Người con trai cao ráo, làn da rám nắng, gương mặt có chút lai Tây, anh bước tới trước mặt cô sau đó đưa tay lên gỡ chiếc kính đen đang đeo trên mắt xuống.
Anh nở nụ cười nhìn cô.Tiêu Tuyết không có chút kí ức gì về người này cả, cô cứ đứng ngơ người không nói gì chỉ nhìn anh ta."Dạo này em sống thế nào? Thật trùng hợp là chúng ta lại gặp nhau ở Nhật nhỉ?"- "Anh biết tôi sao?" Tiêu Tuyết ngơ ngác hỏi."Em đùa gì vậy?"Cô thật sự không nhớ ra anh, cô không có một chút kí ức nào hết.
Cô đưa tay gãi đầu sau đó nói:"Thật sự tôi không nhớ anh là ai hết cả.
Anh cho tôi biết tên được không?"Người con trai sững sờ khi nghe cô nói thế.
Cô thật sự không nhớ ra anh sao.
Không biết cô đang đùa hay thật nhưng nếu cô như vậy khiến anh vừa thấy khó xử cũng vừa thấy khó chịu.
Anh thở dài sau đó nhìn cô nói."Anh là Thái Vương là con trai của dì Hân."Tiêu Tuyết gật đầu: "Xin lỗi vì không nhận ra anh nha, tôi đã gặp tai nạn nên một phần kí ức đã bị quên"Thái Vương lại tiếp tục thẫn người.
Anh đã nghe tin mấy tên trong xã hội nói là Mạc tổng bị ám sát nhưng hắn ta đã được cứu chữa.
Không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng tới cô.
Anh siết đôi tay lại, trong lòng một cảm giác nhức nhối khó tả.
Anh nở nụ cười ngơ ngác để thay đổi không khí."Chuyện này đùa hay thật vậy chứ?"- "Tôi biết chuyện này rất khó tin nhưng mà đây là sự thật.
Anh với tôi quan hệ như nào vậy?"Quan hệ như nào sao? Thái Vương cười khểnh một cái sau đó vỗ vai cô."Anh là bạn trai của em"Nghe tới đây cô vội hất tay ra: "Anh đừng nói vậy, nếu là bạn trai tôi thì anh nên bên cạnh tôi khi tôi tỉnh lại." gương mặt cô đã bắt đầu nghiêm túc hơn "vả lại anh vừa nói trùng hợp khi gặp nhau ở đây nghĩa là anh cũng mới tới Nhật thôi mà"- Tiêu Tuyết, em thật sự đã thay đổi rồi.
Không còn nhút nhát như trước nữa rồi.Anh bật cười sau đó nói:"Anh đùa chút thôi.
Anh với em cũng thân mà, có thể nói đối với em anh là anh trai""Anh trai sao?" Cô đưa đôi mắt đầy kì vọng nhìn anh.- Tiêu Tuyết, lần trước là anh muốn lợi dụng em.
Nhưng sau khi em bị Mạc Lăng kéo đi anh đã nhận ra anh rất lo lắng cho em.
Cô gái nhút nhát, ngơ ngác và ngốc ngếch đến lạ.
Lần này em đã không nhớ gì cả, chi bằng anh sẽ làm lại từ đầu.Anh xoa đầu cô rồi nói:"Đúng vậy, là anh vì anh lớn tuổi hơn em.
Em ở nhờ nhà anh nên chúng ta quen nhau"- "Vậy tôi gọi anh là anh trai sao?""Đối với em thì anh là anh trai còn đối với anh thì em là người mà anh thích"Nghe tới đây đột nhiên cô đơ người một lúc.
Gặp được người quen biết nhưng sao cô lại thấy lạ vậy nhỉ.
Anh làm cô lúng túng thật mà.
Tiêu Tuyết cố gắng cười gượng: "Anh thật là biết đùa"Thái Vương nhìn cô ánh mắt lo lắng hơn, anh hỏi: "Em đến Nhật bằng cách nào? Hôm đó em nói muốn chuyển ra ngoài ở một mình mà" anh chỉ muốn xác thực cô thật sự có mất trí nhớ hay không."Thật sao? Tại sao lại như vậy?" Tiêu Tuyết cố nhớ lại một chút.- Sao lại không nhớ gì chứ?Cô cảm thấy bất lực, lồng ngực bắt đầu nghẹn ứ.
