"Tiêu Tuyết !!!"Tiếng hét gọi lớn tên cô.Tiêu Tuyết bật dậy trên giường.
Toàn thân ướt đẫm mồ hồi.
Cô đưa tay lên trán.- Thì ra là một cơn ác mộng.Cô đưa mắt nhìn xung quanh...!cô đã về lại khách sạn rồi.Đầu óc cô choáng váng.Cảnh tưởng đẫm máu vẫn hiện ra trước mắt cô.
Mạc Lăng bước tới.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh."Rốt cuộc anh thật sự là ai vậy?"Mạc Lăng không nói gì thêm anh đặt cốc nước xuống bàn."Uống chút nước đi"Tiêu Tuyết thở dài.
Cô nhìn anh."Chuyện lần trước và chuyện lần này, anh có thể nói cho tôi được không? Tôi cần biết người mình ở cạnh là ai"Mạc Lăng kéo chiếc ghế xuống ngồi trước mặt cô.
Anh đưa ánh mắt vô cùng chân thành nhìn cô."Cô thắc mắc chuyện gì?"- "Anh là ai? Tại sao anh lại bị người ta bắn? Lúc ở sân bay về cũng vậy và hôm qua cũng vậy.""Tôi là chủ tịch của một tập đoàn lớn, bố tôi là một người Anh ông ấy buôn bán kinh doanh sau đó xây dựng một công ty riêng.
Từ đó mọi thứ phát triển lên.
Những người giàu thì thiếu gì kẻ truy sát"Chưa bao giờ Mạc Lăng nghiêm túc nói chuyện với cô hơn bây giờ.
Đây là lần đầu tiên anh ta nói nhiều như vậy.
Trước giờ chỉ là mấy câu cộc lốc, không ngờ cũng có ngày nói năng nhẹ nhàng tới vậy.Tiêu Tuyết lặng người một lúc rồi suy nghĩ."Tôi mong đây là toàn bộ sự thật"Mạc Lăng siết chặt tay lại."Đừng đòi hỏi thêm gì nữa"Anh ta đứng dậy bước ra ngoài.Tiêu Tuyết ngồi lại bên chiếc giường.- Tức giận vô cớ.Cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Giờ cô chính thức được ở một mình rồi.Đột nhiên cô gục xuống rồi mỉm cười.- Chắc chắn gia đình sẽ không thể ngờ nổi mình vừa bị bắt cóc.
Người ta bị bắt cóc vì nhà giàu, còn bản thân lại thảm hại tới mức bị bắt cóc để trả thù.
Ai cũng coi mình như một vật có giá trị để lợi dụng thôi.Cô thở dài.Còn chuyện gì mà cô phải đối mặt nữa không đây.Tiêu Tuyết bước xuống giường, cô đi tới mở vali lấy chiếc áo phông trắng và chiếc quần đen.
Cô đi tới nhà tắm.Sau khi xong cô ra khỏi phòng.Mạc Lăng đã ngồi trên giường từ lúc nào.
Anh đưa mắt nhìn cô."Theo tôi"Tiêu Tuyết chưa hiểu chuyện gì cô bước tới.
Mạc Lăng đứng dậy kéo tay cô đi."Anh đưa tôi đi đâu vậy?"Mạc Lăng vẫn không nói gì cứ thế kéo theo cô đi.Bây giờ cô đang đứng trước tại trung tâm mua sắm.
Mạc Lăng kéo cô vào chỗ quần áo."Mua tất cả những thứ cô thích"Tiêu Tuyết lúng túng."Là sao vậy?"Mạc Lăng đưa tay lấy chiếc váy vứt cho cô."Thay đi"Tiêu Tuyết cầm chiếc váy lên xem.
Mạc Lăng rút điện thoại từ trong túi áo ra."Tôi đi nói chuyện, lúc tôi quay lại tôi muốn thấy cô mặc nó"Cô gật đầu.Mạc Lăng bước ra ngoài.Tiêu Tuyết đi tới trước một cái gương cô ướm thử.- có quá khác với mình rồi không.Cô loay hoay nhìn xung quanh sau đó bước vào phòng thay đồ.Mấy người nhân viên bắt đầu để ý cô.Vừa ra khỏi phòng thay đồ Tiêu Tuyết đi tới trước gương.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài ngang lưng, chiếc váy đỏ lấp lánh vô cùng.Nữ nhân viên đi tới."Cô thật biết chọn, đây là chiếc váy đắt nhất ở đây đó.
Nó là một trong những mẫu mới nhất tháng này.
Là bản giới hạn chỉ có hai mươi mẫu trên toàn thế giới"- Vậy là nó rất đắt sao? Nghĩa là mình sẽ lại nợ tiền của Mạc Lăng.Nghĩ tới đây cũng khiến cô thấy e ngại.
Cô lắp bắp."Để tôi thử cái khác"Người nhân viên nhìn cô sau đó nói."Lần sau không có tiền thì đừng có mà mua đồ ở đây, ra chợ mua thì có đồ giảm giá đấy"!!!Câu nói vừa dứt thì đột nhiên một xấp tiền ném tới mặt cô nhân viên.
Tiền bay khắp nơi.
Mấy người nhân viên chạy tới."Tiền đấy"Mạc Lăng bước vào.
Cảnh tượng này lại là gì đây.
Cô đưa mắt nhìn anh.Nữ nhân viên toàn thân bất động, đứng lặng người.
Mấy nhân viên kia chạy tới đứng phía sau nhòm ngó.Một xấp tiền mà anh ta có thể ném như vậy.Tiêu Tuyết chưa kịp phản ứng gì đã bị Mạc Lăng gõ vào đầu."Cô là đồ ngốc đấy à?"Tiêu Tuyết cau mày vừa xoa đầu vừa nói :"Tôi có làm gì đâu"Nữ nhân viên cúi xuống nhặt tiền.
Mạc Lăng bước tới dẫm lên tờ tiền mà cô ấy đang nhặt.
Nữ nhân viên nhìn lên.Ánh mắt sắc lạnh của Mạc Lăng thật đáng sợ."Cô nói ai không có tiền"Nữ nhân viên lắp bắp nói."Tôi thành thật xin lỗi"Mạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh."Toàn đống đồ rác rưởi, mãi mới thấy đồ của Jessica thiết kế"Từ đằng xa một người quản lí vội chạy tới."Thưa quý khách có gì khiến quý khách không hài lòng thế"Mạc Lăng bỏ chân ra, anh đút tay vào túi quần.
Vừa nhìn thấy gương mặt đấy, người quản lí nhận ra ngay vội cúi đầu."Mạc tiên sinh, tôi không biết ngài đã về nước.
Có chuyện gì khiến ngài không hài lòng về chỗ chúng tôi thế?"Mạc Lăng kéo tay Tiêu Tuyết lôi đi."Sau này đừng bao giờ để tôi thấy mặt họ nữa"Người quản lí lặng người.Mấy cô nhân viên sợ hãi chạy tới."Quản lí chuyện này là sao?"Người quản lí siết chặt tay lại."Các cô bị đuổi việc"Tiêu Tuyết bước theo Mạc Lăng từ phía sau."Làm vậy có hơi quá không? Họ cũng cần có công việc này để sống mà"- "Cô đúng là ngốc"Tiêu Tuyết đi tới."Tôi không ngốc.
Tôi chỉ đang nói rằng