Việc Xuân Hoa rời khỏi phủ công chúa vào Tấn Vương phủ chỉ là một đoạn nhạc đệm cực kỳ không quan trọng. Bởi vì kẻ trù tính việc này không đạt được mục đích của mình nên những thứ khác cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Hiện giờ chuyện đám kẻ sĩ ở Trường An đang bàn tán say sưa nhất chính là về Ngôn Thượng, Ngôn Tố Thần. Có tin tức bí mật nói rằng Lưu tướng công từng muốn để Ngôn Thượng trực tiếp vào Trung Thư Tỉnh nhưng lại bị Ngôn Thượng cự tuyệt bởi vì chàng vẫn muốn thi chế khảo vào tháng 10.
Đám kẻ sĩ vừa kinh ngạc lại ghen ghét, ngoài ra còn có hâm mộ và tiếc hận. Trung Thư Tỉnh là cơ quan quyền lực lớn thế nào chứ? Nếu có thể vào Trung Thư Tỉnh thì ngày sau dù không thể làm tể tướng thì tiền đồ cũng cực kỳ sáng lạn…… Tiền đồ mà đám kẻ sĩ kia tìm mọi cách để phấn đấu lại bị Ngôn Thượng dễ dàng cự tuyệt. Dù chàng là người có nhân phẩm được người người khen ngợi nhưng hành động này vẫn khiến người ta ghen tị, khiến bọn họ nhìn chàng với ánh mắt phức tạp.
Không nói đến đám con cháu nhà nghèo ghen ghét chàng, đến đám con cháu thế gia cũng nhất thời không nhịn nổi.
Lúc phong thái của Ngôn Thượng cứ thế được truyền khắp Trường An thì Triệu Linh Phi lại đang ở võ trường nhỏ trong nhà luyện võ thuật.
Triệu gia công Triệu Dã là đương triều Quốc Tử Tế Tửu. Cái chức này phẩm cấp thì cao, nhưng lại nhàn nhã không có việc gì, quả thực khiến đám quan văn cực kỳ hâm mộ. Nhưng mà cái loại quan không có thực quyền này lại không thích hợp với người luôn muốn leo lên quyền thế, để gia tộc thêm vinh quang như Triệu Công.
Triệu Công trầm mặt đi vào hậu viện nhà mình lại nghe thấy võ trường nhỏ vang lên tiếng khua đao múa kiếm. Cái này khiến ông ta lập tức đau đầu —— muốn quyền quý không có đã đau khổ nhưng một văn nhân đích thực như ông ta lại có một đứa con gái suốt ngày thích đánh thích giết thì quả là không gì đau hơn.
Nhưng hôm nay nghe thấy Triệu Ngũ Nương ở nhà luyện võ Triệu Công cũng không quá đau đầu như ngày thường mà nhanh chóng suy tư gì đó. Ông ta hỏi gã sai vặt bên người: “Gần đây Ngũ Nương làm gì? Có ra cửa không?”
Gã sai vặt trả lời: “Nương tử đa phần đều luyện võ, đọc sách, ngẫu nhiên có ra cửa cũng chỉ tới quán rượu uống một chút, nghe thuyết thư thôi.” Sau đó hắn lại lắm miệng một câu: “Gần đây nương tử không hề gây họa.”
Triệu Công trừng mắt nhìn gã sai vặt kia: Không gây họa sao lại thành ưu điểm của con gái ông ta rồi?!
Triệu Công vung tay áo đi tới chỗ ông ta không thích nhất trong nhà mình —— võ trường nhỏ.
Dưới ánh mặt trời ông ta đứng ở góc hành lang dài, nhìn thấy thiếu nữ nhỏ xinh mặc một thân kỵ trang, trên trán lấm tấm mồ hôi phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ánh mắt nàng sáng ngời chăm chú, tay cầm trường thương linh hoạt múa trong võ trường trống trải. Mỗi một chiêu của nàng đều mang theo tiếng gió, khiến đám tôi tớ xung quanh run lên.