Cô cau mày.Bên đầu trái của cô đột nhiên đau buốt, Tiêu Tuyết đưa tay lên bịt đầu lại.Thấy cô như vậy Thái Vương vô cùng lo lắng, anh liền đi tới đỡ lấy cô: "Em ổn chứ?"Tiêu Tuyết ngẩng lên nhìn anh, cô lắp bắp nói: "Anh đưa tôi về được không? Tôi ở trung cư gần đây"Thái Vương vội gật đầu.Tiêu Thiện vừa nhận được cuộc gọi của cô liền sợ hãi nhanh chóng về nhà.
Anh chạy và xông thẳng vào nhà.
Vừa nói vừa thở hổn hển:"Tiêu Tuyết, cô không sao chứ?"Thấy một người con trai khác ngồi trong nhà, Tiêu Thiện hơi bất ngờ, anh thu lại vẻ hấp tấp vừa nãy bình tĩnh đến chỗ cô ngồi xuống."Đây là ai vậy?"Tiêu Tuyết đang định trả lời thì Thái Vương vội nói:"Tôi là anh trai nuôi của cô ấy.
Khi cô ấy qua Anh để nhập cư thì đã ở nhà tôi.
Chúng tôi rất là thân"Tiêu Thiện cũng bán tính bán nghi."Xin lỗi nhưng có cách nào để chứng minh anh và cô ấy quen nhau không? Suốt 2 tháng cô ấy gặp tai nạn chỉ có tôi là người chăm sóc cô ấy, không ai tới tìm cô ấy cả.
Giờ anh nói là quen cô ấy sao?"- Chăm sóc sao? Tên nhóc này là ai nhỉ? Không nhẽ Mạc Lăng cũng mất trí nhớ nên không tìm cô.Thái Vương cười khểnh, anh ngả người ra sau thản nhiên nói:"Cha của cô ấy là Hàn Tống, mẹ là Bách Thảo.
Cô ấy có một người em trai tên Hàn Tiêu Phong.
Cậu ấy hơi yếu nên hay ốm đau.
Vì hoàn cảnh nên cha cô ấy muốn cô ấy qua Anh để làm việc và đã được gửi ở nhà tôi"Tiêu Thiện quay qua nhìn cô.Tiêu Tuyết gật đầu.
Cô siết chặt tay lại.
Tệ thật là thứ cô nhớ lại là ngày mà cô khóc lóc rời khỏi nhà.
Những điều đau buồn đó giá mà cô có thể quên được thì tốt biết mấy.Thấy hai người lặng im không nói gì Thái Vương lại nói tiếp."Mẹ tôi cũng hơi khó tính, áp đặt Tiêu Tuyết vài điều khiến em ấy không vui.
Thậm chí bà từng ngỏ ý đuổi cô ấy nên cách đây 3 tháng em ấy đã xin ra ngoài ở, tôi thì đi công tác nên không biết chuyện gì cả.
Nay lại gặp cô ấy ở đây"Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn lên: "Vậy là gia đình tôi đã biết hết chuyện tôi ở riêng sao?"Thái Vương tựa đầu vào tay nói:"Có lẽ vậy, chắc em đã nói với họ nên họ cũng không liên lạc gì với mẹ anh"Tiêu Tuyết lặng người cô không biết lí do tại sao cô lại hành xử như vậy nhưng cô tin phải có việc gì đó cô mới hành xử như vậy.Tiêu Thiện nhìn cô vẻ lo lắng:"Đừng cố nhớ lại quá nhiều, cô cần thời gian để hồi phục"Thái Vương thấy Tiêu Thiện lo lắng cho Tiêu Tuyết như vậy khiến anh bắt đầu nảy sinh tò mò."Mà anh là ai vậy? Đối với Tiêu Tuyết thì tôi là anh trai thôi.
Còn với tôi, tôi không ngại đâu.
Tôi thích cô ấy ngay từ lần đầu mới gặp"- Ý gì đây?Tiêu Thiện cảm thấy không thoải mái khi người này đột nhiên xuất hiện xong đột nhiên ngỏ ý bảo anh nên giữ khoảng cách với Tiêu Tuyết."Tôi là bác sĩ điều trị của Tiêu Tuyết và là người duy nhất chăm sóc cô ấy tại Nhật Bản"- "Vậy bây giờ tôi sẽ là người chăm sóc cho cô ấy" Thái Vương đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn anh."Anh lấy quyền gì chứ?"- "Tôi sao? Tôi là người duy nhất biết thân phận của cô ấy và có thể liên lạc với gia đình.
Tôi chính là người thân theo hợp pháp"Cuộc nói chuyện của hai người khiến cho Tiêu Tuyết thấy áp lực.
Cô cảm thấy không vui và lồng ngực khó chịu.
Cô đứng dậy:"Đủ rồi.
Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình"Nghe tới đây hai người ngẩng lên nhìn cô.
Tiêu Thiện chuẩn bị nói gì đó thì Tiêu Tuyết nói tiếp:"Tôi muốn ở một mình.
Thái Vương anh về đi, có gì cần tôi sẽ gọi anh sau"Nói xong cô bỏ đi.
Thái Vương định đứng lên đi theo thì đã bị Tiêu Thiện cản lại."Mời anh về cho, tôi là bác sĩ và tôi là người duy nhất cô ấy cần ở bên"Thấy Tiêu Thiện cũng có vẻ dứt khoát.
Thái Vương bèn trở mặt, anh đưa tay lên phủi áo Tiêu Thiện."Làm cách nào mà anh tách được Tiêu Tuyết ra khỏi Mạc Lăng vậy?"Nghe tới đây, Tiêu Thiện nhíu mày, anh vội hất tay Thái Vương ra: "Mạc Lăng là ai? Tôi không biết"Thái Vương cười khểnh: "Anh là bác sĩ mà, tách hai người nhập viện cùng nhau cũng khá là đơn giản."Tiêu Thiện đưa tay về hướng cửa:"Mời anh về cho, tôi không có thời gian nói nhảm với anh"Thái độ không hợp tác này thật khiến Thái Vương thấy khó chịu.
Anh quay người bỏ đi.
Trước khi đi anh vẫn không quên nhắn nhủ một câu:"Thời gian này nhờ anh chăm sóc Tiêu Tuyết, tôi sẽ sớm đón cô ấy thôi"Chiếc cửa đóng lại.
Trong lòng Tiêu Thiện chứa đựng sự tức giận khó tả.
Anh ngồi xuống ghế ngả ra sau.
Mắt nhìn lên trần nhà.Khung cảnh biển người cách đây hai tháng hiện ra trước mắt anh.
Những cánh hoa anh đào rơi xuống, dòng người hoảng hốt chạy loạn khắp nơi..."Bác sĩ Dương, nhanh lên" vị bác sĩ lo lắng gọi anh.Mọi người chạy tới hiện trường.Xung quanh là những vũ khí bị vứt lại, máu cũng bắn ra xung quanh.
Một cảnh tượng tường chừng chỉ có trên phim, lưỡi kiếm sáng béng nhuốm máu.
Những cánh hoa anh đào rơi xuống vũng máu nhuộm màu đỏ.Các bác sĩ nhanh chóng chạy tới đỡ những người không may bị hoạ lây, họ run sợ, ai cũng ướt đẫm mồ hôi không còn chút sức sống.
Cảnh sát cũng nhanh chóng tới.Dưới tán cây lớn, có hai người người bị thương nặng.
Người con trai ôm cô gái vào lòng để đỡ cho cô nên anh bị chém vào lưng khá nặng.
Tiêu Thiện cùng bác sĩ nhanh chóng chạy tới, họ kéo người con trai ra thấy anh có vẻ đã bất tỉnh.Tiêu Thiện đỡ cô gái trên tay từ từ nhẹ nhàng vén mái tóc cô, cô vẫn thở nhẹ, cô mở mắt mờ mờ, thổn thển vài câu:"Mạc...!Lăng..."Chưa kịp nói gì thêm cô đã thiết và gục vào người anh.
Tiêu Thiện nhanh chóng bế cô ra chỗ xe để tới bệnh viện.Sau ca phẫu thuật, hai người được đẩy tới phòng hồi phục."Tội nghiệp, vùng não của cô ấy bị tổn thương nên tạm thời mất trí nhớ còn anh chàng kia cũng chẳng khá hơn là bao.
Đôi mắt của anh ta đã bị ảnh hưởng.
Chắc phải mất nửa năm để hồi phục" Vị bác sĩ lắc đầu chán nản nói.Tiêu Thiện cầm hồ sơ bệnh án lên xem, anh lạnh lùng nói:"Nếu đã vậy chi bằng tách họ ra.
Người mù và người mất trí nhớ đâu thể chăm sóc nhau"Nói xong anh quay người bỏ đi.Điều duy nhất anh muốn tách cô ra đó chính là anh biết người con trai đó, anh biết hắn.
Mạc Lăng chủ tịch của một tập đoàn thời trang lớn tại Trung Quốc.
Chưa hết còn nổi tiếng trong giới xã hội và kiêm luôn cả bất động sản.Tiêu Thiện đưa tay lên đầu, anh nhắm mắt lại.- Tiêu Tuyết, tôi đã tách em khỏi hắn thì tôi sẽ giữ em được.
Nhất