"Cậu đang giữ cô gái đó phải không?" Người đàn ông Nhật Bản mái tóc vuốt ngược ra sau, nghiêm nghị nhìn Tiêu Thiện nói.- "Tôi không biết ông đang nói gì.
Giờ tôi còn phải đi khám cho bệnh nhân.
Tôi xin phép""Trong hôm nay cậu nên giao cô gái đó ra đây nếu không đừng trách chúng tôi"- "Ông đang đe doạ tôi sao?""Chúng tôi biết cậu là con nuôi của ngài Kamiko nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không thể đụng tới cậu"Tiêu Thiện nghe tới đây vội đứng dậy: "Ông thử xem" nói xong cậu bước thẳng ra ngoài.Rentoku siết chặt tay, ánh mắt vô cùng tức giận - Thằng nhóc con dám lên giọng với mình.
Cũng chỉ là một đứa con nuôi thôi mà.Tiêu Thiện lên xe đi thẳng về nhà.
Lúc này, Tiêu Tuyết đang ngồi trong nhà dọn dẹp thấy anh về sớm như vậy lại thêm vẻ mặt căng thẳng khiến cô vô cùng lo lắng."Có chuyện gì sao?"Tiêu Thiện đi tới trước mặt cô: "Tiêu Tuyết cô phải theo tôi về Trung Quốc ngay bây giờ"Thấy giọng điệu anh có vẻ tha thiết lại với ánh mắt nô nóng như vậy khiến cô cũng khó từ chối.
Tiêu Tuyết chỉ gật đầu.
Tiêu Thiện vui vẻ anh vội vàng nói "Vậy chúng ta mau thu dọn đồ" nói xong anh chạy vào phòng sắp đồ.
Tiêu Tuyết cũng để chiếc khăn xuống bàn rồi đi thu dọn đồ.
Tuy không biết là chuyện cấp bách gì nhưng dù sao anh cũng là ân nhân của cô.
Cô cũng không nên gây những việc khiến anh phải phiền lòng hơn nữa.Sau khi thu dọn xong cô bước ra ngoài, Tiêu Thiện đã thu dọn xong từ bao giờ, thấy cô anh vội đứng dậy:"Tôi đặt vé máy bay rồi, giờ chúng ta đi thôi"- "Còn nhà cửa thì sao? Tôi cũng mua đồ ăn tối rồi hay chúng ta ăn xong rồi đi""Không sao đâu, giờ cứ về Trung Quốc trước với tôi đã, những thứ khác tôi sẽ lo liệu"Tiêu Thiện vừa nói vừa đi tới xách hành lý cho cô.- Xin lỗi Tiêu Tuyết, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Đây là cách duy nhất để bảo vệ cô.Vừa ra khỏi khu trung cư đã có một chiếc xe đợi sẵn để đón hai người.
Tiêu Thiện nhanh chóng đưa hành lí ra sau để cất rồi mở cửa cho Tiêu Tuyết.
Người tài xế bên trong thấy cô vào liền quay người cúi đầu chào.
Tiêu Tuyết mỉm cười: "Bác là..."Người tài xế vội nói: "Tôi là bệnh nhân của cậu Tiêu đây, lần này biết cậu ấy có việc gấp nên tôi đưa cậu ấy đi một đoạn, coi như trả ơn"Tiêu Thiện mỉm cười: "Đa tạ"Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, Tiêu Tuyết như thói quen tựa người ra sau rồi đưa mắt nhìn ra ngoài.
mắt cô vẫn hướng tới căn trung cư mà mình đã ở.
Trong lòng nôn nao một cách khó tả.- Vậy là đã đến lúc nói chào Nhật Bản rồi sao...!Còn chưa thể chụp một bức ảnh...Nghĩ tới đây đột nhiên đầu cô đau siết lại.
Một hình ảnh vụt qua trong đầu cô, Tiêu Tuyết co người."Sao vậy Tiêu Tuyết?" - Tiêu Thiện lo lắng hỏi.-"Không sao đâu" cô lắc đầu sau đó nhắm chặt mắt tựa ra sau.kít...!đột nhiên một chiếc xe đen lao tới khiến người lái xe vô cùng hoảng hốt, ông phanh gấp lại.
Cau mày đẩy cửa bước xuống xe để mắng cho người lái xe một trận.
Từ trên xe một loạt những người đàn ông lạ mặt bước xuống lao tới túm lấy cổ người tài xế đè xuống đầu xe.
Tiêu Thiện nghiến răng - Đây là đàn em của Rentoku.
Anh định đẩy cửa bước xuống thì một người đã lao tới chặn cửa.
Từ xa một cô gái buộc tóc cao, gương mặt sắc lạnh, cô đi tới mở cửa xe sau đó chĩa súng vào đầu Tiêu Tuyết nhìn Tiêu Thiện vẻ mặt đầy thách thức: "Bác sĩ Tiêu, chúng tôi xin phép mượn cô gái này một chút"Tiêu Tuyết toàn thân như bất động, còn Tiêu Thiện siết chặt tay: "Các người đừng quá đáng"Người con gái kia lạnh lùng nhìn Tiêu Tuyết nói: "Cô chọn theo tôi hay cả hai cùng chết?"Chưa cho Tiêu Tuyết một cơ hội để trả lời thì từ xa một chiếc ô tô đen lao tới.
Phía sau xe cũng có rất nhiều chiếc khác kéo tới.
Từ trên xe một người con trai bước xuống, Tiêu Tuyết nhận ra người đó, chính là người đàn ông đã trở cô về hôm trời mưa.Người con trai bước tới không một chút sợ hãi, anh chỉnh lại cặp kính của mình sau đó nhìn cô gái nói:"Tôi nghĩ để tôi đưa cô ấy đi thì tốt hơn"Cô gái kia không một chút sợ hãi giơ súng chĩa về phía anh.
Ngay lúc này mấy chiếc xe cũng mở hết cửa ra, Đặng Ân chĩa súng ra sau đó nói lớn: "Để xem cô nhanh hơn hay tôi nhanh hơn"Không gian trở nên đáng sợ...!cảm giác mùi thuốc súng nồng nặc vốn chỉ có trong phim nay lại suất hiện một cách rõ ràng trước mắt cô.
Tiêu Tuyết không biết nên phản ứng thế nào cô lặng im đến mức còn không dám thở, cô chỉ đưa mắt nhìn Tiêu Thiện.
Tiêu Thiện như hiểu ý cô anh chỉ đưa tay nắm lấy tay cô để giúp cô bình tĩnh lại.
Chắc chắn cô sẽ không sao nhưng điều khiến anh cảm giác sợ hãi chính là người đó...!Tiêu Thiện đưa mắt nhìn về phía cửa sau xe của Hàm Quang.
Mạc Lăng đang