Nhưng một vị nương tử bạo lực như thế lại có bộ dạng kiều mềm xinh đẹp. Lúc này nàng dừng lại cho thị nữ giúp mình lau mồ hôi, trên mặt là nụ cười vô tư không lo lắng.
Triệu Công ai thán một phen, lòng nghĩ thầm làm mai cho Ngũ nương không dễ. Ngoài nguyên nhân của bản thân thì cũng do đứa con gái này quá cường thế. Sớm biết có ngày hôm nay thì từ nhỏ ông ta đã không nên để Ngũ Nương đi theo cái thằng nhóc Dương Tự kia mà lăn lộn. Một đứa con gái đang êm đẹp sao lại thành cái bộ dáng này rồi?
Triệu Công gọi: “Linh Phi!”
Triệu Linh Phi đứng bên cạnh giá đựng vũ khí lau mồ hôi nghe thấy cha mình gọi thì quay đầu nhìn. Nàng hơi kinh ngạc khi thấy ông ta, bởi vì cha nàng luôn ghét nàng học võ, cha con hai người thường xuyên vì việc này mà cãi nhau thế nên mỗi lần Triệu Công đến hậu viện đều vòng đường xa chứ không bao giờ chịu đi ngang qua võ đường nhỏ này.
Triệu Linh Phi chạy qua, dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Công, con gái xinh đẹp nhà ông ta đi đường cũng không tử tế. Nàng nhẹ nhàng vịn tay lên lan can hành lang sau đó cả người linh hoạt nhảy vào trong hành lang dài.
Độ cao và sức mạnh trong cú nhảy này…… Hình như lang quân cũng không làm được thì phải?
Triệu Linh Phi cười khanh khách nói: “A phụ, sao hôm nay ngài lại tới thăm con? Chẳng lẽ ngài lại muốn con đi gặp lang quân nhà nào ư? Con đã nói rồi, những người ngài chọn con đều chướng mắt!”
Triệu Công nghe thấy thế là đã tức ói máu: “Một nữ tử như con cả ngày đánh đánh giết giết, lang quân nhà người ta còn chướng mắt con kia kìa! Làm gì có ai to gan cưới con vào cửa, chẳng phải chỉ cần con tức là sẽ đánh người ta đến tàn phế sao?”
Triệu Linh Phi đá đá chân, không chút để ý nói: “Con biết giảng đạo lý mà, có phải thấy ai con cũng đánh đâu. Lang quân tốt đẹp thì con đánh làm gì? Kẻ không làm chuyện ác thì con đánh làm gì? Chỉ có cái đám lang quân tật xấu đầy mình còn dám chê con không đủ ôn nhu hiền huệ…… Nhưng thế gian cũng có những lang quân trong sáng như mặt trăng, có phong thái của kẻ quân tử. Người như thế con sẽ kính nể, đương nhiên sẽ không đánh.”
Nàng lại nghĩ tới Ngôn Thượng, khi nói chuyện cũng nhiều thêm chút phiền muộn, lại hơi có chút xấu hổ đỏ mặt.
Triệu Công thấy nàng như thế thì ngây ra hỏi: “Gần đây con có còn đi tìm cái tên Ngôn Nhị Lang kia không?”
Triệu Linh Phi nghiêng đầu, đôi mắt như nho đen nhìn chằm chằm cha mình hỏi: “Không phải ngài không thích con đi tìm huynh ấy sao? Ngài nói người ta bần hàn không xứng với nhà chúng ta cơ mà? Đã lâu con không đi tìm huynh ấy nữa.”
Triệu Công ho khan một tiếng, sau đó trịnh trọng nói: “Hiện tại ta mới phát hiện tầm mắt của mình quá hẹp hòi. Ngôn Nhị Lang là một nhân vật có tầm cỡ, nếu con thích hắn thì sao có thể vì ta nói hai câu mà con đã từ bỏ chứ?”
Triệu Linh Phi đương nhiên không phải vì hai câu của cha mình mà từ bỏ. Lúc này nàng nhìn chằm chằm Triệu Công một lúc lâu sau đó cười cười nói: “À, con hiểu rồi. Hiện tại ngài thấy thanh danh của Ngôn nhị ca vang xa ở Trường An, thậm chí đến Lưu tướng công cũng thưởng thức huynh ấy…… Thế là ngài sốt ruột, cảm thấy người như thế rất thích hợp để mượn sức. Cho nên ngài mới nhớ đến con, hy vọng con dựa vào tình cảm trước đây mà mượn sức huynh ấy, giúp ngài đả thông cục diện trên quan lộ, giúp Triệu gia tiến thêm một bậc hả?”
Nghe con gái gọi Ngôn Thượng là “Ngôn nhị ca” là Triệu Công đã biết quan hệ của nàng với Ngôn Thượng không tệ. Nhưng những lời của con gái đúng là trúng tim đen, Triệu Công khó có lúc cảm thấy chật vật. Ông ta tức giận nói: “Ta cũng chỉ vì tốt cho gia tộc mà thôi!”
Triệu Linh phi nhìn trời, khinh thường mà “Ha!” một tiếng.
Triệu Công không chịu thua: “Tóm lại ta đồng ý hôn sự của con và Ngôn Nhị Lang!”
Triệu Linh Phi lại không cho là đúng nói: “Thế thì sao? Con sẽ không vì ngài coi trọng Ngôn Nhị Ca mà quấy rầy huynh ấy đâu!”
Triệu Công cáu: “…… Con có tật xấu gì thế? Dũng khí gào thét lúc bị ta giam trong nhà lúc trước đâu?”
Triệu Linh Phi nói: “Không phải con không có dũng khí. Chỉ cần Ngôn Nhị Ca thích con thì dù núi đao biển lửa con đều dám xông vào một lần. Nếu Ngôn Nhị Ca không thích con nhưng chỉ cần con thích huynh ấy thì cũng sẽ có dũng khí giao mình cho huynh ấy. Nhưng vấn đề hiện tại là huynh ấy đang vội thi cử, người ở Trường An muốn kéo quan hệ với huynh ấy quá nhiều. Chắc huynh ấy đã bận lắm rồi, con không muốn làm phiền huynh ấy nữa.
Huống chi bây giờ con còn chưa xứng với huynh ấy. Con nghe người kể truyện nói Ngôn Nhị Ca trong một khắc đã giết chết gia chủ của Trịnh gia. Lúc đó con mới hiểu những lời công chúa nói với con là đúng. Con nghe xong việc huynh ấy làm thì trong lòng vừa kính vừa nể lại sợ hãi. Con kính nể huynh ấy còn chưa có quan chức đã dám động tay giết người, lại sợ hãi can đảm dám ra quyết định nhanh chóng của huynh ấy. Nếu con là người bên cạnh Ngôn Nhị Ca mà không thể hiểu, lại cứ gây phiền toái cho huynh ấy thì phải làm sao?”
Triệu Linh Phi cúi đầu, tự giễu cười: “Tóm lại, hiện tại là con không xứng ở bên cạnh Ngôn Nhị Ca. Đợi khi nào con có thể hiểu huynh ấy, nếu huynh ấy còn chưa thành thân thì con sẽ đi tìm huynh ấy…… Con hy vọng sớm ngày trưởng thành, nhanh chóng hiểu huynh ấy trước khi Ngôn Nhị Ca thành thân!”
Triệu Công: “……”
Ông ta nói: “Con điên rồi hả? Cả ngày không biết con đang nói linh tinh cái gì nữa!”
Triệu Linh Phi xua xua tay, dù sao nàng và cha mình nghĩ không giống nhau. Bọn họ cãi nhau nhiều năm như thế mà vẫn không thể hiểu nhau, vì thế nàng cũng không cần nói nhiều. Triệu Linh Phi chỉ nói: “A phụ không có chuyện gì khác thì con tiếp tục luyện võ đây! Ngày mai con và Dương tam biểu ca hẹn nhau đá cầu, a phụ có thể cho a mẫu đi qua nhìn không?”
Triệu Công cáu điên lên: “Cả người toàn mồ hôi, có cái gì đẹp?! Nữ hài tử phải nhã nhặn lịch sự chứ hả!”
Dứt lời ông ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.
—
Lúc chạng vạng Ngôn Thượng ở trong nhà mình lấy thuốc bột bôi cho Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát ngơ ngác ngồi mấy canh giờ, nghe xong Ngôn Thượng giải thích mới đi rửa mặt. Hiện tại hắn đã thay bộ quần áo dính bùn đất, mặc quần áo của Ngôn Thượng ngồi ngồi đó ngây người thật lâu. Khóe mắt, khóe miệng của hắn bị thị vệ của phủ công chúa đánh sưng tím. Lúc Ngôn Thượng giúp hắn bôi thuốc hắn không hề có phản ứng gì, giống như không hề đau đớn.
Lưu Văn Cát vốn là một thiếu niên lang thanh tú, dù trên mặt có thương tích nhưng cũng chỉ càng khiến hắn thêm vô tội đáng thương. Nhưng thứ ngạo khí sáng ngời, luôn nhiệt tình hướng về phía trước mà hắn mang trên người lúc này đã chẳng còn. Cả người hắn giống như phủ một tầng bụi.
Ngôn Thượng thu dọn thuốc xong thì ngồi xuống đối diện hắn, thấp giọng nói: “…… Tóm lại mọi chuyện chính là như thế. Xuân Hoa bị người ta lợi dụng trở thành quân cờ nên chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tới Tấn Vương phủ.”
Lưu Văn Cát rũ mắt nói: “Nhưng trước khi nàng vào Tấn Vương phủ đã mang thai. Nếu không phải có cái thai này, nếu không phải mang thai con nối dõi của hoàng gia thì có lẽ vẫn còn đường cứu vãn.”
Ngôn Thượng lặng im một lát mới nói: “Có đường gì cứu vãn đâu? Mang thai con vua lại muốn bỏ, đây là tội chết. Không bị người ta phát hiện còn đỡ…… Nhưng ai có thể bảo đảm cả đời sẽ không bị phát hiện chứ? Huống chi, công chúa nói với ta nếu Xuân Hoa bỏ đứa con này thì khả năng tiếp theo sẽ không thể mang thai nữa. Một nữ lang cả đời không có con của mình thì sẽ bị người khác xem thường, có mấy ai có thể chấp nhận?
Sao huynh có thể nhẫn tâm để Xuân Hoa đi đến một bước kia chứ? Huynh là con trai độc nhất trong nhà, tất nhiên phải có con nối dõi. Cho dù hiện tại huynh nói mình nguyện ý vì Xuân Hoa nhưng phụ mẫu huynh có đồng ý không? Bọn họ sẽ đối xử với Xuân Hoa như thế nào? Bọn họ sẽ cảm thấy nàng ấy là yêu nữ đã huỷ hoại Lưu gia, cũng sẽ hận nàng. Xuân Hoa đã đưa ra lựa chọn của bản thân, huynh cũng nên chấp nhận mới phải.”
Lưu Văn Cát bụm mặt, chậm rãi khom người chôn mặt trong tay. Hắn nức nở nói: “Ta hiểu, ta đều hiểu hết! Ngôn Nhị huynh giảng đạo lý này, lại phân tích cho ta nghe thì ta làm sao không rõ…… Nhưng tình cảm của ta và Xuân Hoa sâu nặng như thế, ai sẽ bồi thường cho chúng ta đây? Ta thấy tủi thân, cũng không cam lòng.
Lúc ta không biết gì Xuân Hoa lại mang thai con của Tấn Vương. Lúc ta biết thì mọi thứ thì đã chẳng thể vãn hồi. Mọi cảm xúc tức giận, không cam lòng và ghen ghét…… Mọi cung bậc cảm xúc đều dồn tới một lúc, nữ lang mà ta ái mộ cứ thế trở thành thiếp cho quận vương. Ta quá, quá…… Khó chịu.”
Ngôn Thượng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng khóc của người bạn thân nhiều năm. Bả vai Lưu Văn Cát run rẩy, Ngôn Thượng thì yên lặng vỗ vỗ vai hắn, cùng hắn ngồi đó, cố an ủi hắn. Chàng là người có năng lực chia sẻ cực lớn, dễ dàng cảm nhận được đau khổ của người khác, giống như chính bản thân mình cũng bị. Thế nên lúc Lưu Văn Cát buồn bã khóc thút thít Ngôn Thượng cũng cảm giác được đau đớn kia. Chàng thấp giọng nói: “Đừng trách Xuân Hoa.”
Lưu Văn Cát nghẹn ngào.
Ngôn Thượng lại nói: “Huynh sống thật tốt thì nàng ra đi mới có ý nghĩa.”
Bả vai Lưu Văn Cát càng run rẩy hơn.
Ngôn Thượng có chút mê man, chậm rãi nói: “Hiện giờ chúng ta thế đơn lực mỏng, đối với chuyện này chỉ có thể bất lực. Có lẽ đợi huynh vào triều, có chức quan thì mới có biện pháp……”
Lưu Văn Cát phẫn nộ hỏi: “Có biện pháp gì chứ?”
Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ lựng, nước mắt nóng bỏng lăn xuống. Lưu Văn Cát run rẩy nói: “Huynh chỉ muốn ta cố nhịn, sợ ta làm việc ngốc nghếch, muốn ta tin vào chuyện quân tử báo thù mười năm chưa muộn ư? Nhưng Tố Thần, quân tử báo thù đương nhiên 10 năm không muộn, vấn đề là ta phải báo thù ai đây? Toàn bộ chuyện này…… Là một vòng lẩn quẩn!”
Giọng hắn trở nên phẫn hận: “Ta phải báo thù Tần Vương vì đã lợi dụng mọi thứ hay huynh trưởng của Xuân Hoa vì đã bán nàng? Còn có Trịnh thị nhất tộc đã ép huynh trưởng của Xuân, Tấn Vương vì đã chiếm đoạt Xuân Hoa và cả Tấn Vương phi đã ép buộc Xuân Hoa phải vào Tấn Vương phủ nữa. Hay ta còn phải báo thù người đời vì đã mắt lạnh nhìn mọi chuyện diễn ra nhưng lại chẳng có sức mạnh để thay đổi điều gì?”
Ngôn Thượng ngây ra nhìn Lưu Văn Cát run rẩy đứng lên. Hắn đứng ở trong phòng buồn bã, thất vọng nhìn chàng sau đó thảm đạm nói: “Có phải là có quá nhiều người ta phải báo thù không? Một văn sĩ như ta lại muốn khiêu chiến cả hoàng quyền mới có thể báo thù được ư? Chẳng lẽ những chuyện bọn họ làm là vì muốn khinh nhục Xuân Hoa sao? Tố Thần, huynh có biết chuyện bi ai nhất ở đây là gì không? Đó là Xuân Hoa và ta bị hy sinh nhưng ta thì không biết gì còn Xuân Hoa thì bất lực. Chúng ta bị hy sinh nhưng trong toàn bộ sự kiện, tất cả mọi việc…… Ta và nàng lại là một phần không quan trọng, không có ý nghĩa nhất!
Tần Vương để ý tới chúng ta sao? Hắn trù tính mọi thứ là để đối phó với ta và Xuân Hoa ư? Tấn Vương có để ý tới chúng ta ư? Hắn chỉ muốn một thị nữ đang mang thai con hắn vào phủ của mình, còn lại hắn chẳng thèm quan tâm. Kể cả Đan Dương