Bên ngoài màn bị ánh trời chiều nhuộm màu vàng, lúc lay động giống như nghìn trùng mây tía cực kỳ rực rỡ lấp lánh.
Cổ Mộ Vãn Diêu đều là mồ hôi, mặt của thiếu niên lang quân vẫn dựa gần khiến nàng cũng bị lây nhiễm cảm giác nóng nực, ngượng ngùng.
Tóc chàng dán lên cổ nàng, hơi thở run rẩy phất qua tai nàng.
Tay chàng ôm eo Mộ Vãn Diêu thật chặt giống như muốn đứt, lúc chàng ngước mắt lên nhìn nàng thì chỉ thấy trong mắt có ánh nước.
Mộ Vãn Diêu vốn cũng có chút đỏ ửng thẹn thùng bởi vì nàng làm loại sự tình này là muốn lấy lòng Ngôn Thượng…… Nhưng chàng có phản ứng lớn như thế cũng thật khiến nàng kinh ngạc.
nàng cứ thế ngơ ngác nhìn chàng, trong lòng thầm nghĩ dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân là hung tàn bạo ngược, thật sự rất xấu xí, dù nghĩ thế nào cũng không thấy được chút tốt đẹp nào.
Nhưng Ngôn Thượng không giống thế, chàng không có dục vọng xấu xa mà vẫn sạch sẽ ôn nhuận.
Ở trong lòng nàng người này tốt đẹp vô cùng.
Ngay cả hiện tại…… với bộ dáng này nàng cũng không thấy chàng đáng sợ, cũng không thấy chán ghét.
Không những thế nàng còn rất thích nhìn ánh nước trong mắt chàng, cùng với đuôi mắt đỏ ửng.
Mộ Vãn Diêu rũ mí mắt nhìn tà váy của mình.
Làn váy hồng màu hải đường của nàng càng xuống dưới chân càng thêm đỏ thắm.
Lúc này nàng ngó xuống dưới nhìn thì Ngôn Thượng đoán có lẽ nàng lại muốn làm việc gì đó xấu xa nên vội che mắt nàng lại, thẹn quá thành giận nói: “Không được nhìn lung tung.”
Hàng lông mi dày của nàng giống như bàn chải cọ qua lòng bàn tay chàng, sau đó là giọng nói kiều nộn của nàng mang theo bất mãn và làm nũng: “Nhưng ngươi làm lộn xộn hết rồi!”
Bị chàng che mắt nên Mộ Vãn Diêu chỉ có thể tưởng tượng, còn mặt Ngôn Thượng thỉ đỏ ké lên.
Nàng nghe thấy chàng cất giọng trầm thấp, lúng ta lúng túng nói: “Thực xin lỗi…… Để ta dọn dẹp.”
Nói xong chàng buông tay, nâng cả người mình lên muốn thu dọn đống hỗn độn do hai người nháo ra.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại vội vàng kéo chàng xuống để hai người cùng nằm.
Lúc này nàng mới bất mãn nói: “Ngươi đúng là có mệnh vất vả, không thể nằm xuống nghỉ ngơi một chút ư? Dù sao thì trên người ngươi mới phải chú ý dọn dẹp thế nên để lát nữa dọn dẹp một thể cũng được.”
Ý nghĩ trong lòng Ngôn Thượng rất lung tung: không được, chẳng lẽ lát nữa nàng không định thu dọn ư, như thế bọn thị nữ sẽ không nhìn ra dấu vết ư?
Nhưng Mộ Vãn Diêu cưỡng bách chàng nằm xuống thì chàng cũng đành rối rắm thuận theo, trong đầu thì suy nghĩ biện pháp.
Hiện tại là ban ngày ban mặt cùng Mộ Vãn Diêu nằm trên giường, nhìn nữ tử trong lòng chỉ thấy nàng ngửa khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ lên nhìn mình nên Ngôn Thượng không nhịn được nắm lấy cằm nàng cúi đầu xuống hôn một lát.
Đây là nụ hôn rất tinh tế và ôn nhu.
Mộ Vãn Diêu cười vui vẻ rồi tiếp tục rúc vào lòng chàng.
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nhìn nàng đang rúc trong lòng mình sau đó vươn tay khép vạt áo của mình lại.
