Bắc Cố nắm túi giấy trong tay đến phát ngốc, tiểu Tề bên cạnh cũng không mở miệng, xoay người giúp Bắc Cố bắt một siêu nước ấm. Tiểu Tề kỳ thật có chút thật thà, nhưng như vậy cũng có chỗ lợi, cậu ta cũng không lắm miệng, cũng không quá tò mò, thậm chí không theo đuổi thần tượng, nhìn thấy tai to mặt lớn như Thời Nam cũng chỉ là có cảm giác khẩn trương theo bản năng, hoàn toàn không có bộ dáng "anh anh anh", mắt sáng long lanh miệng chảy nước miếng như các nhân viên công tác khác trong đoàn phim.
"Bắc ca, cái này là mật ong.... Pha cho anh một chén nước nhé?". Tiểu Tề hỏi.
Bắc Cố lúc này mới kịp phản ứng, "Ừ" một tiếng, sau đó lấy chai mật ong ra nhìn thoáng qua rồi đưa cho tiểu Tề. đây là một loại mật ong nổi tiếng trên mạng, lúc trước Qmđ ra nước ngoài chơi có mang đến cho mình một chai, lúc ấy cậu lấy cũng không nhớ rõ có mở ra ăn chưa, hình như còn trong ngăn tủ phòng bếp.
Cũng đều là tặng một hũ mật ong, qmđ lải nhải lần sau nướng BBQ lấy làm gia vị nướng thịt (tuy rằng sau đó mọi người đều đem chuyện này quẳng ra sau đầu), nhưng Thời Nam đưa lại cảm giác không giống như vậy, loại cảm giác này giống như một đứa em yêu quý anh trai của mình.
Không biết vì sao, Bắc Cố vậy mà lại cảm thấy sự ôn nhu chăm sóc này cảm giác có chút quen thuộc, nhưng nghĩ nghĩ lại không nghĩ ra. Cậu là con một, theo lời bà nội cậu nói thì là "con trai độc đinh" ba đời.
Cho nên anh trai.... Ở trong trí nhớ tựa như là.... Có lẽ.... Không có người như vậy đi!
Ai, nghĩ đến lão Cố gia....
Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện dọn đến Kim Thành, cậu liền theo họ mẹ, vốn gọi là "Cố Tiểu Bắc", bây giờ là "Bắc Cố". Vốn ý của bà nội là gọi "Bắc Tiểu Cố", Lý lão nhân trong ngõ nói như vậy không tốt, còn không bằng gọi là "Bắc Cố", tuy rằng nói "Quá khứ nhà họ Bắc" nghe thảm đạm thê lương, nhưng cũng xem như đúng với một số chuyện cũ của nhà bọn họ, xem như để đứa trẻ có tư tưởng phấn đấu.
Đắm chìm trong hồi ức, Bắc Cố theo bản năng nhét ngón tay vào miệng, dùng răng một chút lại một chút gặm gặm móng tay đã ngắn sát đến mức không còn thấy --- đây là thói quen mới từ sau khi cậu bị bà đưa đến Kim Thành. Đến khi bà cậu phát hiện ra vấn đề, thì mười móng tay của cậu đã bị gặm sạch, mười đầu ngón tay trụi lủi trơn bóng, không có một chút dấu vết được cắt gọn. Bà cậu thầm than rằng cháu mình vậy mà còn có thể cắn móng tay đến đối xứng, rồi gặm đến bóng loáng, cũng coi như là "có tay nghề". Sửa vài lần, gần như không cắn nữa, nhưng mỗi lần bà của cậu cảm thấy đã thay đổi được thói quen này thì Bắc Cố lại tái phạm.
Bà của cậu nghiêm túc quan sát vài lần, loại "phạm lỗi" này thường phát sinh nhiều vào ban đêm. Một lần đi tiểu đêm, bà nghe trong phòng có tiếng nức nở, tiếng động nho nhỏ như một con thú con bị thương, lúc đầu, bà của cậu cho rằng trong phòng có giấu một con mèo con. Trộm đẩy cửa ra, hoá ra là tiểu Bắc Cố gặp ác mộng, trên khuôn mặt nho nhỏ còn nước mắt chưa khô, giọng khóc lóc gọi "mẹ ơi!". Tiếng "mẹ ơi" đó làm tim của bà đều tan nát, làm bà ở cửa cũng đỏ hốc mắt. Giây tiếp theo, bà không nhịn được đi qua vỗ vỗ, Bắc Cố giống như tìm được một chỗ để dựa vào, bắt đầu nhắm mắt lại gặm móng tay.
Từ đó, bà không quản "thói hư tật xấu" này của Bắc Cố nữa. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy đầu móng tay trụi lủi đều cảm thấy đau lòng.
.....
Tiểu Tề đem ly nước mật ong để trên bàn, chuẩn bị rời đi. Di động của Bắc Cố truyền đến âm báo nhắc nhở, chỗ người liên hệ WeChat có thêm một chấm đỏ ---- [Kim chỉ nam emoji] gửi lời mời thêm bạn là bạn tốt.
Bắc Cố đã từng nhìn thấy WeChat của Thời Nam trên mạng, nhưng lúc ấy cậu không dám thêm. Bây giờ rốt cuộc có thể đường hoàn mà kết bạn, thật đúng là mỹ mãn mà.
Đồng ý kết bạn, ghi chú: Thầy Thời.
Đối phương cũng vừa lúc đang dùng di động, bên kia hiển thị "đang nhập văn bản....." một lát, liền xuất hiện một câu:
[ Thầy Thời ]: --- "Sáng mai 6 giờ rưỡi gặp nhau ở sảnh. Vừa lúc ở thành phố điện ảnh có quán cháo, đạo diễn Quý nói hương vị cháo ở đây rất ngon".
Bắc Cố nhìn chằm chằm di động giật mình một cái, tiểu Tề vừa lúc hỏi: "Bắc ca sáng mai ăn cháo tiếp được không?"
"À? Ừ? Không không không, không cần". Bắc Cố nhìn chằm chằm màn hình di động, ngón tay tung bay, trong miệng cũng không biết đang nói gì.
[ Bắc Cố ]: ---- "Được, cảm ơn. Vậy 6 giờ rưỡi gặp! "
Vẻ mặt tiểu Tề nghiêm túc đi đến mép giường, nhìn Bắc Cố đang cúi đầu chơi di động, hít sâu một hơi, chậm rì rì cẩn thận nhắc nhở: "Bắc ca, A Văn ca nói anh phải ăn bữa sáng".
Bắc Cố lúc này mới ngẩng đầu, vỗ vỗ cánh tay tiểu Tề nói: "Tôi hứa nhất định sẽ ăn. Thầy Thời hẹn tôi sáng mai đi ăn sáng, nếu cậu đồng ý cũng có thể đi theo...."
Đôi mắt Tiểu Tề mở to, xong lại lắc đầu: "Không cần đâu, Bắc ca, tôi lái xe đợi anh ở cửa khách sạn nhé? Đưa các anh tới đó?"
"Ạch? Từ từ, để tôi hỏi một chút".
[ Bắc Cố ] :---- "Thầy Thời, chúng ta sẽ ngồi xe đi sao?"
[ Thầy Thời ] :----- "Đi bộ năm phút, sau đó ngồi xe bảo mẫu của tôi đi".
"... Tiểu Tề a, nếu không thì cậu đợi tôi ở phim trường đi....."
Tiểu Tề vẻ mặt rối rắm: "?"
Bắc Cố vẻ mặt vô tội: "........"
Tiểu Tề hít sâu một hơi, uỷ khuất nói: "A Văn ca vừa rồi trong điện thoại còn dặn dò tôi vẫn luôn đi theo anh, ngoại trừ ngủ và đi WeChat thì tốt nhất là không rời khỏi...."
"...... Không sao, chỉ là ăn bữa sáng, hơn nữa còn đi sáng sớm...."
"Được rồi.... Anh có chuyện gì thì có thể tùy thời liên hệ với tôi, tôi ở trên xe đợi anh". Ngữ khí của tiểu Tề vẫn có vẻ uỷ khuất như cũ.
"Được".
Bây giờ thì Bắc Cố đồng ý rất thoải mái, nhưng không biết về sau mình vậy mà lại nuốt lời.
Rốt cuộc ai cũng không dự đoán được, đại thần Thời Nam sẽ đem chuyện "cùng nhau ăn bữa sáng" thành hoạt động dài hạn hàng đầu. "Quán mì nhỏ ở phía bắc, biên kịch Chương nói ăn rất ngon", "bánh bao đường phía nam Thành phố điện ảnh, mua về không ăn được, đến tận nơi dùng nước chấm bí truyền của tiệm mới ngon", "Tiểu Mạc nói ở đây có một cửa hàng của