫn tâm uống cạn ——

Chỉ cầu có thể thật sự sẩy thai, và đừng để hoàng thất phát hiện ra!



Ngôn Thượng liên tục đến phủ công chúa cầu kiến ba ngày nhưng Mộ Vãn Diêu đều không gặp. Lúc đầu nàng thoái thác là bận rộn nên chàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng đến ngày thứ ba thì Ngôn Thượng đã cảm thấy không thích hợp.

Bất kể là ai thì sau một đêm như thế cũng không nên có tình trạng này. Chàng sử dụng chút thủ đoạn nên dễ dàng biết được chút thông tin từ người hầu trong phủ. Lúc này chàng mới biết Mộ Vãn Diêu đã theo hoàng đế tới sơn trang tránh nóng.

Người của phủ công chúa nói ít nhất phải một tháng nữa bọn họ mới về. Hiển nhiên là trong một tháng này nàng sẽ không về.

Ngôn Thượng đứng trước cửa phủ công chúa, dù đang là thời tiết tháng 6 nhưng chàng lại cảm thấy như mình đang đứng trong trời tuyết. Từ đầu đến chân chàng đều lạnh buốt.

Chàng ngây ra thật lâu, đoán xem vì sao nàng lại đối xử với mình như thế.

…… Là vì đêm đó không tốt sao?

Nàng không thích?

Chẳng lẽ nàng…… Ghét bỏ chàng hôn không tốt ư?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện