Thương Long Chiến Thần - Tô Trường Phong

“Nực cười!”


trước sau

Lão phu nhân giận quá hóa cười: "Có bản lĩnh, sau này vĩnh viễn không cần dựa vào Tống gia nữa! Tôi xem các người có bao nhiêu bản lĩnh!”

Nhà cũ Tô gia. Tô Trường Phong đang chơi với Tô Tô. “Ba, có phải mẹ vẫn còn không vui vì chuyện hôm nay

không. Tô Tô không muốn mẹ không vui..." Tô Tô bĩu môi, vừa chơi, vừa nhìn Tống Thanh Ca đang ngẩn người bên cạnh.

Tô Trường Phong cười cười: "Không sao, có ba ở đây, phiền não của mẹ sẽ được giải quyết.”

“Nực cười!”

Lời của hắn vừa dứt, một tiếng nói chế giễu, theo đó vang. lên.

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đi vào.

Tưởng Lệ tức giận nhìn về phía Tô Trường Phong, hận không thể đánh chết hẳn.

"Tô Trường Phong, đầu óc cậu có phải hỏng rồi không? Vừa rồi ai cho cậu nói chuyện? Cậu chẳng lẽ không nhìn thấy để cho lão phu nhân mở miệng có bao nhiêu khó khăn sao? Cậu đã hủy hoại tiền đồ của Thanh Ca rồi có biết không!"

"Tống Thanh Ca đứng lên, nhìn về phía Tưởng Lệ.

“Mẹ, mẹ đừng mắng Trường Phong, là con không muốn về công ty Tống gia.”

Tưởng Lệ kéo tay Tống Thanh Ca, chân thành nói: "Thanh Ca, mẹ biết con tốt bụng, hiền lành. Nhưng tốt bụng và hiền lành không làm cơm ăn được. Nếu con không về công ty, chẳng lẽ phải đi bán mì cả đời sao?”

Tống Thanh Ca trầm mặc, không lên tiếng.

"Ngoại trừ trở về công ty, còn có thể trông cậy vào ai? trông cậy vào Tô Trường Phong sao? hắn chỉ là một ngũ binh xuất ngũ, không có bản lĩnh, về cơ bản sẽ không giúp được gì cho con cả?"

Tô Trường Phong nhìn về phía Tưởng Lệ, "Mẹ, nói không chừng, con có thể giúp Thanh Ca”

Thương Long Chiến Thần, thủ nhãn thông thiên, quyền khuynh thiên hạ. Giúp vợ mình phát triển sự nghiệp một chút, cũng quá đơn giản.

Nhưng người không biết thân phận của
hắn, tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy, đem lời của hắn trở thành chuyện cười.

“Tô Trường Phong, anh câm miệng!" Tưởng Lệ trừng mắt nhìn Tô Trường Phong một cái:" Bản lĩnh thì không có, còn khoác lác thì lại rất giỏi.”

"Tống Thanh Ca kéo cánh tay Tưởng Lệ: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, tính Trường Phong cứ như vậy, có thể là lúc đi lính đã thành thói quen.”

Tưởng Lệ hừ một tiếng.

Tống Thế Minh bên cạnh khẽ thở dài một tiếng nói chen vào: "Thanh Ca, con nói xem, bây giờ con nghĩ thế nào?”

"Tống Thanh Ca nhìn Tống Thế Minh, do dự hồi lâu, nói: "Ba, con muốn...... mở công ty.”

“Cái gì?”

Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều sửng sốt tưởng bản thân nghe lầm.

“Thanh Ca, con không nói giỡn chứ?”

"Tống Thanh Ca gật gật đầu: "Không có. Con rất nghiêm †úc.

"Mọi người nói đúng, con không thể nào dựa vào quán mì nhỏ đó cả đời được, nhưng bởi vì Tống gia chèn ép, ở Hàng Thành cũng không có nơi nào dám nhận con, co chỉ có thể tự mình mở công ty."

"Con đã nghĩ kỹ, bây giờ thị trường ngoại thương tương đối nóng, vì vậy con muốn đăng ký một công ty thương mại. Vừa vặn chuyên ngành con học khi còn học đại học cũng có quan hệ mật thiết nhất với ngành ngoại thương."

Thật ra, Tống Thanh Ca nói muốn mở công ty là đã suy nghĩ cặn kẽ.

Công ty này cô muốn sau khi lớn lên một chút sẽ trả lại cho Tô Trường Phong.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện