Lục Kiều Vi vẽ đến 12 giờ, hôm sau tỉnh dậy đã là 7 giờ, nếu bây giờ vội vàng đến công ty cũng đã quá muộn, trên dưới trong công ty đều đang chờ cô đến để chê cười. Lục Kiều Vi không muốn chật vậy như vậy, cho nên dứt khoát đi ăn cơm, trang điểm tinh xảo, để quán triệt việc đến muộn.
Văn phòng vẫn như mọi khi, đều đang bàn tán về cô.
Lục Kiều Vi thong thả đi lang thang trong văn phòng, trong khi Trịnh Tâm Ngữ vẽ bản thảo thì cô ngồi uống cà phê, trong khi Trịnh Tâm Ngữ gọi điện thoại cho khách hàng thì cô đắp mặt nạ. Các đồng nghiệp từng chê cười cô đều khó thoát khỏ sự tra tấn của cô, bị cô xoay vòng đến đau đầu.
Các người chê cười tôi, tôi cũng không cho các người cảm thấy thoải mái.
Nhiếp Viễn Vân vì tỷ muội, cho nên xuất đầu chỉ trích nàng, nói:
"Lục Kiều Vi, cô bị bệnh à, mọi người đều đang làm việc. Cô ghen tị cái gì? Cô khó chịu cái gì?"
"Khó chịu cái người phụ nữ ba hoa này đây." Lục Kiều Vi cười nói.
"Tiểu Vân, em đừng tức giận với Kiều Vi. Gần đây cô ấy không có việc gì để làm, tính tình bất ổn như vậy cũng là bình thường thôi, thông cảm đi." Trịnh Tâm Ngữ bước ra giả vờ làm một người tốt.
Lục Kiều Vi thừa nhận rằng cô không có hứng thú mắng mỏ cùng với Nhiếp Viễn Vân, nhưng ai bảo cô không có việc gì để làm. Nhiếp Viễn Vân càng tức giận, nàng càng phải khó chịu cùng với Nhiếp Viễn Vân. Lục Kiều Vi không những đi tới đi lui, mà còn đi đến phòng trà để lấy đồ ăn vặt và những thứ khác, Nhiếp Viễn Vân là người gần cô nhất, lỗ tai đều sắp bị nổ tung.
Cho đến giữa trưa, giám đốc La đến kiểm tra, xụ mặt nói:
"Kiều Vi, cô như vậy thật sự quá đáng rồi, đồng nghiệp trong văn phòng đều đã bị cô làm ảnh hưởng."
Lục Kiều Vi mặt không đổi sắc, nói: "Đúng vậy, tất cả công việc của tôi đều đã giao cho họ. Lương của họ ít nhất đã tăng lên gấp đôi rồi. Họ nên cảm ơn tôi mới phải chứ."
Giám đốc La bị nói cho đến choáng váng.
Lục Kiều Vi ngây thơ chớp chớp mắt: "Không phải anh đã sắp xếp thời gian nghỉ kết hôn cho tôi, rồi sau đó chuyển công việc của tôi đi rồi sao? Tôi đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình mà."
Giám đốc La kìm lại một lúc, rồi nói: "Cho cô hai ngày nghỉ phép. Cô trở về chuẩn bị cho tốt công việc của DMD. "
" Được, cảm ơn giám đốc. "Lục Kiều Vi không chút khách khí tiếp chỉ, xách cặp ra khỏi văn phòng, bước đến cửa nghe được Nhiếp Viễn Vân hừ một tiếng.
Nhiếp Viễn Vân thì thầm cùng với Trịnh Tâm Ngữ, nói: "Cô ta thật sự dám bỏ đi, không sợ rằng đi rồi, sẽ không thể quay lại sao."
Một đồng nghiệp khác phụ họa nói: "Đúng vậy, cô ta không biết xấu hổ còn dám đi khi dễ Tâm Ngữ, cô ta có biết xấu hổ là gì không vậy."
Lục Kiều Vi đi đến cửa rồi xoay lại trở về, đứng trước mặt bọn họ, hơi cúi người xuống, từ trên cao nhìn xuống mà hô lên: "Giám đốc La, tôi muốn nghỉ đông!"
Lúc cô rời đi, các đồng nghiệp trong văn phòng hận không thể tổ chức "Tiệc chia tay" cho cô, chỉ có Thẩm Như Ý đuổi đến trước cửa công ty, khuyên nhủ:
"Vi Vi, cô đừng quá xúc động. Tôi luôn cảm thấy rằng giám đốc La đang tính kế để được lên giường với cô, nếu không thì chờ tổng giám đốc trở về rồi lại nói."
Buổi trưa, mặt trời chói chang đã nhô lên cao, Lục Kiều Vi bước đi hấp tấp, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô vẫy tay quạt quạt:
"Cho dù tôi có cúi đầu xuống, bọn họ cũng sẽ nhắm vào tôi, hơn nữa cô thật sự cho rằng giám đốc La chỉ là muốn lên giường với tôi thôi sao? Thử nghĩ lại xem, hắn ta muốn thăng chức ngắm vào vị trí nào? Chắc chắc là đang thèm muốn vị trí tổng giám đốc của Thanh Trúc. Thanh Trúc ngày thường luôn chiếu cố tôi rất tốt. Tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy bảo vệ vị trí của mình, yên tâm đi. "
Sau khi nói xong, cô lại nói:" Nhưng thật ra tôi rất lo lắng cho cô, ngày thường bọn họ đều thích bắt nạt cô. Bây giờ cô đang đuổi theo tôi, khi tôi rời đi rồi cũng không biết bọn họ lại dùng cách gì để nhắm vào cô. "
Thẩm Như Ý nhéo ngón tay của mình, như thể đang do dự gì đó, Lục Kiều Vi quay người rồi đi vài bước, nàng hô lên:
" Kiều Vi, chỉ cần công ty có động tĩnh gì, thì tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô, cô nhớ xem đấy. "
Mối quan hệ của Lục Kiều Vi cùng với Thẩm Như Ý thật ra cũng không tốt lắm, chủ yếu là vì cô quá không thích tính cách của Thấm Như Ý, Thẩm Như Ý quá yếu đuối, bị mọi người sử dụng như một người phục vụ trà ở mọi lúc mọi nơi. Còn về phần cô, cô không ăn được khổ, miệng cũng không thể buông tha người khác, cô thật sự không hiểu nổi Thẩm Như Ý.
Nói đến giao tình, cũng chính là lúc Nhiếp Viễn Vân bắt nạt Thẩm Như Ý, cô đã giúp Thẩm Như Ý nói vài câu, lần này Thẩm Như Ý có thể nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn của sự yếu đuối, lựa chọn đứng về phía cô là rất hiếm thấy, Lục Kiều Vi sẽ nhớ đến phần nhân tình này.
Cô nói lời cảm ơn với Thẩm Như Ý.
......
Nghỉ đông cùng với hai ngày nghỉ phép của giám đốc La, Lục Kiều Vi có thể nghỉ ngơi ở nhà một tuần, nhưng chỉ là khi cô trở lại công ty thì cũng đã cuối tháng.
Lục Kiều Vi không có thời gian để đi đoán giám đốc La cùng với Trịnh Tâm Ngữ đang muốn làm gì tiếp theo, cô đã dồn hết tâm sức vào các bản phác thảo của DMD.
Khi thiết kế đều phải chú trọng đến linh cảm, cô đã dành hai ngày để hoàn thiện bản thảo và điều chỉnh các chi tiết, sau một ngày đi ra ngoài dạo, rồi trở về xem lại bản thảo một lần nữa.
Lần này cô không báo cáo công việc với giám đốc La, cho nên nhờ Khúc Thanh Trúc giúp cô tìm email liên hệ của người phụ trách DMD, sau khi vẽ xong rồi đóng gói gửi qua bên kia.
Nhân tiện, cô đã viết sơ yếu lý lịch của chính mình, sau đó lưu loát bày tỏ sự yêu thích của mình đối với DMD.
Cuối cùng chờ đợi câu trả lời bắt bẻ trong lời đồn của đối phương.