Nàng cũng không theo khe hở vạt áo của chàng mà vói vào, chỉ duỗi tay ôm eo chàng.
Ngôn Thượng mới vừa cảm khái một chút về không khí tốt đẹp này thì đã nghe Mộ Vãn Diêu nói: “Eo của ngươi thật nhỏ, vừa rồi ta mới phát hiện ra……”
Chưa nói xong nàng đã bị Ngôn Thượng bịt miệng lại.
Chàng lại bị nháo đến đỏ hết cả mặt mà mắng: “Lại nói bậy! Điện hạ luôn nói không lựa lời.”
Mộ Vãn Diêu kéo tay chàng xuống sau đó trợn trắng mắt mà lườm.
Ngôn Thượng còn đang ngạc nhiên thì đã thấy nàng nói: “Ngươi quá không thành thật với thân thể của mình.
Ngươi có bộ dáng thế nào thì chính là thế ấy, nhưng ngươi lại vừa không dám xem cũng không dám nói.
Thế này thì về sau ngươi làm sao mà cùng ta chơi?”
Ngôn Thượng hơi giật mình nhìn nàng hỏi: “Về sau…… Điện hạ vẫn sẽ cùng ta…… Chơi ư?”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt hỏi: “Không thì sao?! Ngươi có ý gì, không phải ngươi cảm thấy ta thích người khác đó chứ? Ta đều, đều…… Vì ngươi mà làm như vậy.
Ngươi cho rằng nữ tử nguyện ý vì lang quân làm như vậy nhưng lại không có ý nghĩa gì sao?”
Ngôn Thượng nói: “Ta cũng mơ hồ cảm thấy…… Điện hạ đối đãi với ta thật khác biệt.”
Hai người nằm ở trên giường thủ thỉ một hồi, Mộ Vãn Diêu nói: “Ngươi có phát hiện ra hiện tại ngươi thân mật với ta cũng không khẩn trương như trước nữa không? Tuy ngươi vẫn hơi không tự nhiên nhưng cũng không căng thẳng như trước nữa.”
Ngôn Thượng đáp: “Ngài thường dán đến chỗ ta như thế thì ta cũng sớm quen rồi.
Nhưng hôm nay…… Bây giờ là ban ngày nên cũng không tốt lắm, lần sau vẫn là đợi đến tối mới tốt.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Ngươi còn muốn cùng ta hẹn lúc khác cơ đấy? Thật là tham.”
Sau đó nàng tò mò ôm lấy mặt chàng, quan sát biểu tình trên đó rồi thẹn thùng cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Thật sự rất thoải mái ư? Đặc biệt thoải mái hả? Ngươi đặc biệt…… Kích động như thế.
So với trước kia còn kích động hơn.”
Ngôn Thượng thẹn thùng, lại bực nàng cái này cũng dám hỏi.
Nhưng nàng buộc chàng phải trả lời thì cuối cùng chàng cũng bất đắc dĩ mà gật đầu.
Mộ Vãn Diêu hoan hô một tiếng sau đó ôm lấy cổ chàng mà hôn.
Mà cứ thế cọ qua lại chàng lại hơi…… Mộ Vãn Diêu cũng phát hiện nên liếc chàng một cái.
Nàng đang định há mồm muốn hỏi chàng có phải còn muốn không nhưng đã bị Ngôn Thượng che miệng lại không cho hỏi.
Ngôn Thượng: “…… Túng dục không tốt.”
Mộ Vãn Diêu kính nể hỏi: “Ngươi mà tính là túng dục hả?”
Ngôn Thượng căng hết cả người nhưng cuối cùng vẫn không chịu để nàng lại làm.
Dù sao người không thoải mái là chàng chứ không phải Mộ Vãn Diêu.
Còn Mộ Vãn Diêu thấy chàng thẹn thùng như thế thì cũng mặc kệ.
Tiểu công chúa trong ngực không ầm ĩ nữa Ngôn Thượng mới rũ mắt, bất đắc dĩ cười một chút.
Ý cười của chàng trong sáng, róc rách như nước suối lững lờ.
Chàng cúi đầu như ngẫm nghĩ gì đó, Mộ Vãn Diêu cũng mặc kệ chàng, nàng cứ thế cọ cọ trong ngực chàng tìm tư thế thoải mái.
