Đại não của cậu nhanh chóng vận chuyển, ngoài miệng ậm ừ một chút, cũng không dám do dự quá lâu, sợ đối phương cảm thấy mình giống như bà mẹ già phiền phức, nên trả lời trắng ra: "Tôi thật ra có chút lo lắng đoạn diễn thân mật kia ngày mai, sợ không thể nắm chắc".
Sau khi thẳng thắn thành khẩn, Bắc Cố lại có chút hối hận. Tính tình Thời Nam như thế nào mình không biết, vạn nhất đại thần cho rằng mình bài xích chuyện đóng cảnh thân mật thì làm sao?
Tuy rằng hai người đều là nam, nhưng tốt xấu gì thì Thời Nam cũng là ảnh đế, nghĩ như thế nào cũng là chính mình được thơm lây....
Cũng may ông trời không làm Bắc Cố hối hận lâu lắm.
Thời Nam trầm mặc một chút, sau đó nâng mắt lên, đôi mắt ngăm đen lập lòe một loại ánh sáng không nói rõ, minh minh diệt diệt sau đó lại trở nên thâm trầm: "Trước kia có từng quay những cảnh tương tự này chưa? Nam nữ... đều tính".
Bắc Cố mất nửa giây, tự hỏi "cảnh tương tự" trong miệng Thời Nam là gì, sau đó gãi gãi cổ, lộ ra hai bên má lúm đồng tiền: "Nói thật.... Không có".
Thời Nam không trả lời lại, anh hơi hơi rũ mắt, bàn tay theo bản năng vuốt phẳng nếp nhăn không rõ ràng trên vạt áo tây trang của mình. Bắc Cố không biết có phải mình đã nói gì không nên nói làm nam thần không lên tiếng hay không, hoặc là anh ta có chút ghét bỏ mình rồi?
Giữa lúc suy nghĩ sôi nổi hỗn loạn, Bắc Cố nghe thấy người bên cạnh mở một chai nước khoáng. "Xì.." một tiếng.
Trong lòng Bắc Cố lộp bộp một chút, xong rồi xong rồi, Thời Nam sẽ không có ý định bóp chết tay mơ như mình chứ....
Thời Nam dùng một giọng nói hoàn toàn không tương xứng với "Aquarius Scream" nói: "Cậu cảm thấy trong truyện, Trương Thức thích Phó Thành bao nhiêu?"
"Từ bạn bè, đến anh em, đến tri kỷ, là loại sâu đậm này, thưởng thức lẫn nhau, là kiểu tình cảm đồng sinh cộng tử đi". Bắc Cố trả lời.
"Vậy cậu cảm thấy Phó Thành đối với Trương Thức thì sao?". Thời Nam lại hỏi.
Bắc Cố nhớ lại nguyên tác một chút, nhỏ giọng trả lời: "Bọn họ kỳ thật là cả hai đều giống nhau".
"Không phải". Thời Nam nhẹ giọng phản bác, biểu tình vẫn nghiêm túc trước sau như một.
Bắc Cố không nói gì, nghiêm túc nhìn chăm chú người đàn ông xinh đẹp đến mức tinh xảo bên cạnh.
Thời Nam giống như là nhớ lại từng chi tiết trong truyện, từ bên cạnh mặt nhìn thấy cặp lông mi dày ôn nhu lưu luyến trên mắt, nhắm lại mở ra, một lát lại mở, ánh mắt mang theo một tia sáng lưu chuyển ẩn ẩn ---- Bắc Cố tự mình cũng không rõ được có phải là do đèn trong phim trường chiếu tới hay không, hay là tự đôi mắt của Thời Nam có chút long lanh, chỉ thấy anh làm một động tác như liếm khóe môi, tiếp tục nói:
"Phó Thành là càng yêu Trương Thức. Nếu nói Phó Thành là ánh mặt trời của Trương Thức, vậy Trương Thức lại giống như không khí sống của Phó Thành vậy. Không có ánh mặt trời còn có thể có nguồn sáng khác, nhưng nếu là... Chỉ cần có một chút cơ hội có thể nhìn thấy Trương Thức, Phó Thành nguyện ý vì hắn kéo dài hơi tàn để tồn tại". Thời Nam nhẹ giọng trả lời.
Bắc Cố bị lời nói của Thời Nam làm cho kinh sợ, ấp úng không nói nên lời.
