Lục Kiều Vi nghe xong thì sững sờ, ánh mắt dừng trên người Văn Cẩn Ngôn, qua một lúc lâu cũng chưa có phản ứng lại. Văn Cẩn Ngôn nói là thu tiền thuê, nhưng nàng lại ăn mặc như thế này, giống như là muốn đến để thịt, thay thế cho tiền thuê nhà.
Lục Kiều Vi cảm thấy có thể là do mình chưa tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt, sau đó lại nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, với chiếc váy gợi cảm, nàng trông giống như một hồ ly tinh đang rất cần dương khí để tu luyện thành hình.
"Thu tiền thuê?" Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn nàng, sợ chính mình nghe nhầm, sau đó lại hỏi: "Cô muốn thu tiền thuê của tôi? Tôi đã thuê cái gì của cô rồi sao?"
"Thu tiền thuê nhà." Văn Cẩn Ngôn mấp máy đôi môi đỏ mọng.
"À, tiền thuê ...... tiền thuê nhà!" Lục Kiều Vi mới có phản ứng lại: "Không phải chứ, cô là chủ nhà của tôi? Đừng nói căn nhà này là....."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, nói: "Em cũng không ngờ đến là chị. Lần trước em còn hỏi chị sống ở chỗ nào, nhưng chị cũng chưa nói, không ngờ lại là trùng hợp như vậy."
Lục Kiều Vi cả người đều choáng váng, cô cố tình không nói cho Văn Cẩn Ngôn biết, chính là muốn phân rõ giới hạn, để về sau tận lực không phát sinh sự cố.
Chết tiệt, ai có thể nghĩ đến, ai mà lường trước được!?
Lục Kiều Vi sợ rằng mình bị mộng du, di chứng do chết đuối ở bến tàu Loan Tử để lại, cô hỏi: "Cô không phải bán kim cương sao? Như thế nào lại thu tiền thuê nhà?"
"À, đây là... công việc bán thời gian."
Lục Kiều Vi: "......"
Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Nghề tay trái, không thể chỉ tập trung vào ngành sản xuất kim cương, cho nên phải đầu tư một cách hợp lý".
Cô không thể bác bỏ điều đó, đây có lẽ là nguyên nhân của sự chênh lệch giữa cô và người có tiền, nghề tay trái của người ta là làm bà chủ cho thuê nhà, còn cô là người thuê nhà.
Tay của Lục Kiều Vi có chút run, không biết nên nói cái gì.
"Chị thuê bao lâu?" Văn Cẩn Ngôn kéo đề tài.
Lục Kiều Vi muốn nói rằng cô không thuê nữa, nhưng căn phòng ở bên kia đã trả lại, đồ đạc cũng đã được dọn qua đây, nếu cô rút lui thì sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ.
Lục Kiều Vi trả lời: "Nửa năm."
"Nửa năm a......" Văn Cẩn Ngôn kéo dài giọng điệu.
Lục Kiều Vi vẫn luôn quan sát Văn Cẩn Ngôn, vẻ mặt của Văn Cẩn Nôn rất thâm trầm, không nhìn ra được vấn đề gì, Lục Kiều Vi chỉ có thể đặt câu hỏi ở trong lòng: Văn Cẩn Ngôn thật sự không biết người thuê nhà là mình sao? Nàng thật sự không biết sao?
"Làm sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn nhìn lại cô.
"Tôi chỉ là tò mò, tại sao cô lại tự mình đến thu tiền thuê nhà."
"Đi ngang qua." Văn Cẩn Ngôn nói: "Vốn dĩ muốn đi dự tiệc, người môi giới nói người thuê nhà tương đối cẩn thận, hỏi em có tiện đến nói chuyện một chút không."
Đúng vậy, Lục Kiều Vi rất cẩn thận, xác thật là cô đã đưa ra yêu cầu này. Bởi vì rắc rối của hợp đồng, cô nghĩ phải giáp mặt nói cho rõ ràng, nếu không về sau có xảy ra chuyện gì, cô lại chuyển nhà lần nữa thì sẽ rất mệt mỏi.
Hiện tại cũng rất ổn, cũng đã chuyển nhà xong.
Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị trả tiền nhà.
"Nếu người thuê là chị ....." Văn Cẩn Ngôn đột nhiên cúi người đến rất gần cô, Lục Kiều Vi thậm chí còn cảm thấy chỗ trên ngực của nàng đang chạm sát đến cánh tay của cô: "Vậy thì em có thể tính rẻ hơn một chút."
Người phụ nữ này có chuyện gì vậy, rõ ràng là một thỏa thuận rất trong sáng, từ miệng của nàng nói ra liền không đứng đắn như vậy, Lục Kiều Vi cố tình nhìn xuống, lúng túng nói: "Mấy giờ?"
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười.
Lục Kiều Vi ngay lập tức trở nên tỉnh táo: "Ý của tôi là cô có thể tính rẻ hơn bao nhiêu." Nói như vậy còn kỳ quái hơn, giống như cô đang định làm gì đó để trả tiền thuê nhà: "Nếu không tính rẻ, tôi cũng có thể thuê được!"
"Vậy thì chiết khấu cho chị." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chúng ta là bạn bè mà."
Lục Kiều Vi tính toán, nếu là chiết khấu, thì đây thật đúng là có cầm đèn lồng đi tìm khắp nơi cũng không tìm ra một căn nhà tốt và giá cả tốt như vậy, nhưng...
Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Mặc dù an ninh của tiểu khu này rất tốt, nhưng chị sống một mình, vẫn phải chú ý đến sự an toàn của mình nhiều hơn, buổi tối nhớ khoá cửa thật kỹ. Em không thường xuyên đến đây, có xảy ra chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho bảo vệ"
Lục Kiều Vi một chút suy xét cuối cùng cũng không còn, vì vậy chuyển tiền cho nàng, nhìn chiếc váy trên người của nàng, hỏi: "Cô đi dự tiệc gì vậy, sao lại ăn mặc thành thế này."
"Đẹp không?" Văn Cẩn Ngôn lui về phía sau một bước, cho Lục Kiều Vi xem toàn cảnh.
"Đẹp thì đẹp, nhưng mà......"
"Đẹp là được rồi."
Quên đi, người ta là giám đốc điều hành đi dự tiệc cũng không thể mặc tây trang được, hơn nữa bây giờ đã là năm 2020, tư tưởng như thế nào lại còn phong kiến như vậy.
Văn Cẩn Ngôn cất bản thỏa thuận: "Chị ăn sáng chưa?"
"Lát nữa nấu sủi cảo ăn." Lục Kiều Vi không định mời Văn Cẩn Ngôn ăn dù chỉ một chút, hiện tại cô nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, trong đầu đều là khung cảnh ở bến tàu Loan Tử. Cô cùng với Văn Cẩn Ngôn ăn sủi cảo bến tàu Loan Tử...
Cái loại cảm giác này......
Lục Kiều Vi ra vẻ lạnh nhạt hỏi: "Còn có việc sao?"
"Không có." Văn Cẩn Ngôn đem cất bản thỏa thuận xong, làm ra một bộ dáng muốn đi dự tiệc, Lục Kiều Vi đi theo đến cửa, Văn Cẩn Ngôn quay đầu lại nói: "Nhớ đổi khóa cửa, chỉ cần đưa cho em một chiếc chìa khóa là được. "
Ha ha, được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt đầu suy nghĩ viễn vông rồi đấy. Lục Kiều Vi một tay nắm cửa, nở ra một nụ cười tượng trưng không mất lễ phép: "Được."
Văn Cẩn Ngôn xuống dưới lầu, kéo cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn hướng lên trên.
Cách xa đến như vậy, dường như vẫn nhìn thấy đôi mắt cảm xúc của nàng, nụ cười nhợt nhạt mang theo hương vị săn mồi.
Một động tác phong tình vạn chủng đơn giản, giống như mỹ nữ trong phim Hồng Kông, Lục Kiều Vi kéo rèm cửa lên, sau đó đập cái trán vào tường.
Vài ngày trước, cô nghĩ rằng mình đã nhặt được tiện nghi, muốn đi lên đỉnh cao của nhân sinh. Ai mà biết rằng cuộc sống là những niềm đau—
Buổi tối sau khi đi ngủ, cô lo lắng không biết Văn Cẩn Ngôn có đuổi giết đến trong nhà hay không, lo lắng về chuyện này cũng không nhiều, chủ yếu là Văn Cẩn Ngôn ăn mặc quá phóng túng, cô luôn nghĩ đến thân thể của người ta, liền đặc biệt thèm .....
Nói đến cái này liền cảm thấy khó chịu, chính là ở thận không thoải mái.
............
Sau khi đi làm được vài ngày, vẻ mặt của Lục Kiều Vi đều trông rất suy sụp.
Lục Kiều Vi gặp Khúc Thanh Trúc ở phòng trà, Khúc Thanh Trúc hỏi: "Làm sao vậy, không phải đã đổi chỗ ở rồi sao, sao nhìn cậu giống như bị ép khô vậy?"
Lục Kiều Vi cười ha ha.
Mặc dù cô không nói chuyện, nhưng trong nháy mắt Khúc Thanh Trúc đã hiểu.
"Không phải chứ?"
"Chính là cô ấy!"
Hai người không còn lời nào để nói, cho nên im lặng, đồng nghiệp Trang Như Nhuế ở bên cạnh cũng tò mò nhìn các nàng vẫy tay chào: "Hai người làm sao vậy?"
Khúc Thanh Trúc định thần lại trước, vỗ vai trần an Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi nặng nề thở dài, uống một ngụm cà phê trong tuyệt vọng, miễn cưỡng phấn chấn tinh thần lên, nói: "Chính là rước lấy yêu tinh."
Trang Như Nhuế càng thêm tò mò.
Lục Kiều Vi đã bị nhân sinh đả kích thương tích đầy mình, cô muốn nói ra để phát tiết một chút: "Là như thế này, tôi xem một bộ phim, có một tiểu thư sinh trên đường lên kinh đô thi cử gặp phải hồ ly tinh ..."
"Hồ ly tinh hút dương khí của anh ta, anh ta đã bị nghiện, bỏ bê việc học của mình, mỗi ngày cùng hồ ly tinh hoang dâm vô độ." Trang Như Nhuế nói tiếp lời của cô.
Lục Kiều Vi: "... Cũnh không thể nói như vậy, tiểu thư sinh biết đường quay lại, sống ở một nơi khác, nhưng không ngờ hồ ly tinh lại tìm đến tận nơi."
"Tiểu thư sinh này có một chút tra a, đều đã phát sinh quan hệ, còn chạy cái gì."
Lục Kiều Vi chính ngôn quân tử: "Chuyện đó cũng không thể nói như vậy, tiểu thư sinh ....."
"Anh ta không thoải mái sao? Thời điểm anh ta ngủ cùng với hồ ly tinh, anh ta không thoải mái sao? Như thế nào, thoải mái xong rồi không chịu trách nhiệm. Có phải anh ta còn muốn tìm đạo sĩ để thu thập hồ ly tinh nữa phải không?" Trang Như Nhuế lòng đầy phẫn nộ nói: "Cốt truyện đều giống các tiểu thuyết ở trong nước, lúc này còn muốn mời đạo sĩ đến thu yêu trấn trạch, tôi ghét nhất loại đàn ông thế này, không có trách nhiệm. "
Lục Kiều Vi: Tôi là tra, tôi không phải người.
Trang Như Nhuế lại hỏi: "Kết cục thế nào, HE sao?"
Lục Kiều Vi không biết nên trả lời như thế nào, tâm tình của cô có chút BE, chật vật mới nắm được mấu chốt: "Cô nói trấn trạch có tác dụng sao? Sau khi trấn trạch yêu tinh còn tới nữa không?"
"Thường thì không, hồ ly tinh sẽ bị làm hộc máu và sau đó rời đi."
"Thật vậy chăng?" Đôi mắt của Lục Kiều Vi loé sáng.
"Đó là điều chắc chắn, kết quả cuối cùng biên kịch đã an bài hết rồi. Ngày hôm qua cô thức khuya để xem phim truyền hình sao?" Trang Như Nhuế hỏi: "Tên phim là gì vậy?"
Tên phim là "Lục đại mãnh khổ chiến Văn hồ ly tinh"
Một lời khó nói hết, có những đau khổ khó nói thành lời.
Lục Kiều Vi uống một ngụm cà phê, nhắc đến thần linh, cô liền đưa ra một quyết định, cô muốn trấn trạch. Không phải Văn Cẩn Ngôn đã nói muốn làm bạn bè sao? Được rồi, cô sẽ rủ một nhóm người đến nhà cô, để cho Văn Cẩn ngôn xem những người bạn bình thường hay làm gì, giữa phụ nữ và phụ nữ luôn có khoảng cách về cảm giác.
Tuyệt vời a.
Lục Kiều Vi rất hài lòng với kế hoạch của mình, để kế hoạch được thêm chu đáo một chút, cô không nói trực tiếp với mọi người, mà đợi đến thứ 6 phát lời mời đến mọi người trong nhóm. Mọi người quyết định thứ 7 sẽ đến, chuyện này nói cho Văn Cẩn Ngôn muộn một chút, tránh Văn Cẩn Ngôn nghĩ ra biện pháp đối phó với cô.
"Vậy thì các cô nhớ đến đấy, một người cũng không thể thiếu." Lục Kiều Vi đặc biệt gửi lời nhắc nhở đến trong nhóm, sau đó gọi điện cho Văn Cẩn Ngôn.
Ban đầu Văn Cẩn Ngôn rất sốc, sau đó bày tỏ niềm vinh hạnh đến cực điểm.
Sáng sớm Lục Kiều Vi đã đi mua đồ ăn, cô không giỏi nấu nướng, lại mời quá nhiều người, nấu một hai món cũng không đủ ăn, làm một nồi lẩu vẫn là tốt nhất.
Nhưng nghĩ về phẩm vị của Văn Cẩn Ngôn, mời nàng ăn món này hình như cũng không tốt lắm, chuẩn bị đi mua một ít bò bít tết.
Lục Kiều Vi chụp ảnh và gửi cho Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng ăn nhãn hiệu gì, Văn Cẩn Ngôn trả lời: "Không cần phiền phức, chị mua đồ ăn, em sẽ giúp chị làm, em liệt kê danh sách cho chị?"
Không đợi Lục Kiều Vi do dự, nàng nói thêm một câu: "Chiêu đãi bạn bè thiết lập mối quan hệ, không khí văn phòng về sau sẽ tốt hơn rất nhiều. Hiện tại chị làm văn phòng có cảm giác thế nào?"
Sau khi được thăng chức, khả năng cạnh tranh trong văn phòng càng nhỏ đi, cô lại nắm giữ vị trí lãnh đạo, những người từng thù địch với cô đều là những người kẹp chặt cái đuôi. Mối quan hệ dần dần dựa sát về phía cô, quả thật mối quan hệ tốt hơn rất nhiều.
Trước khi được thăng chức, Lục Kiều Vi đã nghĩ đến việc thay đổi công việc, hiện tại cô cảm thấy khá ổn và có thể phát triển hơn nữa,