Đám người Ô Man phía sau Mông Tại Thạch đứng thẳng, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch. Ánh mắt sắc bén của bọn họ nhìn chằm chằm vị quan viên Đại Ngụy trẻ tuổi đang ngồi trước bàn viết chữ giống như Ngôn Thượng là hồng thủy mãnh thú vậy.
Nghe Mông Tại Thạch hỏi chuyện thì không chỉ Ngôn Thượng mà ngay cả đám người Ô Man phía sau hắn cũng đều lộ ra thần sắc bừng tỉnh. Vì mấy năm nay tuy Ô Man vội vàng đại chiến với Xích Man nhưng vị Ô Man Vương này vẫn chưa từng quên ai là kẻ gây ra trận chiến này. Hắn cho người lẻn vào biên quân Đại Ngụy sau đó lần ra Lý Chấp ở huyện Nam Hải, tức là cậu của Đan Dương công chúa.
Lá thư Lý Chấp gửi lại do một người tên “Ngôn Thạch Sinh” hiến độc kế khiến Nam Man nội loạn. Nhưng Nam Hải bị Lý Chấp quản lý không lọt chút tin tức nào, bọn họ hoàn toàn không có cách nào trà trộn. Đám người Ô Man kia mất rất nhiều thời gian và manh mối mới có thể tra tới đó nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Bọn họ đoán Ngôn Thạch Sinh kia là mưu sĩ của Lý Chấp nhưng bọn họ canh ở Nam Hải nửa năm cũng chưa từng thấy có kẻ nào tên là Ngôn Thạch Sinh xuất hiện.
Sau lá thư kia, Ngôn Thạch Sinh giống như biến mất, cũng chưa bao giờ thấy Nam Hải huyện lệnh Lý Chấp chủ động liên hệ với người này. Thám tử quay về báo với Mông Tại Thạch như thế nên hắn cũng chẳng có cách nào.
Nay tới Đại Ngụy rồi nhưng Mông Tại Thạch cũng không rảnh tự mình đi Nam Hải một chuyến, hơn nữa vị quan viên này cũng họ Ngôn, lại còn thân thiết với Đan Dương công chúa như vậy, hai người còn cùng dạo Bắc Lí…… Mông Tại Thạch đương nhiên không nghĩ rằng Ngôn Thạch Sinh và vị quan viên trước mặt này là một nhưng cũng cảm thấy giữa hai người có thể có liên hệ nào đó.
Mông Tại Thạch dựa vào tường, tay chống lên giá sách bên cạnh, đầu cúi xuống tùy tiện nghịch một cành hoa mai được cắm ở bình hoa đặt ở góc tường. Hắn chưa từng thấy loại hoa nhỏ màu vàng này, vì thế vô cùng hứng thú mà thuận miệng trả lời: “Chỉ là trước kia ta có quen biết Đan Dương công chúa và nghe nàng thuận miệng nói tới người này nên mới hỏi.”
Hắn vừa nói lời này Ngôn Thượng đã biết hắn nói dối. Thần sắc của Mông Tại Thạch nhàn nhạt, nhưng hiển nhiên đám người Ô Man phía sau còn chưa luyện được bản lĩnh của Đại Vương nhà bọn họ. Ô Man rốt cuộc lạc hậu hơn Đại Ngụy rất nhiều, hàng năm bọn họ sống du mục và đánh nhau liên miên nên tính cách rất thô lỗ. Bọn họ không thông minh như người Đại Ngụy, cũng coi đám người Đại Ngụy là một đám “Giảo hoạt” “Trước sau không đồng nhất”.
Cho nên Mông Tại Thạch nói dối bởi vì đám Ô Man vừa nghe thấy cái tên “Ngôn Thạch Sinh” là lập tức lộ ra bất bình và tức tối. Nhưng nghĩ tới lời Đại Vương dặn dò nên bọn họ lại thu liễm lại.
Nhìn thấy thần sắc của bọn họ, lại kết hợp với biểu tình của Mông Tại Thạch…… đại não của Ngôn Thượng không ngừng xoay chuyển, đoán rằng nếu không có duyên cớ gì khác thì hẳn chính là do lần trước chàng hiến kế cho Mộ Vãn Diêu nên gây ra phiền toái này.
Con ngươi của chàng hơi lóe lên sau đó chàng cười nói: “Hóa ra là thế, rất tiếc ta lại không biết Ngôn Thạch Sinh là ai.”
Nói xong chàng cất quyển sổ trong tay đi, sau đó lại mở một cuốn sách mới, lần nữa đối chiếu mà dịch tờ thiếp “Chúc thọ” kia.
Mông Tại Thạch nhìn chằm chằm Ngôn Thượng hỏi: “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói có từng mơ hồ nghe qua sao?”
Ngôn Thượng nhàn nhã tự tại nói bằng tiếng Đại Ngụy: “Chỉ sợ lang quân không hiểu thói quen của người Đại Ngụy rồi. Mơ hồ nghe qua và nghe một cách chính xác chính là sai một ly đi một dặm.”
Đám người Ô Man phía sau Mông Tại Thạch bắt đầu xoay quanh hỏi: Có ý gì? Cái tên này lại đang nói cái đống thành ngữ hoa hòe của Đại Ngụy hả?
Dù Mông Tại Thạch hiểu được tiếng Đại Ngụy nhưng cũng phải cố hết sức mới nghe xong lời này. Dù vậy hắn vẫn không thèm để ý mà nhìn Ngôn Thượng nói: “Ngôn Thạch Sinh là nhân vật như vậy nên ta còn tưởng hắn phải rất nổi danh mới phải.”
Ngôn Thượng đáp: “Vậy lang quân sai rồi. Ta không biết Ngôn Thạch Sinh mà ngài nói là nhân vật nào, nhưng hiển nhiên hắn chẳng phải nhân vật nổi danh gì. Lang quân có thể tùy ý hỏi người trong Trường An, hẳn mọi người sẽ trả lời như ta, chẳng ai biết kẻ này là ai.”
Mông Tại Thạch lại hỏi: “Đan Dương công chúa cũng không biết sao?”
Ngôn Thượng hơi hơi ngước mắt, không hề do dự nói: “Vậy ngươi có thể đi hỏi Đan Dương công chúa. Lang quân không phải có quen Đan Dương công chúa sao?”
Mông Tại Thạch chỉ đáp: “Chỉ quen biết sơ sơ, cũng không thân lắm.”
Ngôn Thượng lại đáp: “Thấy khí khái của lang quân thế này thì hẳn cũng là một vị tướng quân. Nếu Đan Dương công chúa từng đi hòa thân thì sao ngươi lại không quen ngài ấy chứ?”
Mông Tại Thạch hỏi: “Nàng hòa thân là việc của nàng, liên quan gì tới ta?”
Hai người cứ thế đối chọi gay gắt, một câu tiếp một câu. Những người khác ở trong phòng đều cảm thấy bầu không khí căng chặt, cảm giác như hai người đang giương cung bạt kiếm. Đám người Ô Man càng đứng thẳng hơn, một quan viên Đại Ngụy đi tới cửa vốn đang muốn đẩy vào nghe thấy động tĩnh bên trong nên cũng lặng lẽ lui ra chứ không định chen vào cuộc tranh luận kia.
Ngôn Thượng tranh chấp với Mông Tại Thạch nhưng vẫn không ngừng bút. Mông Tại Thạch thì nhàn tản thưởng thức cành mai, giống như rất thích cành hoa đó.
Sau đó Ngôn Thượng ngừng bút, vừa gác lên giá bút định đứng dậy mang thiệp vừa dịch xong đi thì một tên Ô Man lập tức lên tiếng đánh gãy không khí giao tranh này: “Đứng lại!”
Hắn hét lớn một tiếng với Ngôn Thượng đang đứng dậy khiến Mông Tại Thạch cũng phải tò mò nhìn xem cái tên kia phát hiện ra cái gì mà lại dám nói chuyện như thế với quan viên Đại Ngụy.
Tên Ô Man kia nhanh chóng đi về phía Ngôn Thượng, bộ dạng hùng hổ giống như đang muốn chém giết. Trên đường tới Trường An, có không ít bá tánh Đại Ngụy nhìn thấy tư thế này của bọn họ thì sợ tới mức đều tránh đi. Cái tên Ô Man này cũng muốn dùng cách tương tự để dọa Ngôn Thượng nhưng chỉ thấy chàng mặt không đổi sắc, đạm mạc nhìn mình.
Ngoài phòng đã có quan viên khác của Hồng Lư Tự lặng lẽ quan sát tình huống bên trong, lúc này lại không nhịn được cười —— Ngôn Nhị chính là người dám giết gia chủ của Trịnh gia ngay tại chỗ. Loại người có tâm tư quyết đoán như thế sao có thể bị một tên Ô Man dọa chứ?
Tên Ô Man kia không dọa được Ngôn Thượng thì có chút kinh ngạc nhìn chàng. Nhưng đây hiển nhiên không phải chuyện hắn phải làm. Hắn đi tới chỗ bàn chàng mới ngồi, một tay lật xem cuốn sổ đầu tiên mà chàng viết.
Ngôn Thượng vẫn giữ nguyên tươi cười, còn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Lang quân làm gì vậy?”
Tên Ô Man kia nhanh chóng xem xong cuốn sổ kia, thấy chữ viết trên đó ngay ngắn xinh đẹp, có đầu đuôi rõ ràng, không hề có vết bẩn. Cái này vốn đã hoàn hảo mỹ mãn vì sao tên quan viên Đại Ngụy kia còn bỏ qua nó mà viết một cuốn nữa làm gì?
Hắn đi về phía Ngôn Thượng, muốn chàng giao cuốn sổ thứ hai trong tay ra. Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Xem ra lang quân muốn lên án ta cái gì đó. Vậy ngươi phải chuẩn bị trước, đây là đất của Đại Ngụy, muốn vạch trần và xác nhận một quan viên Đại Ngụy có tội thì dù ta chỉ là một quan viên cấp thấp ngươi cũng phải chịu 30 trượng trước đã. Lang quân ở trên đất Đại Ngụy lại không phải quan duy trì trật tự như Ngự Sử Đại Phu, vậy phải làm theo quy củ của Đại Ngụy.”
Tên Ô Man kia kinh ngạc nói: “Chúng ta là người Ô Man!”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Đây là thủ đô Trường An của Đại Ngụy.”
Tên Ô Man: “Chúng ta là khách.”
Ngôn Thượng: “Khách phải nghe theo chủ.”
Tên kia cực kỳ tức giận: “Ngươi, ngươi……”
Ngôn Thượng giơ cuốn sổ trong tay mình lên hỏi: “Ngươi còn muốn xem không?”
Nói đến đây không khí trong phòng lại giằng co. Tên Ô Man kia không làm chủ được nên quay đầu lại nhìn Mông Tại Thạch vẫn đang nhàn nhã ngắm hoa. Ngôn Thượng hơi giật giật mắt, nghĩ thầm hẳn người này địa vị rất cao.
Mông Tại Thạch kinh ngạc nhìn tranh chấp giữa bọn họ rồi cười hỏi: “Nhìn ta làm gì? Ta cũng không làm chủ được đâu.”
Hắn liếc nhìn cái tên Ô Man kia, trong lời nói tuy có ý cười nhưng cũng có cả lãnh khốc và uy nghiêm. Cái tên Ô Man kia run rẩy một cái nhưng lúc xoay mặt nhìn Ngôn Thượng thì thần sắc đã trở nên ngang ngạnh. Hắn dùng tiếng Ô Man luyên thuyên một lúc: “Ta chắc chắn cuốn sổ trong tay ngươi có vấn đề! Ta nhất định phải xem! Nếu ngươi không có gì sai thì ta sẽ ra ngoài lĩnh 30 trượng.”
Ngôn Thượng nói cực kỳ rõ ràng: “Ngươi lĩnh 30 trượng trước ta sẽ cho ngươi xem.”
Tên Ô Man kia: “Mẹ nó, ngươi chơi lão tử hả……”
Hắn giận dữ muốn nhào qua áp đảo vị quan viên Đại Ngụy nhìn có vẻ yếu đuối mong manh trước mặt. Nhưng chỉ thấy đối phương đạm mạc nói: “Nếu đánh quan viên Đại Ngụy thì trong đại điển lần này Ô Man không cần xuất hiện nữa.”
Mông Tại Thạch ở phía sau quát: “Lỗ Khắc Ly!”
Đó là tên của gã Ô Man kia. Lúc này mặt hắn đã xanh tím, giãy dụa một hồi mới quay đầu, trầm mặt ra ngoài phòng đi lãnh côn. Trong lúc nhất thời, mọi người trong sương phòng đều nghe thấy tiếng “Đốc đốc” của gậy gỗ đánh vào người.
Hồng Lư Tự lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt. Hồng Lư Tự Khanh cũng ra xem, đứng trước đại đường ông ta hoảng sợ cứng đờ mà nhìn tên Ô Man đang bị đánh trong viện.