Sau đó nàng duỗi tay nắm lấy lọn tóc đen của chàng xõa trên gối để nghịch.
Nàng nhịn không được hôn lên mái tóc chàng, còn ngửi được một mùi dễ ngửi, còn mang theo chút ẩm ướt.
Chắc chàng mới tắm rửa – Mộ Vãn Diêu tự đắc nghĩ thế.
Lúc ôm chàng ở trong sân nàng đã biết chàng vừa tắm rửa, bằng không nàng sẽ không chịu làm thế kia đâu.
Nàng thông minh cực kỳ, vừa có thể lấy lòng vừa làm Ngôn Thượng tha thứ cho mình.
Nhưng nàng đang dào dạt đắc ý mà nghĩ thì Ngôn Thượng lại nói: “Ngài và Ô Man Vương thân thiết như vậy vẫn không đúng đâu.”
Mặt Mộ Vãn Diêu lập tức lạnh xuống, không có biểu tình gì hỏi: “Sao, còn muốn tính sổ với ta hả?”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nói: “Ta không có ý đó.
Ta chỉ nói là có cách khác để giải quyết vấn đề.
Không phải ta không tin ngài, chỉ là…… Ngài vẫn luôn không nói gì với ta, hẳn ngài cũng phải để ta an tâm một chút đúng không?”
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”
Ngôn Thượng đáp: “Ta cũng không muốn như thế nào chẳng qua nếu ta không bận thì sẽ đến Hồng Lư Tự hỗ trợ.
Lúc ngài và đám sứ thần hay Ô Man Vương đi ra ngoài thì ta cũng muốn đi cùng.”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn giám sát ta hả?”
Ngôn Thượng nói: “Không phải giám sát mà là che chở.”
Mộ Vãn Diêu: “Không phải là giám sát ta sao?”
Ngôn Thượng không nói gì mà chỉ rũ mắt.
Mà chàng vừa không nói gì thì Mộ Vãn Diêu lại sợ chàng khổ sở tức giận vì thế vèo một cái đã mềm lòng.
Nàng nghĩ thầm vốn dĩ mình rất quang minh chính đại, tuy rằng Ngôn Thượng muốn đi theo sẽ khiến nàng phiền toái hơn một chút…… Nhưng vẫn không thể khiến chàng thương tâm được.
Vì thế nàng chậm rì rì nói: “Ngươi muốn tới thì tới.
Ta không sao cả.”
Ngôn Thượng liếc nàng lại thấy Mộ Vãn Diêu cười hỏi: “Cho nên coi như ngươi không giận ta nữa nhé?”
Kỳ thật trong lòng Ngôn Thượng còn có nhiều điểm nghi ngờ nhưng từ hành vi của Mộ Vãn Diêu chàng cũng nhận ra mình không thể nói với nàng quá sâu về chuyện này.
Nàng là bông hoa hồng mang gai, vĩnh viễn sẽ giơ gai ra trước rồi cảnh giác mà nhìn mọi người vì sợ có kẻ sẽ tới gần và làm tổn thương nàng.
Nàng nỗ lực duỗi thân, mở ra cành lá nghênh đón Ngôn Thượng đi vào thế giới của mình nhưng dù sao chàng cũng chỉ là một người khách bên ngoài.
Vì thế lúc ban đầu này chàng không thể bắt nàng nhổ hết gai rồi hoàn toàn tin tưởng mà ôm mình.
Ngôn Thượng cúi đầu vén tóc mái trên trán nàng sau đó nhẹ nhàng hôn lên đó và nói: “Không tính sổ.”
Mộ Vãn Diêu thở phào nhẹ nhõm rồi lại lộ ra tươi cười.
Nhưng Ngôn Thượng lại khó có lúc vứt bỏ những chuyện phiền lòng mà nổi lên tò mò với chuyện nam nữ.
Chàng ghé sát vào tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi ngài làm như vậy với ta…… Có phải ta cũng có thể làm như thế với ngài không?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng lập tức cứng đờ cả người rồi cảm giác được bàn tay Ngôn Thượng đang ôm eo mình lại dần trượt xuống dưới khiến nàng hoảng đến vội vàng đè lại.
Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nàng làm cho Mộ Vãn Diêu cảm thấy người này không có ý tốt.
Nàng đỏ mặt thấy Ngôn Thượng cũng đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy con người đều sẽ giống nhau, ta thoải mái thì ngài hẳn cũng thế…… Ta muốn thử xem.”
Mộ Vãn Diêu kêu to: “Ngươi dám! Ngươi dám!”
Nàng bắt đầu giãy giụa, không cho chàng chạm vào mình.
Mặt nàng đỏ lựng, vừa hoảng vừa thẹn mà bật tanh tách như con cá ở trong lòng chàng.
Ngôn Thượng bị nàng làm cho hoảng sợ thì buông lỏng tay.
Lúc này Mộ Vãn Diêu nổi giận nói: “Ngươi dám làm thế với ta thì ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!”
Nàng muốn quan sát Ngôn Thượng, muốn khống chế cơ thể chàng nhưng sao có thể chấp nhận để chàng cũng quan sát và khống chế nàng chứ? Chàng hẳn nên bị nàng áp chế chứ không phải quay lại áp chế nàng!
Ngôn Thượng thu tay, mất mát nói: “Được rồi, ngài đừng nhảy loạn.”
Mộ Vãn Diêu nghe thế mới an tâm.
Hai người lại nói chút chuyện nhàn thoại, là lời giữa tình nhân với nhau.
Người ngoài nghe thì thấy không thú vị nhưng hai người lại có thể cười rộ lên vui vẻ.
Lúc sau Ngôn Thượng xốc màn khiến quần áo hỗn độn chảy xuống.
Chàng né tránh không dám nhìn Mộ Vãn Diêu và tình hình hiện tại của nàng mà chỉ thúc giục nàng gọi thị nữ mang nước tới để hai người lau rửa một phen.
Ngôn Thượng ảo não nói: “Lần sau không được như vậy…… Váy áo của ngài phải làm sao đây?”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Cái gì mà ‘làm sao đây’?”
Ngôn Thượng nói lắp: “Bị, bị người ta nhìn ra dấu vết thì phải làm sao đây?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Xem ngươi khó xử kìa, ta là công chúa, ai nhìn được thì cứ nhìn nhưng đố ai dám hỏi ta đó.”
Ngôn Thượng nghe thế thì im luôn.
—
Nhưng lúc Mộ Vãn Diêu đi tắm rửa thị nữ Hạ Dung vẫn rối rắm tới hỏi: “Điện hạ, có phải chuẩn bị canh tránh thai không?”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt một chút sau đó quay đầu nhìn nàng ta nói: “Không cần.”
Hạ Dung kinh ngạc, thần sắc càng chật vật hơn.
Nàng ta nghĩ thầm ý điện hạ là nguyện ý sinh con cho Ngôn Nhị Lang hả? Nhưng…… Chưa kết hôn đã có thai thì không tốt lắm đâu?
Có điều ngay sau đó nàng ta nghe Mộ Vãn Diêu lãnh đạm nói: “Ta không cần thứ đó, sau này đều không cần.
Ngươi không cần hỏi ta thêm nữa, nếu dám hỏi câu đó nữa ta sẽ giết ngươi.”
Hạ Dung hoảng sợ lại tủi thân mà cáo lui đi ra ngoài.
Trong phủ công chúa chỉ có một phòng tắm cho chủ nhân, bên trong có thể tắm nước nóng.
Trong một mảnh sương mù, thị nữ đã lui ra hết, một mình Mộ Vãn Diêu ngồi bên bể tắm.
Nàng ngồi đó thò cẳng chân trắng nõn xuống nghịch nước.
Lòng nàng trống rỗng, cả người ngây ngẩn một hồi sau đó mới tự giễu cười rồi múc nước tắm rửa.
—
Từ hôm đó mỗi khi đám sứ thần tiếp xúc với Đan Dương công chúa đều phát hiện bên người nàng thường có một quan viên đi theo.
Người đó nói mình là người của Hồng Lư Tự đi theo Đan Dương công chúa giúp đỡ tiếp đãi sứ thần nên bọn họ cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Lúc Mông Tại Thạch lại cùng Mộ Vãn Diêu đi ra ngoài thì thấy Ngôn Thượng đi theo nên rất sửng sốt, lập tức híp híp mắt.
Lúc này Mộ Vãn Diêu đi phía trước còn Ngôn Thượng lẽo đẽo theo sau.
Nàng như có như không che ở trước mặt Ngôn Thượng, ánh mắt cảnh cáo mà nhìn Mông Tại Thạch.
Ý tứ của nàng đã quá rõ ràng: hắn mà dám động đến chàng một phân là nàng sẽ liều mạng với hắn.
Mông Tại Thạch nhìn Ngôn Thượng lại chỉ thấy chàng ôn hòa cười, lộ ra lễ phép và khách khí.
Nhưng lễ phép và khách khí là phong cách của chàng…… Mông Tại Thạch nhớ rõ lúc ở Hồng Lư Tự mình suýt nữa cũng bị kẻ này lừa.
Nếu lúc ấy Ngôn Thượng không viết cuốn sổ thứ hai mà trực tiếp nộp cuốn đầu tiên lên thì tuy cuối cùng cũng sẽ không có việc gì nhưng Ô Man chắc cũng sẽ chịu chút gập ghềnh.
Bởi vậy mới nói Ngôn Thượng là kẻ lặng lẽ mưu tính…… so với phong cách gọn gàng dứt khoát của Mộ Vãn Diêu thì âm hiểm hơn nhiều.
Hắn lại nghĩ tới ngày đó ở Bắc Lí, Mộ Vãn Diêu giống đứa nhỏ vây quanh Ngôn Thượng…… vì thế Mông Tại Thạch cười lạnh, trong lòng không vui cực kỳ.
Hắn xoay chuyển ánh mắt rồi cười hỏi: “Hôm nay ta cùng điện hạ đi đua ngựa, có được không?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Được thôi.”
Mông Tại Thạch nhìn về phía Ngôn Thượng rồi hỏi: “Ngôn Nhị Lang là một văn thần hẳn sẽ không đi theo chứ?”
Ngôn Thượng hòa khí nói: “Tuy thuật cưỡi ngựa của thần không bằng Đại vương và điện hạ nhưng thân là mệnh quan triều đình thì phải có trách nhiệm, mong hai vị chớ khó xử thần.”
Lời này chính là nói chàng muốn đi theo.
Thế là Mông Tại Thạch xoay người đi mất còn Mộ Vãn Diêu thì quay đầu lại trộm cười với Ngôn Thượng.
Mà chàng cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười kiểu “Yên tâm”.
Kỳ thật sau hai ngày này không biết Ngôn Thượng thế nào chứ Mộ Vãn Diêu lại rất thích có chàng đi cùng.
Bởi vì như thế nàng có thể lén lút trêu đùa chàng, mà lúc chàng bị kinh ngạc thường sẽ bị khẩn trương.
Mộ Vãn Diêu thừa nhận mình đúng là có tật xấu, luôn muốn nhìn Ngôn Thượng khắc trước còn đấu võ mồm với đám sứ thần nhưng khắc sau đã bị nàng dọa sợ đến mức trốn tránh không dám nhìn, còn liên tiếp lùi về sau.
Nhưng việc phiền toái là có Ngôn Thượng đi theo thì về mặt nào đó nàng quả thực khó có thể thực hiện kế hoạch của mình, cũng không thể khiến quan hệ của nàng với Mông Tại Thạch xích lại gần hơn.
Ở trong kế hoạch ban đầu của nàng vốn là sau vài lần lén gặp nàng sẽ thay đổi thái độ của bản thân, cùng Mông Tại Thạch “châm lại tình xưa”, rồi nhân lúc hắn không để ý nàng sẽ đoạt mạng hắn.
Nhưng hiện tại có Ngôn Thượng nhìn kè kè thì dù chàng không nói gì cũng sẽ khiến kế hoạch của nàng bị tan tành.
Thoạt nhìn Mộ Vãn Diêu và Mông Tại Thạch không còn đối chọi gay gắt nữa, thậm chí còn nói chuyện phiếm, nhưng …… quả thật hai người không giống như có tình.
Cũng may lúc Mộ Vãn Diêu còn đang cực kỳ rối rắm thì có một ngày Ngôn Thượng nói với nàng hôm đó chàng có hẹn, có một việc vô