Tôi sau khi lên đại học thì hiểu rằng chuyện quan trọng nhất không hẳn là học tập tạo phúc cho xã hội, tạo phúc cho mình, mà là làm sao để không đem thanh xuân điên cuồng lãng phí.
Nên học thì học, chơi thì chơi đều không thể bỏ qua.
Riêng điểm này tôi từ nhỏ đã chơi đến thuận buồm xuôi gió.
Đại học năm nhất chương trình học cũng không có gì hay quá khó. Không có gì thì mấy đứa cùng ký túc chúng tôi liền rủ nhau trốn học chơi bóng, chơi game, bọn họ nhìn lén nữ sinh, tôi thì nhìn lén nam sinh.
Nhưng có khả năng lúc ấy mắt nhìn người của tôi đột nhiên cao lên, ở trong trường không tìm nổi ai vừa mắt.
Chắc vậy, thời điểm tự sướng đều tưởng tượng ra Beckham, khẩu vị đương nhiên phải tốt lên.
Liền cứ như vậy lắc lư đến học kỳ 1 năm hai, tôi cũng không có nổi một mối tình nào.
Này thật đáng tiếc, huynh đệ ở giường đối diện tôi đều đã giới thiệu bạn gái hắn cho cả phòng rồi.
Tôi có chút vội vàng, nhưng chuyện này không thể vội vàng được.
Hai lần trải qua trong quá khứ tôi không biết có thể coi là tình yêu hay không. Tôi hiểu rằng mình không tìm nổi đàn ông tốt, phải chờ đàn ông tốt đến tìm tôi.
Vì chờ đàn ông tốt đến tìm mình, tôi sống đến hô mưa gọi gió.
Hoạt động bên ngoài trường tôi tham gia không ít mà trong trường cũng đều tham gia.
Tuy tôi vốn không có dự định trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường nhưng mấy đàn chị khóa trên cùng em gái khóa dưới lại rất thích tôi.
Chẳng qua là thật đáng tiếc, tôi nhìn các cô gái chính là không có rung động đặc biệt gì, mọi người vẫn là làm chị em tốt của nhau vẫn thích hợp hơn.
Tôi thời điểm đó tâm tính cùng bây giờ hiển nhiên là không giống nhau, cả trái tim đều mở rộng chờ ai đó nghênh ngang đi vào.
Có lúc nhớ lại đoạn thời gian kia, tôi đều cảm thấy mình lúc đó thật đáng buồn cũng thật đáng kính. Liên quan tới tình yêu, ban đầu tôi biết rất ít, cũng không biết rằng người không hiểu gì vĩnh viễn hạnh phúc.
Đầu mùa hạ năm hai đại học, tôi quen biết Phương Bạch Lâm, bắt đầu đoạn tình cảm mười năm dây dưa không rõ.
Đúng vậy các bạn, vô cùng xin lỗi, người chiếm phần nhiều trong chuyện xưa của tôi rốt cuộc xuất hiện.
Năm ấy tôi vừa vặn 20, một chân vừa tiến lên đầu 2, cảm thấy mới mẻ kích thích có loại cảm giác rốt cuộc đã trở thành người trưởng thành.
Sau đó trải qua nhiều chuyện như vậy tôi mới hiểu được, trưởng thành cùng tuổi tác vốn không liên quan tới nhau.
Nói về Phương Bạch Lâm đi.
Chúng tôi gặp nhau, còn con mẹ nó thật có chút ý tứ.
Năm ấy mắt thấy sắp đến mùa hè vào thời điểm nóng nhất cũng là mùa tôi thích nhất.
Tối thứ hai, tôi từ trường học chạy đến quán bar ở Hậu Hải uống rượu.
Tôi quá quen thuộc với nơi này, kỳ thật tôi là một người rất hoài cổ đã quen thuộc một chỗ liền không muốn đổi.
Quán bar
kia hiện tại đã không còn. Lần trước tôi đi Hậu Hải phát hiện nó đã biến thành quán mì trộn tương, hương vị cũng được cũng miễn cưỡng phù hợp với tôi.
Ngày đó tôi huýt sáo, uống rượu, nhìn ra cửa sổ ngắm người bên ngoài.
Ở nơi không xa có một người nam nhân ôm đàn ghi-ta ca hát, chạy nhạc, làm tôi nhớ tới người đã chết mấy năm trước, còn có huynh đệ của hắn cùng với ban nhạc không nổi tiếng nổi kia.
Tôi từ quán bar đi ra ngoài, trong tay còn cầm bình rượu.
Buổi tối thứ hai ở đây không có bao nhiêu người, tôi liền ngồi xổm đối diện vị huynh đệ đang hát kia, hát đến thật đủ khó nghe, nhưng tôi nghe đến nhiệt tình.
Có một nam sinh tuổi không lớn hơn tôi nhiều lắm ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, trong tay cũng cầm rượu, tôi nhìn hắn một cái, là một soái ca.
Hắn cùng tôi chạm cốc, chúng ta mỗi người uống một ngụm.
Hắn hỏi tôi: “Này là hát cái gì?”
“《 Thượng đế phù hộ 》.” Tôi trả lời.
Hắn lại hỏi: “Bản gốc là của ai?”
“Đậu Duy.”
Hắn hiểu rõ, uống một ngụm rượu rồi cười nói: “Chồng cũ của Vương Phỉ.”
Tôi cảm thấy khó chịu khi nghe có người nói như vậy, lập tức không có hảo cảm với hắn.
Tôi đứng lên muốn đi, hắn cũng đứng lên.
Tôi vào một tiệm băng đĩa gần đó
Hắn cũng đi vào theo.
Bây giờ những tiệm băng đĩa đã sớm không còn, thật ra thì từ khi đó đã nhìn ra được việc kinh doanh này bắt đầu khó khăn.
Tôi vừa uống rượu vừa ở trên kệ hàng tìm kiếm, rốt cuộc tìm được album của Đậu Duy.
Mặt trên đã đóng bụi, còn bị mài mòn, bị ông chủ để ở góc trong cùng.
Album này đã thật nhiều năm, trong nhà tôi có một cái, đôi khi nghe không được.
Tôi cầm nó, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cái người đó đi theo tôi.
Tôi hướng hắn hấ cằm, hắn đi tới thì tôi liền đem album bỏ vào trong tay hắn.
“Đậu Duy chính là Đậu Duy, bài hát này không khó nghe như vậy.” Tôi bỏ ra ngoài.
Vừa rồi người nọ không nói một từ nào.
Khi tôi ra ngoài thì trời mưa.
Là trận mưa đầu năm đó.