7. Miller bị TX (???)“Cái gì a – tên mắt ếch không ngờ dễ nhìn như vậy nha!” Levi làm bộ kinh sợ, “Sao không đâu anh lại mang cái mắt kính làm mình xấu xí đi chứ?”
“Đó là chuyện của tôi!” Miller giật lại mắt kính của mình.
“Hắc… Hắc….Bơi không thì rất nhàm chán, không bằng hai chúng ta thi đấu đi?”
Miller từ đầu hoàn toàn không có ý định để ý tới cậu, xem Levi giống như nước tồn tại trong hồ mà làm lơ. Anh vừa định lên bờ, Levi dưới nước lại nhất quyết không buông tha quát to, “Không thể nào, anh không dám đua với tôi sao? Một Thiếu tá lại sợ bị Hạ sĩ như tôi đánh bại hả?”
“Tôi mà lại không dám so với loại chỉ có thể đua với con gián như cậu?”
“Con gián? Nói con gián nào vậy?” Levi làm bộ không hiểu đối phương so sánh cái gì, giả ngu nhìn xung quanh để kiếm bóng dáng con gián.
“Đua thì đua!” Miller nhảy xuống hồ, làm nước văng tung tóe lên mặt Levi.
Hai người song song vịn bờ hồ, nháy mắt đồng thời lao xuống nước.
Đừng nhìn Miller chỉ là một học giả, đường cong lưng khi bơi lại dẻo dai mà rất hữu lực. Hai người bơi ngang nhau, khiến bọt nước không ngừng nổi lên.
Đến lúc đụng đến bờ hồ, Miller vịn vào thành tìm kiếm bóng dáng Levi khắp nơi. Lúc này bởi vì gần tới bữa tối nên khắp hồ vắng vẻ, Miller tựa hồ ý thức được gì đó, “Khốn kiếp! Dám đùa tôi!”
Ngẫm lại cá tính thường ngày của Levi, nhất định là mượn cơ hội trả thù mình, lừa mình đua với cậu ta rồi nhân cơ hội chuồn mất!
Miller nghiến răng nghiến lợi định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Trái tim bỗng chốc thắt lại, “Levi – ”
Miller nhảy xuống nước, ra sức bơi tới hướng đối phương.
Đem Levi kéo lên bờ, lại dùng sức vỗ mặt cậu, “Levi! Levi – Vampell!”
Mắt thấy cậu không chút phản ứng, Miller bắt đầu thực hiện phương thức cấp cứu.
Sau khi ấn lồng ngực bốn năm lần, Levi mới phun nước ra, cật lực thở dốc.
Miller cứu được cậu, ngồi dưới đất thở phào, “Nếu cậu đã không biết bơi thì đừng có lấy mạng mình ra mà đùa!”
“Ai nói tôi không biết bơi! Tôi chỉ bị chuột rút mà thôi!” Nói xong lại sặc nước kịch liệt.
“Chuột rút? Cậu rốt cuộc có khởi động trước không?” Miller rống lên, mặt mày đều đỏ gay.
“Sao lại không chứ? Tôi vừa bơi một vòng có bị gì đâu, ai biết cùng anh đua liền bị như thế!” Levi cúi đầu xem nhẹ Miller đang phẫn nộ, xoa bóp bắp chân mình.
“Vậy tôi hỏi cậu, gần nhất cậu có ăn cơm đủ không?”
“A, ăn cơm? Cơm trưa tôi không ăn! Hiện giờ mới tới bữa chiều! Đi đi, chúng ta đi ăn cơm!” Levi khập khiễng đứng lên, đang muốn đỡ Miller dậy lại bị đối phương đẩy ra.
“Sao cậu không chết vì đói luôn đi!” Miller không thèm nhìn cậu, trực tiếp đi tới phòng thay đồ tắm rửa.
Levi cười khó coi, đi theo phía sau hắn.
“Tôi sẽ không chết dễ dàng vậy đâu!” Levi ngoáy ngoáy lỗ tai, phòng bên cạnh chỉ có tiếng xả nước, Miller vẫn một mực im lặng.
“Được rồi được rồi, cám ơn anh đã cứu tôi. Nếu không tôi đã chết yểu trong hồ bơi rồi…..”
“Đừng nóng vậy chứ, cùng lắm sau này thấy anh tôi sẽ cúi chào…. Đây là nhượng bộ lớn nhất rồi đó…. Claude tôi còn chưa chào đâu……” Levi đã hơi hậm hực.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm của cậu bị đá ra, Miller một tay kéo cậu tới trước mặt, “Cậu rốt cuộc có biết đối với chúng tôi cậu có ý nghĩa như thế nào không?”
“Cái gì?”
“Ý nghĩa sẽ có một ngày ‘Thuần sắc thục nữ’ sẽ bay lên bầu trời! Ý nghĩa sẽ có phi cơ chiến đấu có thể đối kháng với phi thuyền vũ trụ! Ý nghĩa một ngày nào đó chúng ta có thể giành quyền nắm giữ bầu trời! Ý nghĩa những người suốt đời không thể bước lên chiến trường như chúng tôi cũng sẽ được đáp trả bằng tâm huyết của mình!” Miller không hề to tiếng, chỉ nói từng từ, từng chữ hết sức rành mạch.
Levi nhìn sâu vào mắt hắn, thật lâu mới mở miệng, “Miller…. Anh thật xinh đẹp…..”
Hai giây sau, Miller buông cậu ra, phá lên cười tự giễu.
“Tôi đúng là điên! Thật sự điên rồi mới có thể thi bơi cùng cậu! Điên rồi mới đi cứu cậu! Điên đến nỗi ở đây nói chuyện nhảm nhí với cậu!”
“Nhưng chỉ có kẻ điên, mới chấp nhất như vậy!” Thanh âm Levi thực bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với Miller, “Tôi, cho tới bây giờ chưa từng được ai kỳ vọng, Thiếu tá. Tôi không phải thanh niên hư hỏng, nhưng cũng không hề là bé ngoan. Cha mẹ khi nhìn phiếu điểm từ trường không quân của tôi, nguyện vọng lớn nhất của họ là muốn tôi từ bỏ. Anh cũng biết, trong tổng số các phi công chiến đấu được sử dụng, cơ hội sống sót là hai phần ba, ở trong lòng họ nghĩ tôi sẽ trở thành vật hi sinh, nằm trong một phần ba khả năng tử vong còn lại. Tôi không biết vì cái gì các người lại có thể đặt hi vọng lên tôi như vậy.”
Miller nhắm mắt, thời gian tựa hồ ngưng đọng, “Cậu tuyệt đối sẽ không nằm trong con số một phần ba đó, bởi vì cậu là độc nhất vô nhị.”
Levi nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay gác lên vai đối phương, “Giờ thì tôi tin anh là toán học gia giỏi nhất căn cứ không quân K11 rồi.”
“Tự mình tắm rửa sạch sẽ đi, sau đó chúng ta đi dùng cơm chiều. Hôm nay tôi trả.”
“Vâng, Thiếu tá.” Levi đẩy Miller ra, “Bây giờ tôi cần tắm rồi.”
Bữa tối là ở một nhà ăn nhỏ gần hồ bơi, tuy rằng bày trí bình thường, nhưng món ăn khá ngon. Miller gọi giúp Levi bò bít-tết, ngũ cốc, nước trái cây tươi cùng với salad.
“Chỉ là bữa tối thôi mà, cần phiền toái vậy sao?” Levi nhíu mày nhìn Miller đem mấy đĩa đồ ăn đưa cho cậu.
“Phiền toái? Nếu cậu không bị chuột rút tôi mới không cần làm việc phiền toái như vậy đâu! Cậu không ăn cơm trưa, buổi chiều lại bơi lội hao phí thể lực, hiện tại nếu không bổ sung dinh dưỡng, tôi thấy ngày mai trong khoang thuyền thế nào cũng lại bị chuột rút đó!”
“Anh nguyền rủa nặng quá đó?”
“Tôi sẽ đem chuyện hôm nay nói lại với Thiếu tướng Sean.”
“Cái gì? Uổng công tôi xem anh là bạn tốt, anh còn muốn bán đứng tôi sao?”
“Đính chính, tôi với cậu là quan hệ thượng cấp cùng bộ hạ, chúng ta không phải bạn bè.”
…………………………
Sáng ngày thứ hai, Levi bước khi vào khu Z liền thấy Claude khoanh tay dựa
vào ‘Thuần sắc thục nữ’, trước mặt anh là cả một bàn ăn.
Nhếch miệng, Levi biết Miller quả nhiên không xem mình là bạn bè.
“Tôi rất vui vì quân trang hôm nay của cậu, từng khuy áo đều được cài chính xác, nhưng lại không hài lòng vì cậu không hề ăn điểm tâm. Đương nhiên, tôi cũng không cần phí công giáo dục cậu vấn đề này, bởi vì căn bản cậu sẽ không nghe theo.” Claude mở nắp đậy trên bàn ăn, “Cho nên tất cả mọi người trong khu Z chúng tôi quyết định mỗi sáng đều phải trông chừng cậu ăn hết bữa sáng.”
“Anh có làm quá không, đem việc không ăn sáng của mình tôi ảnh hưởng tới cả khu Z?” Levi ngồi trước bàn ăn, há to miệng ăn mỳ Ý, nhồm nhoàm nói không rõ. Bữa sáng khá phong phú, nhưng số lượng vừa đủ, Levi ăn xong cũng không có cảm giác chướng bụng.
Chương trình huấn luyện của hôm nay cơ bản giống như hôm qua, nhưng một vài phi cơ chiến đấu cao cấp hơn lại khiến ‘Thuần sắc thục nữ’ chống đỡ khá miễn cưỡng.
Miller đứng trước máy tính nhẹ giọng nói: “Claude, anh nói xem, nhiều phi công như vậy lại không có biện pháp điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’ lưu loát như phi cơ chiến đấu bình thường, hay là thiết kế của chúng ta có vấn đề?”
“Không cần hoài nghi mình, cũng không nên hoài nghi Levi.” Thanh âm Claude khiến Miller nhận thấy mọi nghi ngại của mình đều thành dư thừa.
Mặc dù như thế, Levi đối với việc điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’ không có tiến triển gì, cậu lại càng ngày càng có vẻ mệt mỏi hơn. Bình thường cậu luôn cùng Claude tranh cãi, hiện tại xem như Claude có cố ý nói gì chọc giận, cậu cũng không phản ứng lại.
Một tuần sau, Levi đứng trước mặt Claude hất cằm nói: “Tôi cần nghỉ ngơi!”
“Có thể.” Claude gật đầu.
“Tôi muốn rời khỏi huấn luyện.” Levi dường như đã nghĩ cặn kẽ.
Claude lại mỉm cười tựa như nhìn một đứa nhỏ, “Vì sao?”
“Bởi vì tôi là một phi công chiến đấu, tôi muốn ra ngoài chiến đấu, chứ không phải chỉ ở đây làm phi công thử nghiệm!” Đừng nhìn Levi thường xuyên tỏ ra như kẻ vô tâm, kỳ thật cậu là người không chút kiên nhẫn.
“Tôi sẽ cho cậu nghỉ phép, nhưng có thể rời khỏi việc huấn luyện này hay không, không do cậu quyết định.” Claude đưa tay xoa đầu Levi, tựa hồ tóc cậu thật dễ chịu, anh càng thích xoa nhiều hơn.
Levi khó chịu né tránh, quay đầu rời khỏi phòng huấn luyện.
“Cậu ta cũng gặp phải cổ bình (ý nói là vướng mắc cuối cùng trước khi đột phá), giống hệt những phi công trước kia.” Miller nói.
“Nhưng tôi biết, cậu ấy sẽ đột phá được cổ bình.” Claude cười nhẹ, “Ngay cả tôi cũng cảm thấy kỳ quái vì sao mình lại có thể tin chắc như vậy.”
Levi trở lại ký túc xá chuyện đầu tiên chính là nói với Lilith, “Đừng làm phiền tôi nữa, tôi muốn ngủ.”
Nằm vật ra giữa giường, dùng mền phủ kín đầu, thế nhưng cậu lại thực sự tỉnh táo. Rõ ràng mỗi lần ra khỏi hệ thống mô phỏng của ‘Thuần sắc thục nữ’, cậu đều cảm giác giống như bị rút cạn nước trong cơ thể, rất mệt mỏi, không rõ vì sao lần này lại không hề buồn ngủ.
Ở trên giường lăn lộn sau hai giờ, lại nghe thấy loa báo khẩn cấp của quân bộ.
“Toàn bộ phi công chú ý! Toàn bộ phi công chú ý! Kẻ xâm nhập đột kích, mọi người nhanh chóng tập hợp tại vị trí của mình chuẩn bị xuất phát.”
Levi bật dậy, lập tức nhớ tới Claude đã nói qua, anh sẽ không cung cấp thiết bị dưỡng khí cho phi cơ chiến đấu của cậu. Nghĩ nghĩ, Levi cả người ủ rũ (chính xác nó là cà chua bị nhúng sương ^^), nằm lại trên giường, lại vô cùng tức tối vặn vẹo, “A – vì sao? Vì sao?”
Nhưng đúng lúc này, thông báo lần thứ hai vang lên, “Hạ sĩ Levi – Vampell! Mời đến cổng số 2B đợi lệnh!”
Levi ngoáy ngoáy lỗ tai, cố gắng nghe lại thống báo lần thứ hai, nháy mắt lao xuống giường chạy đi.
Cả đường đi đều là phi công gấp rút chạy, Levi cũng là một trong số đó. Khi cậu chạy tới cổng số 2B, quân nhân thiết bị cùng quân nhân phi cơ đã hoàn thành xong công việc của bọn họ.
“Này! Chuẩn bị xong chưa?” Nhân viên phi cơ lớn tiếng nói.
“Nhanh vậy? Không phải ‘đợi lệnh’ sao?” Levi bị đối phương trực tiếp đẩy vào phòng điều khiển.
“Bởi vì phi cơ chiến đấu bị hư hại đã quay lại! Tiền tuyến không đủ phi cơ chiến đấu!” Nói xong, cửa khoang liền đóng lại.
“Dưỡng khí xác nhận. Áp suất bên trong khoang thuyền xác nhận. Tên lửa xác nhận. Đạn Laser xác nhận. Hệ thống xác nhận. Người điều khiển vào vị trí.”
“Đợi chút –“ Levi muốn nói mình quá mót, nhưng đến cơ hội mở miệng còn không có. Phi cơ chiến đấu của cậu ầm ầm chạy khỏi đường băng, hướng về bầu trời.
Bên tai là tiếng tên lửa nổ, một chút cũng không hề ngừng lại.
End chương 7.