Thương Khung Chi Thượng

Chương 12


trước sau

12. Cậu vẫn nhàm chán sao….

Tín hiệu từ chối quá mức rõ ràng, Claude cũng không tiếp tục nương tay, tùy ý Levi không cam lòng mà giãy dụa, mà bản thân anh lại hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nay, dùng một loại hình thức gần như bạo ngược đem Levi giam cầm dưới thân mình.

Trong trận ‘chiến tranh’ này, Levi xem như bị đánh cho tơi bời. Claude buông cậu ra, trước khi bị cậu cho một đấm trên mặt, nhanh chóng rời khỏi phạm vi công kích.

“Con mẹ nó anh muốn gì – ” Levi nổi giận từ trên giường bật dậy, đụng vào dụng cụ bên cạnh mém chút té lăn xuống đất. Băng gạc che trên mắt rơi xuống, ánh sáng từ ngoài chiếu vào mắt cậu, phi thường chói mắt.

Mở lớn hai mắt, Levi thấy Claude đứng cách mình hai bước, lạnh lùng nhìn cậu.

“Xem ra mắt cậu không sao rồi, bây giờ còn cảm thấy nhàm chán sao?”

“Tôi giết anh! Anh mới là kẻ nhàm chán!” Levi bước nhanh về phía Claude, nhanh như chớp vung quyền, lại bị Claude quay người tránh thoát.

“Vậy tiếp theo, cho dù cậu thật sự không để ý gì hết, cũng mong cậu tự bảo vệ mình thật tốt.”

Levi thở hổn hển, không tới một phút, cậu liền loạng choạng nằm lại giường mình, chỉ chỉ tay vào Claude đang đứng thẳng.

“Lần này xem như biện pháp của anh thắng tôi!” Sau đó lại một biểu tình không thèm để ý gì hết.

Trong lòng Levi, Claude hôn cậu chính vì muốn cậu tức giận. Nếu như mình thật sự nổi giận, vậy chắc chắn đã trúng ‘quỷ kế’ của anh.

“Anh cứ tiếp tục đắc ý đi, Claude.” Levi nhặt miếng băng mắt dưới đất đeo lên, bộ dạng uể oải trở mình.

Đứng thật lâu nhìn chăm chú Levi, Claude rũ mắt mỉm cười có chút châm chọc.

Trong khoảng thời gian Levi tĩnh dưỡng này, trong căn cứ có hai lần phát sinh giao chiến với kẻ xâm nhập, mỗi lần đều phải dựa vào ưu thế số lượng mà miễn cưỡng chống đỡ, nhu cầu cần có phi cơ chiến đấu tốc độ cao ngày càng rõ ràng.

Nửa tháng sau, đôi mắt Levi được tuyên bố hồi phục.

Trong phòng bệnh trừ bỏ nhân viên chăm sóc, chỉ còn hai người. Một kẻ là Miller biểu tình lạnh băng, người kia lại mang vẻ mặt hối lỗi – Sharon.

Levi mở lớn hai mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, cậu lại cảm thán một cậu, “Vì sao bây giờ tôi đứng xa như vậy, ngay cả tàn nhang trên mặt Sharon cũng thấy rõ ràng vậy?”

“Vậy là tốt rồi, một phi công chiến đấu nên có thị lực tốt hơn người bình thường một chút.” Miller tuy rằng lời nói lạnh nhạt, nhưng hai tay hắn đang nắm chặt đã dần thả lỏng hoàn toàn tiết lộ sự lo lắng của hắn đối với Levi.

“Như thế cũng không hay.” Levi khoát tay chỉ chỉ, “Rất nhiều thứ khi nhìn thấy rõ ràng sẽ không còn hoàn mỹ.”

Sharon cười cười đi tới trước mặt cậu, “Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, vẫn là Levi – Vampell mà em quen biết, em không còn cảm giác áy náy nữa rồi, thậm chí còn muốn đánh cho anh tơi bời.”

“A…. Cô muốn đánh tôi sao? Vậy bây giờ lên đi.”

“Nhưng anh giải thích rõ ràng cho em, em cùng Sean Thiếu tướng có quan hệ gì chứ?”

“Lời giải thích tốt nhất, chính là không giống quan hệ giữa thủ trưởng cùng hạ cấp.” Levi trả lời vô cùng kiên định.

“Còn gì nữa không?”

“Còn có…. cùng nhau ăn một bữa tối.”

“Còn gì?”

“Còn có…. tôi không nhớ rõ….” Levi gãi gãi đầu.

“Nhờ phúc của anh, hiện tại em trở thành đề tài bàn tán của cả quân vụ, cám ơn đã tuyên truyền, bây giờ em nổi tiếng rồi.”

Ngoài phòng bệnh, Claude Sean dựa lưng vào tường, im lặng lắng nghe tiếng cười nói truyền từ cửa ra.

Bác sĩ trưởng đi tới hỏi: “Thiếu tướng không vào sao?”

“Không cần, hiện tại thị lực của cậu ấy rất tốt, tôi sợ bị cậu ấy nhìn rõ.” Claude ngửa đầu, cười một tiếng.

Một tuần sau, Levi đã trở lại huấn luyện, chính thức quay lại khu Z.

“Tiểu tử thối, hôm nay nếu trạng thái của cậu không tốt, tôi cũng sẽ không vì cậu bị thương mà bỏ qua đâu.” Miller lại nhìn quân phục không cài khuy cổ của Levi, huyệt thái dương không khỏi đau nhức.

“Ai~ bệnh hoàn mỹ của anh lại tái phát rồi?” Levi cười cười đến gần Miller, ngón tay khẽ xẹt qua cằm hắn, “Bất quá nhìn được rõ ràng, Miller Thiếu tá vẫn là mỹ nam tử khiến tim tôi đập thình thịch nha ~”

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ bị cậu chọc giận sao? Tức giận với cậu tôi mới là đồ ngốc.” Miller hất tay cậu ra, nắm cổ áo lôi cậu tới phòng điều khiển, “Đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Claude cầm máy tính bảng đi tới, đang thảo luận vấn đề gì đó với vị Thượng úy đứng cạnh, bộ dáng hết sức chăm chú của anh chẳng biết tại sao lại khiến Levi khó chịu.

“Hắc – Claude thân mến của tôi –” Levi khoát tay.

Đối phương ngẩng đầu nho nhã cười, “Hắc, Levi thân mến của tôi, hi vọng hôm nay cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Cùng một lời nói, Levi sử dụng rất ngả ngớn, mà Claude nói ra lại thành thục cùng ý vị sủng nịch tràn đầy, cấp bậc thật kém xa nhau.

Bịch một tiếng khoang cửa đóng lại, Levi đành phải đeo kính quang học chuẩn bị huấn luyện.

Lúc này giai đoạn huấn luyện đã tới mục bắn di động, dưới tình huống tốc độ phi hành cao, Levi phải luyện tập làm thế nào bắn trúng mục tiêu  cũng đang di động.

Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, năng lực phi hành của Levi không vì thời gian dài dưỡng thương mà giảm sút, vẫn như cá gặp nước, nhưng năng lực bắn của cậu lại khiến Miller cùng các chuyên gia khác bó tay. Bọn họ phải thiết kế rất nhiều phương pháp, thậm chí tạo ra phần mềm máy tính mới hỗ trợ cậu nâng cao độ chính xác.

“Khi cậu ta lái ‘Nguy cơ màu xanh’, tỉ lệ bắn trúng là 70%, nhưng khi sử dụng ‘Thuần sắc thục nữ’, tới 30% cũng chưa thề đạt tới!” Miller đã muốn giật rụng tóc mình, “Vất vả lắm mới có người lái được ‘Thuần sắc thục nữ’, chẳng lẽ chúng ta lại phải đem nó thiết kế thành hệ thống lái đôi, rồi
tìm cho Levi một tay xạ thủ tương xứng chắc?”

“Tỉnh táo lại, không cần vội vàng cầu thành như thế. Phải biết rằng một tháng trước, chúng ta ngay cả tìm người có thể ở trong hệ thống mô phỏng duy trì năm phút còn không được. Nhưng xem hiện tại, Levi cho dù ở trong đó một giờ cũng không hề bị nôn.” Claude vỗ vỗ vai Miller, “Có lẽ không phải lỗi của cậu ấy, mà là chúng ta hẳn nên nghiên cứu lại hệ thống công kích một chút.”

“Ý của anh là…..”

“Tốc độ của ‘Thuần sắc thục nữ’ cao hơn ‘Nguy cơ màu xanh’, khi tên lửa hoặc đạn laser bắn ra, rất có thể đã trệch hướng mục tiêu, bởi vì tốc độ hoàn toàn ảnh hướng tới quỹ tích công kích.”

“Nhưng thời gian rất ngắn, việc sai số do tốc độ mà nói là rất ít.”

“Đối với chúng ta là không có, nhưng đối với sự mẫn cảm cùng linh hoạt với tốc độ của phi công như Levi lại không thể chắc chắn.” lời Claude nói khiến Miller trầm tư.

Nửa phút sau, Levi bước khỏi khoang điều khiển, vẫn mệt mỏi như trước. Khi cậu loạng choạng đi tới lại được Claude đỡ.

“Cám ơn.” Levi thở dài.

“Tại sao thở dài?”

“Bởi vì…. Bởi vì….” Levi cau mày, buồn bực gãi đầu.

“Bởi vì khi cậu muốn bắn trúng mục tiêu, đều bị lệch.” Claude giống như vạch trần tội trạng, Levi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

“Anh có thể trở thành nhà khoa học bởi vì anh có khả năng diễn tả cao siêu sao?”

“Chuyện này cùng năng lực diễn ta không quan hệ.” Claude cười nhẹ ngả người về phía Levi khiến cậu cùng phải nghiêng về một phía, “Đừng dùng ánh mắt đáng yêu như thế nhìn tôi, tôi sẽ hôn cậu.”

“Anh dám?” Thanh âm Levi nháy mắt trầm xuống.

“Ha ha ha….” Claude mỉm cười, Levi lại là lần đầu tiên thấy anh cười vui vẻ như thế, “Trước kia nếu tôi nói với cậu như thế, cậu ngay cả trốn tránh cũng không thèm. Hiện tại tôi lại cảm thấy hình như cậu sợ tôi?”

“Anh là cái thứ vi khuẩn biến thái, ai cũng muốn tránh xa anh một chút.”

“Wow~ Claude – thật hiếm thấy cậu lại trẻ con cùng người khác tranh cãi lắm nha.” Âm cuối nhấn cao vang vọng trong phòng huấn luyện, thanh âm lười nhác, lại hấp dẫn lực chú ý của Levi, cậu không khỏi xoay người lại.

Ngược chiều sáng khiến cậu thấy không rõ bộ dạng đối phương, quân trang thẳng tắp lại tùy tiện khoát trên vai, trang phục lại chỉ cài hai khuy dưới. Levi dám chắc nếu Miller nhìn thấy người này nhất định sẽ nổi bão.

“Morris – ” Claude dang tay ôm lấy đối phương, hai người vỗ lưng nhau, một bộ bạn bè tốt.

Dưới ánh đèn, rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt người nọ. Kiểu tóc hỗn độn, tựa hồ chưa chải qua. Đôi mắt hơi rũ, toát ra loại cảm giác cơ trí.

Mà khiến Levi không thể tin chính là, tên Miller kia lại bày ra ánh mắt sùng bái đi vào phòng nghiên cứu, bước tới trước mắt Morris, làm một nghi thức chào quân đội tuyệt đối cung kính, “Ngài khỏe chứ, Morris Rea Trung tá!”

Cằm Levi mém chút chạm đất, người này bị cái quái gì vậy?

“Không thể nào, Miller…. Anh hẳn phải thay người này cài lại khuy áo, sau đó nói cho anh ta biết đó là quân trang không phải áo khoác sao?”

“Haha, cậu nhóc này có phải Levi – Vampell trong truyền thuyết không đây?” Morris đi tới, hung hăng nắm hai má Levi, tựa như thấy món đồ chơi tốt.

Nhưng y lại không biết, Levi phút chốc nhanh nhẹn đẩy vai, khiến y ngã xuống đất, cả phòng huấn luyện đều chấn động.

Miller há mồm ngây dại, mấy nhân viên khác đang chuyên tâm nghiên cứu cũng tựa như đứng hình mà nhìn về phía phát ra âm thanh.

Levi xoa nhẹ mặt, xoay xoay vai, hai tay đút túi nói: “Ngại quá, bản năng phản ứng.”

Morris xoay eo đứng lên, “Tôi lớn tuổi rồi nha, chịu đau không nổi đâu. Thanh niên bây giờ đúng là một chút cũng không tôn kính người già…..”

“Levi – Vampell! Cậu dám đánh ngã Morris Rea Trung tá? Cậu có biết ngài ấy là ai không?” Miller kinh ngạc kêu lên, người này đúng là quan niệm cấp bậc quá cao mới ngạc nhiên như thế.

“Morris Rea Trung tá?” Lông mày Levi nhếch cao, đặc biệt cường điệu hai từ ‘Trung tá’, sau đó đột nhiên nhận ra gì đó, “Hình như…. Cái này…. Phi công đầu tiên lái ‘Nguy cơ màu xanh’ cũng tên là Morris Rea thì phải.”

“Đúng vậy, tôi chính là Morris Rea đó. Nhân tiện nói luôn, nghề nghiệp chính quy của tôi không phải phi công chiến đấu, mà là chuyên gia lập trình phi cơ chiến đấu. Nói cách khác, tuy rằng những việc tính toán thiết kế vật lý của tên lửa hoặc đạn laser không liên quan, nhưng trình tự thao tác lại nằm trong thẩm quyền của tôi.” Khóe môi Morris toát ra vài phần cảm giác tự tin.

End chương 12.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện