"Rốt cuộc tại sao anh ấy phải làm phẫu thuật chứ?" Tiêu Tuyết vừa khóc vừa nói với Hàm Quang.Hàm Quang suy nghĩ một chút sau đó nói "Cô phải bình tĩnh nhé"Tiêu Tuyết siết chặt tay, ánh mắt vô cùng mong đợi.
Cô gật đầu.Hàm Quang đưa hai tay chạm vào vai cô "Mạc thật sự vì cô mà đã làm tất cả"Tiêu Tuyết đưa đôi mắt ngờ ngợ nhìn Hàm Quang.Hàm Quang thở dài một chút sau đó nói "Hôm đó, chúng tôi có đi gặp bác sĩ để nói chuyện về đôi mắt của Mạc Lăng.
Bác sĩ nói đôi mắt sẽ có tiến triển tốt trong vòng ba tháng tới.
Nhưng Mạc Lăng nói ba tháng thì quá lâu""Tại sao chứ?" Tiêu Tuyết xen ngang."Bởi vì cậu ấy sợ rằng ba tháng đó sẽ không được chăm sóc cô.
Lúc cô ngất trong phòng điều trị, cô có biết Mạc cảm thấy bất lực thế nào không?"Tiêu Tuyết siết chặt tay cô gục đầu xuống mà khóc.
Anh ấy vì cô mà lại chịu đau đớn như vậy sao? Nhỡ ca phẫu thuật có chuyện gì thì mình biết sống thế nào đây.Cô khóc "Đáng nhẽ phải ngăn anh ấy lại chứ..?"Joose từ bên ngoài tức giận đi vào, cô túm lấy tay Tiêu Tuyết lôi ngược lại "Tại cô mà bây giờ Mạc chưa tỉnh lại.
Tất cả là tại cô"Joose vừa nói vừa khóc.
Trong lòng Tiêu Tuyết cũng đau như vậy.
Đây không phải là thứ mà cô muốn.Hàm Quang vội can sau đó kéo Tiêu Tuyết ra sau mình "Joose, cô bình tĩnh lại đây là quyết định của Mạc mà.
Tiêu Tuyết không hề biết gì cả"Ánh mắt của Joose có chút tức giận, mọi cơn tức cứ thế mà dồn lên Tiêu Tuyết "Đuổi ngay cô ta ra khỏi đây đi! Vì cô ta mà Mạc mới bị thương! Vì cô ta mà bây giờ anh ấy mới nằm đây! Nếu không có cô ta anh ấy sẽ không bao giờ bị như vậy"Đặng Anh tiến tới đỡ lấy Joose "Cô nên về nhà nghỉ ngơi đi, chỗ này để chúng tôi lo"Joose cố gắng vùng ra "Tôi muốn ở lại đây với Mạc"Đặng Anh không nói thêm gì cứ vậy lôi cô đi....Hôm nay cũng vậy, Tiêu Tuyết lại đến.
Cô ngồi bên cạnh chiếc giường đưa tay nắm tay anh.
Hai hàng nước mắt lại rơi ra...!Phải làm sao để có thể nín khóc được đây.
Cô đã khóc đến sưng cả mắt rồi."Anh hứa sẽ bảo vệ tôi mà" Cô nghẹn ngào.Đã hơn một tuần rồi sao anh còn chưa tỉnh.
Cô gục xuống mà khóc.Khó khăn lắm chúng ta mới có thể thoát khỏi cái chết.
Sau đó còn vô tình lạc nhau.Suốt hai tháng ấy, người thì mất trí nhớ người thì mất đi đôi mắt.Tưởng trừng chẳng duyên gặp mặt nay lại có thể trùng phùng.
Vậy mà bây giờ anh lại nằm đây như này.Mấy ngày qua đối với tôi lại như địa ngục.
Sao anh có thể ác với tôi như thế chứ?Tôi thật sự không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa......Trong cơn mơ màng, Mạc Lăng vẫn nghe tiếng gọi của cô..."Anh hứa sẽ bảo vệ tôi mà"Mà Lăng đảo mắt, anh đưa tay về trước.
Người con gái đó lại đang khóc vì anh nữa sao? Tại sao anh lại có thể tổn thương cô ấy nhiều như thế chứ...Không gian mơ mộng này sao? Anh lại đang mơ đó ư? Anh đưa tay sờ lên gương mặt đó.
Đã bao lâu rồi, anh mới được mơ một giấc mơ chân thực tới vậy.
Bình thường còn chẳng thể phân biệt nổi ngày hay đêm bây giờ lại có thể mơ về cô một cách như vậy.
Ông trời đúng thật là chưa tuyệt lòng người.Mạc Lăng đưa tay lau nước mắt đó cho cô.
Tiêu Tuyết nhìn anh, là cô đang mơ sao...!cô túm lấy bàn tay đó mà đưa lên mặt nức nở nói "Là tôi, Tiêu Tuyết đây, tôi đã nhớ hết lại rồi.
Anh có nhận ra tôi không?"Mạc Lăng khẽ cười trong lòng.
Cô ngốc của anh cuối cùng vẫn vượt qua được sao?Cạch - Tiếng mở cửa bước vào.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn theo hướng cửa.
Vẻ mặt mừng rỡ toát ra trên gương mặt của Đặng Ân, cậu chạy ra ngoài "Mạc ca, tỉnh lại rồi..."Mạc Lăng nhắm mắt lại anh hít thở sâu một chút.
Có chút mệt mỏi.
Trong chút mơ màng ấy, hình ảnh khẽ ùa về."Tôi muốn làm phẫu thuật"Anh mở mắt ra...Vẫn là cô mà, đôi mắt ấy, Mạc Lăng cựa người ngồi dậy.
Thật sự đây là sự thật sao?Đúng rồi, là sự thật.
Cái đau buốt trên đầu vẫn còn đây.Anh đưa ánh mắt có chút vui mừng đó nhìn cô.Tiêu Tuyết ôm chầm lấy anh vào lòng.
Cô bật khóc, không phải khóc vì sợ cũng không phải khóc vì đau đớn mà cô đã khóc vì hạnh phúc "Cảm ơn anh...!cảm ơn vì đã trở lại"Mạc Lăng khẽ cười anh đưa tay ôm người con gái đó vào lòng.Cánh cửa một lần nữa được đẩy ra kèm theo là gương mặt hớn hở của Hàm Quang, anh chạy tới.
Tiêu Tuyết thấy anh nên bèn lùi ra phía sau.
Mạc Lăng chưa kịp lên tiếng gì đã bị Hàm Quang véo má mà tra hỏi "Trời ơi có phải pho tượng của tôi đã sáng mắt rồi không?"Đặng Ân và Đặng Anh cũng chạy vào "Mạc ca, anh thấy chúng em không???"Mạc Lăng thở dài đưa tay hất tay Hàm Quang sang một bên"Tôi rất mệt"Ba người kia nhìn nhau mà bật cười thành tiếng.Bác sĩ tiến vào nhìn mấy người khẽ nói "Mọi người ra ngoài cho tôi kiểm tra bệnh nhân nhé"Tiêu Tuyết đi tới gọi ba người kia ra ngoài.
Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi.Đặng Ân đi tới bên cạnh cô khẽ an ủi "Được rồi mà không phải Mạc ca đã tỉnh lại rồi sao"Tiêu Tuyết gật đầu.Lúc này, bác sĩ từ trong phòng bước ra "Một người theo tôi để tôi dặn dò về thực đơn ăn uống và mua thuốc nhé.
Vừa mới làm phẫu thuật xong nên có rất nhiều thứ cần chú ý"Tiêu Tuyết định đi theo thì Hàm Quang đã kéo tay cô ngăn lại "Vào trong thăm cậu ấy đi, để tôi đi với bác sĩ cho"Tiêu Tuyết đưa tay lau nước mắt, cô đẩy cửa vào phòng.
Mạc Lăng lúc này đang ngồi trên giường, anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Cô đi tới bên cạnh khẽ ngồi xuống.
Mạc Lăng nhìn cô.Tiêu Tuyết không biết nên nói gì với anh nữa chỉ đưa tay cầm lấy tay anh.Mạc Lăng đưa tay vén tóc cô "Đừng khóc nữa đấy, tôi không có sức dỗ đâu"Tiêu Tuyết cười, cô đưa tay lau nước mắt sau đó nhìn anh "Anh thật sự phải làm phẫu thuật gấp tới vậy sao?"Mạc Lăng tựa người ra sau nhắm mắt lại "Rất cần""Tại sao anh cứ tự mình quyết định như vậy chứ? Anh cứ đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Anh là đồ ngốc đấy à? Nếu anh không tỉnh lại nữa thì tôi sẽ phải sống thế nào.
Anh muốn tôi phải cảm thấy mắc nợ anh suốt cuộc đời này sao?" Tiêu Tuyết vừa nói vừa khóc.
Cô có chút trách móc.Mạc Lăng đưa tay lên gõ vào đầu cô "Tôi là người tính toán rất giỏi, tỉ lệ thành công lớn thì tôi mới làm chứ"Tiêu Tuyết phụng phịu "Vậy cũng không được? Anh nên đợi ba tháng đi chứ"Thấy cô lo cho mình như vậy Mạc Lăng rất vui.
Anh khẽ mỉm cười "Cô ngốc này, nếu để ba tháng sau mới được nhìn thấy cô chắc tôi phát điên mất"Nụ cười này.
Tiêu Tuyết có chút rung động.
Cô đứng dậy.
Chưa kịp lên tiếng thì Mạc Lăng đã kéo tay cô "Đừng đi" sau đó kéo cô vào lòng.Cảm giác ấm áp này khiến cô cũng khó lòng rời xa.
Anh đưa tay khẽ xoa đầu cô "Là tôi nợ em mới đúng"Tiêu Tuyết không hiểu chuyện gì cả.
Cô ngơ ngác hỏi "Anh nợ tôi sao?"Joose đẩy cửa bước vào "Mạc!"Tiêu Tuyết giật mình bất ngờ, định vùng ra như Mạc Lăng vẫn ôm chặt cô vào lòng.
Anh chỉ đưa đôi