Lục Kiều Vi liên tục uống rượu, vẫn không thể ngăn cản được.
Uống cho đến khi hai mắt của cô đã mê man, Khúc Thanh Trúc mới giật lấy ly rượu, nói:
"Đủ rồi, hiện tại cậu có thể đã say rồi."
Lục Kiều Vi cảm thấy bản thân vẫn còn rất tỉnh táo, cô chống chân đứng dậy đi đến bên cửa kéo ra, đúng lúc hướng đối diện vừa đóng cửa lại, Văn Cẩn Ngôn đứng ở trước cửa, ánh mắt liếc nhìn cô một cái, cánh môi vừa tính mở ra, thì nhìn thấy Khúc Thanh Trúc từ bên trong đi ra, Văn Cẩn Ngôn mới siết chặt môi lại.
"Cô đứng lại!" Lục Kiều Vi vội vàng đuổi theo, trong nhà hàng có rất nhiều khách, cô lắc lư vài cái mới có thể bước ra khỏi lối đi nhỏ. Khi đến chỗ rẽ, Văn Cẩn Ngôn ở phía trước đột nhiên đứng lại, Lục Kiều Vi ở phía sau đánh đầu vào lưng nàng một cái, rít lên một tiếng:
"Cô chạy cái gì? Chột dạ sao?"
"Thật ra em muốn hỏi nhà thiết kế Lục một chút, bây giờ là thời gian tan tầm, nhà thiết kế Lục đi theo em là để làm gì?" Văn Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Tôi tới đây để bắt gian!" Lục Kiều Vi cứng rắn nói: "Đừng tưởng rằng là tôi không biết!"
Văn Cẩn Ngôn cười một cái: "Nhà thiết kế Lục nói như vậy, có vẻ giống như chị đang tìm em cùng với tiểu tam a!"
Không đúng, Lục Kiều Vi lắc đầu vài cái, cô đến đây là để bắt gian vị hôn phu cùng với tiểu tam, nhưng sao có vẻ giống như cô đến để bắt gian Văn Cẩn Ngôn cùng với tiểu tam vậy.
Cô dừng lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chết tiệt, Văn Cẩn Ngôn nhất định là cố ý đánh lạc hướng cô, hiện tại cũng chưa nhìn thấy được Lạc Nhất Ngôn, cô bắt gian kiểu gì?
Văn Cẩn Ngôn giải thích một câu: "Em không thân với anh ta."
" Không thân mà cùng ăn cơm với anh ta sao? Sau khi tan tầm cô còn xịt nước hoa, đừng tưởng rằng tôi không ngửi được." Lục Kiều Vi cố gắng lý giải, nếu không phải cô còn giữ lại được lý trí cuối cùng thì cô nhất định đã nắm lấy cổ áo của Văn Cẩn Ngôn, để cho nàng ngửi thấy mùi vị trên cơ thể của mình có bao nhiêu nồng đậm.
Vừa nói xong, cô không khỏi hít sâu một hơi, mặc dù trong nhà hàng có nhiều mùi hương hỗn tạp, nhưng thật ra trên người của Văn Cẩn Ngôn vẫn có mùi thơm rất dễ chịu.
Lục Kiều Vi lẩm bẩm nói:"Lẳng lơ như vậy, còn giả vờ thanh cao cái gì."
"Không phải chị rất thích mùi hương này sao?" Văn Cẩn Ngôn nhìn cô.
"Nói đùa sao! Tôi thích mùi hương này, cô liền đi xịt nước hoa. Tôi cũng rất thích hợp đồng, sao không thấy cô không đem hợp đồng giao cho tôi!" Lục Kiều Vi không kiềm chế được âm thanh của giọng nói, có vài người qua đường nhìn về hướng các nàng.
Lục Kiều Vi cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: "Cô chính là đang nguỵ biện."
Văn Cẩn Ngôn không nhanh không chậm nói: "Không biết là ai đã dùng điện thoại di động của em để gửi tin nhắn, làm cho anh ta nghĩ rằng em có ý với anh ta, mỗi ngày đều gửi rất nhiều tin nhắn làm phiền em. Hôm nay tình cờ gặp phải, anh ta vẫn luôn quấn lấy làm phiền, cho nên bây giờ em mới chuẩn bị rời đi đây. "
"À." Lục Kiều Vi cười lạnh:" Cô thật buồn cười, ai mà nhàm chán như vậy, dùng điện thoại di động của cô để gửi tin nhắn, đúng là ăn no rảnh......... "
Đang nói thì nhìn thấy ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cô........không phải chứ...... chẳng lẽ là lần trước do cô gửi? Lục Kiều Vi mím môi.
Thật xấu hổ.
"Nhà thiết kế Lục có biết người này là ai không?" Văn Cẩn Ngôn lại nói thêm một câu:
" Nhà thiết kế Lục, em vừa mới thấy chị đi vào cùng với một người phụ nữ, vừa nói vừa cười. Mối quan hệ của hai người là gì?"
Nàng cúi thấp người xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai của Lục Kiều Vi: "Hửm? Không giải thích sao?"
Lỗ tai của Lục Kiều Vi đỏ lên ngay lập tức, cô lùi lại về sau, có chút không tự tin nói: "Cậu ấy là bạn của tôi, cô đang nghĩ cái gì vậy?"
"Chỉ là bạn thôi sao, có phải không? Em thấy quần áo của chị đều đã thay đổi và còn mặc váy nữa, ngắn như vậy, chị xem đùi đều đã lộ ra rồi. "Văn Cẩn Ngôn liếc nhìn đến chân của cô:
"Nhà thiết kế Lục, chị mặc váy lẳng lơ như vậy, còn giả bộ thanh thuần gì nữa a? "
Lục Kiều Vi: "???"
Chết tiệt, đúng là muốn tạo phản mà!
Trong đầu đều đã muốn bùng nổ, nhất là khi cô uống rượu xong, cảm thấy rất chóng mặt. Văn Cẩn Ngôn còn thừa thắng xông lên, không ngừng tiến lại gần gần:
"Nói qua nói lại, vẫn là nhà thiết kế Lục của chúng ta lẳng lơ, mặt đều đã đỏ lên rồi, trên người của chị cũng thật là thơm....."
Lục Kiều Vi vươn tay bịt kín miệng của nàng: "Cô....cô câm miệng cho tôi! Đây là mùi hương của sữa tắm! Mùi thơm của cơ thể, có hiểu hay không! "
Văn Cẩn Ngôn chớp chớp mắt.
Lòng bàn tay của Lục Kiều Vi đột nhiên bị liếm một cái nhẹ, sự đụng chạm kia khiến lòng bàn tay của cô tê dại, cô quên luôn cả suy nghĩ, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Trong vài giây, sau khi Văn Cẩn Ngôn liếm lần nữa, Lục Kiều Vi bật ra ngay lập tức.
"Cô....cô.....cô, cô muốn làm gì!"
"Nếm thử mùi thơm cơ thể của chị."
Lục Kiều Vi không nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn lại thẳng thắn như vậy: " Hồ ly tinh.......hồ ly tinh chết tiệt! Hồ ly tinh chết tiệt, tại sao cô không đi chết đi."
Lục Kiều Vi lấy tay lau loạn ở trên người. Sau khi lau xong, cô cảm thấy toàn thân của mình đều có mùi hương giống như của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi thuận tay lấy chuỗi hạt châu Phật đưa về hướng Văn Cẩn Ngôn: " Hôi phi yên diệt."
*hôi phi yên diệt: tan biến ngay lập tức như tro như khói. Trích từ kinh phật thời Đường.
Tuy nhiên, hồ ly tinh không những không biến mất, ngược lại còn cúi đầu nhìn thoáng qua, nắm lấy cổ tay của cô, đoạt lấy hạt châu kia đeo vào cổ tay của nàng, rồi nói:
"Chỉ có một vật nhỏ như thế này mà muốn hàng phục được em, đạo hạnh vẫn còn quá thấp."
Hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm, đến 18 vị cao tăng đắc đạo cũng không thể thu phục được, huống chi Lục Kiều Vi cũng mới chỉ là một tiểu môn đồ vừa xuống núi
Văn Cẩn Ngôn nắm tay của Lục Kiều Vi, in dấu môi lên mu bàn tay của cô:
"Cảm ơn vì món quà của nhà thiết kế Lục, em rất thích."
Thích cái rắm, Lục Kiều Vi đột nhiên đẩy nàng ra, rồi bỏ đi.
Văn Cẩn Ngôn đúng thật là có bệnh!
Cô ở lại càng lâu cùng với Văn Cẩn Ngôn thì hành động của Văn Cẩn Ngôn càng bệnh hoạn.
........
Lục Kiều Vi không những thua thảm hại mà còn bị chiếm tiện nghi.
Buổi tối khi ngủ cô có một giấc mơ, mơ thấy cô đang ở trong văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đã nói vô số lời với cô để sửa lại bản thiết kế, buộc cô phải nói ra hết về nguồn linh cảm.
Cô không thể giải thích rõ ràng, Văn Cẩn Ngôn đã đẩy cô lên chiếc bàn lớn bằng gỗ đỏ, chạm vào mắt cá chân của cô để tạo ra tư thế giống như trong bản thiết kế.
Lục Kiều Vi cảm thấy xấu hổ không nói nên lời, nước mắt rơi xuống.
Sau đó, Văn Cẩn Ngôn biến thành một con hồ ly đuôi dài, vung vẩy cái đuôi lớn quấn lấy eo rồi hút dương khí của cô. Lục Kiều Vi cảm thấy rất khô, khát nước đến lợi hại, có chút thở gấp, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Làn váy đã kéo lên đến eo, bắt lấy cái đuôi to kia để tìm nguồn nước.
"Á...... Hồ ly tinh."
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, cảnh tượng trong mơ sắp tan thành mây khói.
Lục Kiều Vi nhíu mày, không muốn rời khỏi giấc mơ của mình, nhưng tiếng chuông vẫn luôn tiếp tục không dứt, cho đến khi cô thức giấc. Cô mở mắt ra nhìn trần nhà, bây giờ là nửa đêm, ai vậy!
Điều đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu cô chính là: Văn Cẩn Ngôn
Không đúng, sao có thể là cô ta.
Lục Kiều Vi bò dậy đi xem thử, cô không dám mở cửa, từ trong mắt mèo nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lạc Nhất Ngôn, trên mặt đỏ bừng đầy mùi rượu, một tay ấn chuông cửa, một tay gõ vào cửa, miệng nói những lời mê sảng.
"Vi Vi, anh đã trở về, tại sao em không đi gặp anh?"
Lục Kiều Vi thầm nghĩ: Cho dù có gặp mặt hay không, anh không cảm thấy ngượng một chút nào hay sao?
Lục Kiều Vi không mở cửa, cố gắng giữ im lặng không lên tiếng. Trong mấy ngày nay, cô vẫn luôn đối phó cùng với Văn Cẩn Ngôn, cô không có liên lạc với Lạc Nhất Ngôn, chủ yếu là bởi vì ghê tởm và kinh sợ.
Lạc Nhất Ngôn không biết từ đâu đào ra được chìa khoá, chọc vào trên ổ khoá:
"Bảo bối, em mở cửa ra, chúng ta cùng nhau nói chuyện, tại sao một hai phải đòi chia tay với anh, chúng ta cũng sắp lãnh chứng