Một người Hồ biết nói tiếng Ô Man được gọi từ chợ phía Tây đến. Tên người Hồ kia khuyên tên Ô Man không cần như thế làm ảnh hưởng tới hòa khí của hai bên. Nhưng cái tên Ô Man kia chỉ tím mặt lớn tiếng quát: “Ta cam tâm tình nguyện lãnh 30 trượng! Là ta tự nguyện!”
Khuyên không được vì thế tiểu lại của Đại Ngụy chỉ có thể dùng đại hình để hầu hạ. Hồng Lư Tự Khanh nghe cấp dưới báo cáo thì thở dài nói: “Ngôn Nhị Lang…… Mơ hồ lại như thấy phong thái của hắn lúc trước dùng một mũi tên giết gia chủ của Trịnh thị.”
Hồng Lư Tự Khanh mang khuôn mặt trắng bệch nghĩ nếu xảy ra án mạng với đoàn Ô Man trong đại điển lần này thì ông ta đúng là hứng đủ. Cuối cùng chỉ có thể cười khổ nói: “Không hổ là Ngôn Tố Thần vang danh khắp Trường An.”
Bên cạnh có một vị quan khác run run rẩy rẩy hỏi: “Chúng ta có cần nhúng tay không?”
Hồng Lư Tự Khanh nhìn trời nói: “Không cần nhúng tay. Dù sao Ngôn Tố Thần cũng không phải quan viên chính thức của Hồng Lư Tự ……”
Ông ta giảo hoạt nói: “Ngôn Tố Thần có biên chế ở Trung Thư Tỉnh, nếu Ô Man có vấn đề thì đi mà vấn tội Trung Thư Tỉnh. Lưu tướng công không phải lão sư của Ngôn Tố Thần sao? Có một học trò như thế hẳn ông ta đau đầu lắm đây.”
Đám người phía dưới liên tục gật đầu, nghe nói chuyện của Ngôn Tố Thần không cần bọn họ chịu trách nhiệm thì mọi người lập tức yên tâm xem diễn.
Một lát sau Lỗ Khắc Ly tập tễnh trở về, đen mặt duỗi tay với Ngôn Thượng. Chàng cười với hắn sau đó đưa cho hắn cuốn sổ mình chuẩn bị giao cho triều đình. Tên kia lập tức hổn hển, sốt ruột giở xem —— nếu cuốn sổ này không có vấn đề thì hắn vừa bị đánh oan uổng, còn bị người ta chê cười. Quay về Đại Vương cũng nhất định phạt hắn! Nói không chừng sẽ giết hắn!
Lúc xem cuốn sổ, trang giấy vang lên xôn xao, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, quay đầu lại báo cáo với Mông Tại Thạch: “Đại, đại ca! Hai cuốn sổ này quả thực không giống nhau! Tên quan viên Đại Ngụy kia muốn nộp cuốn này lên, nhưng nó dày và nhiều chữ hơn cuốn hắn chuẩn bị lúc trước.”
Lỗ Khắc Ly càng hưng phấn lớn tiếng nói: “Nhất định hắn đã động tay ở trong này vì khinh chúng ta không biết tiếng Đại Ngụy nên mới muốn khiến chúng ta xấu mặt trước hoàng đế.”
Ngôn Thượng cười than: “Lang quân, ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, nếu vô duyên vô cớ bôi nhọ ta thì sẽ lại bị đánh nữa đó.”
Sắc mặt tên kia đại biến, vừa nghĩ tới mấy trượng vừa rồi thì mông lại đau nhói lên. Nhưng lúc này đã cho Mông Tại Thạch xem rồi nên hắn vẫn kiên định: “Người Ô man chúng ta từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, không giống đám người Đại Ngụy yếu đuối các ngươi! Ta không sợ bị đánh gậy!”
Mông Tại Thạch không để ý tới cấp dưới ồn ào mà chỉ cúi đầu lật xem hai quyển sổ. Tuy hắn có học được một ít tiếng Đại Ngụy từ Mộ Vãn Diêu nhưng chỉ là chút lời đơn giản. Lúc này hắn chỉ hiểu vài từ đơn thuần, còn những chữ Ngôn Thượng viết…… Mười cái thì có chín cái hắn không biết.
Bút pháp của văn sĩ thường dùng từ ngữ phong phú chau truốt, lại cố tình có chọn lọc…… Đây là những thứ mà người Ô man vĩnh viễn