Trực giác của cậu rằng Thời Nam không phải chỉ đơn giản nói chuyện phiếm với cậu là kỹ xảo để đóng phim, màm là đang phân tích kịch bản, có lẽ lần này trò chuyện về lý giải kịch bản của bản thân với đại thần xong, có lẽ sự hiểu biết của chính mình đối với diễn xuất có thể có được một bước đột phá mới... tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp là đả thông hai mạch Nhâm Đốc....
Bắc Cố bắt chéo chân lên, vò vò tóc, lưng thẳng lên, vẻ mặt đầy thành kính.
Khi Thời Nam tiến sát vào mặt, biểu tình của cậu thoáng trở nên có chút mất tự nhiên, có lẽ bởi vì năng lực khống chế thần kinh của đại thần rất mạnh, nên trong nháy mắt, Bắc Cố vừa mới "đả thông hai mạch Nhâm Đốc" không phát hiện ra điều gì.
Bắc Cố thưởng thức khuôn mặt của đại thần gần trong gang tấc, "mỹ mạo" phong hoa tuyệt đại. Phát hiện Thời Nam rất đẹp, thật đúng là đẹp không tì vết. Không âm nhu, nhưng tuyệt đối là tinh xảo, mỗi một ngũ quan đều giống như được đặt đúng vị trí, đặc biệt là cặp mắt kia, khi rũ mắt tự hỏi, lông mi vừa dài vừa dày, khiến người ta cứ lưu luyến mãi trên khuôn mặt không thôi.
Thời Nam giật giật khóe miệng, tiếp tục dùng giọng nói bình thản: "Cho nên bọn họ hôn nhau, tình tự nhiên sẽ đến, nước chảy thành sông. Không cần phải khẩn trương".
Nói quanh co xong, một chậu nước lạnh bất ngờ đổ xuống, tình cảnh này.... Một giây trước, bầu không khí còn đang rực rỡ nồng đậm, tối tăm thâm trầm, giống như sắp thông báo thiên hạ một bí mật động trời; giây tiếp theo, Thời đại thần cong khóe miệng lên đem một "viên kẹo" màu hồng phấn nhét vào trong tay mình, nói rằng mình hãy cố gắng lên.
"....." Làm cho người ta có chút dở khóc dở cười đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Má lúm đồng tiền bên khóe miệng của Bắc Cố càng sâu.
Thời Nam nhìn chằm chằm hai mắt sáng ngời của cậu rồi dời đi, vô tâm ngây thơ đến mức trầm trọng.
Nhưng lúc này Bắc Cố hoàn toàn đã không còn khẩn trương kính sợ đại thần trong lòng như vừa rồi, toàn bộ mạch não đều đang ngốc manh cảm khái lời nói của Thời Nam.
Cậu cho rằng Thời Nam muốn thảo luận kịch bản của cậu, khai quật diễn biến tình cảm của nhân vật, sau đó cùng nhau làm rõ nhân vật, kết quả bị Thời Nam dẫn dắt nửa ngày, vòng đi vòng lại một đường xa như vậy, chỉ là muốn nói cậu ngày mai lúc diễn cảnh hôn đừng lo lắng.
Trải qua một cuộc nói chuyện đầu voi đuôi chuột, Bắc Cố đối với cảnh hôn ngày mai không còn lo lắng nặng nề như vậy. Lúc hai người đã chuẩn bị sau, trạng thái của Bắc Cố cũng từ từ tìm trở về. Vài cảnh còn lại giống như những trận trước, có Thời Nam kiểm soát toàn bộ phim trường, không có vấn đề gì lớn.
Buổi tối dùng cơm xong, đạo diễn Quý và mấy người vây quanh màn hình xem lại, đặc biệt quay thêm một cảnh, kiểm tra công việc của ngày đầu tiên, không có sắp xếp quay đêm. Tám giờ tối kết thúc toàn bộ cảnh quay trong ngày.
Bắc Cố tẩy trang trong phòng xong mới nhớ ra hình như mình trở về cùng với đại thần Thời Nam.
Buổi tối cuối thu, rõ ràng ban ngày độ ấm còn rất cao, từ phim trường bước ra lại có chút cảm giác lạnh lẽo. Bắc Cố tìm vị trí cản gió, túm túm cổ áo của mình, hơn nửa cái cằm đều