Đối phương ở bên kia cũng không có trả lời email, Lục Kiều Vi thật sự rất lo lắng gọi điện thoại cho bạn thân, Khúc Thanh Trúc an ủi, nói:
"Người phụ trách của DMD rất bận, bọn họ muốn tham gia triển lãm trang sức ở Siberia vào quý tới. Mình nghe mọi người nói rằng họ sẽ có phản hồi sớm nhất là ba ngày làm việc. Mình có mua cho cậu một bộ phim, câu cứ đi xem trước đi. "
Đợi như vậy cũng không phải chuyện hay. Khi một người an tĩnh thì rất dễ dàng rơi vào dòng suy nghĩ miên man. Cô không mấy quan tâm đến trên mặt của mình, trong lòng vẫn luôn sốt ruột.
Khoảng thời gian trước, khi chuẩn bị kết hôn, cô đã cầm hết tiền trong tay để cùng chi trả cùng với Lạc Nhất Ngôn, lúc sau cô cùng với Lạc Nhất Ngôn còn muốn thưa kiện. Nếu công việc không thể kiếm ra tiền, thì rất khó tránh khỏi khó khăn về tài chính.
Phim đang xem đến đoạn cao trào thì điện thoại kêu leng keng, hộp thư nhắc nhở có email mới, Lục Kiều Vi nóng lòng muốn xem tình tiết tiếp theo, cho nên cầm điện thoại chạy trở lại ngay.
Các tệp đính kèm gửi đi lúc trước, đã bị gửi trở lại không chút lưu tình. Trên bản vẽ đầy những đường kẻ màu đỏ, thể hiện rõ sự không hài lòng của bên kia đối với bản thiết kế này. Đối phương bắt bẻ đến mức một câu cũng lười nói đến
Lục Kiều Vi chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai ngoại trừ đối tác "ba ba" này.
Cô tiếp tục sửa lại và tiếp tục gửi email qua. Đối phương không hề lưu tình chút nào, lại tiếp tục gửi trả về, trong suốt quá trình gửi qua gửi lại đều không có một chữ trao đổi nào và đã sửa lại hơn 50 lần.
Đến rạng sáng ngày hôm sau, Lục Kiều Vi không thể kiên trì được nữa, gõ chữ hỏi:
【Xin chào, Drill tiểu thư, tôi có thể biết thêm một chút phương thức liên hệ của cô được không, để nói cụ thể về các bộ phận của chiếc nhẫn. Tôi đã sửa đổi chỗ này rất nhiều nhiều lần, nhưng vẫn không đáp ứng được yêu cầu của cô, tôi thật sự sợ làm chậm trễ thời gian của cô. 】
Vẽ thiết kế tương tự như lập trình viên, cho dù có làm việc đến đêm khuya, vẽ đến trọc đầu, chỉ cần đối tác không hài lòng dù chỉ là một chút, thì đều phải vẽ lại tất cả, giống như là Drill đang cố ý bắt bẻ. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải sửa lại mỗi một chi tiết hơn 50 lần.
Lục Kiều Vi ngậm chiếc bánh mì, tự an ủi bản thân, tốt xấu gì thì người phụ trách cũng không phủ nhận thiết kế của cô, nếu không thì đã ấn vào huyệt nhân trung của nàng rồi.
Người phụ trách trân trọng nói: 【 bản gốc 】
Bộ phận mặt của chiếc nhẫn một lần nữa được khoanh tròn. Thiết kế ban đầu ở đây vốn là hai "thân thể hai phụ nữ" ôm lấy nhau. Lục Kiều Vi trong nhất thời xúc động sợ ảnh hưởng khả năng tiêu thụ bị hạn chế, nên đã đổi đầu thành một hoa văn rỗng.
Lục Kiều Vi : 【Hình ảnh gốc có thể không phù hợp với cô 】
Người phụ trách: 【 Là tôi không xứng để có được nó sao? 】
Làm gì có chuyện đó? Ai dám nói đối tác ba ba không xứng.
Đối tác ba ba nhất định là đang chế giễu vì cô không biết điều.
Lục Kiều Vi: 【 Cô xứng cô xứng, bây giờ tôi sẽ gửi qua ngay cho cô 】
Lục Kiều Vi nhéo nhéo xương mũi, trong mấy ngày nay cứ vào buổi tối rốt cuộc là cô bị làm sao vậy, càng lúc càng cảm thấy kích thích. Nếu nói về bản gốc của bức ảnh, thì cũng chính là từ trong nội tâm của cô mà đào ra, một bức ảnh với tư thế có khả năng làm người xem cảm thấy xấu hổ, tên gọi tắt là---------- bức ảnh 69.
Một