Vân Đoan lẩm bẩm: "Lúc tỉnh thì rất ngoan ngoãn thành thật, sao lúc ngủ lại thả bay mình thế này?"Nói xong, cô kéo đứa bé vào lòng ôm chặt, lần này có thể ngủ được rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, một bệnh nhân một đứa bé, hai người ngủ đến khi mặt trời mọc đến bệ cửa sổ mới tỉnh lại.
Lương Thần phát hiện mình bị ôm, còn cảm thấy ngại ngùng, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, xoay người xuống giường.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói ríu rít của trẻ con, cậu bé chạy đến, nằm sầp bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Vân Đoan lười biếng ngồi dậy, nhìn bóng lưng nho nhỏ của cậu bé: "Muốn đi ra ngoài chơi với nhau không?"Đứa bé không nói tiếng nào.
Được rồi, lại không để ý đến cô.
Lúc này thời gian đã gần 10 giờ, phòng bếp có cơm giữ lại cho bọn họ, hai trứng gà, nửa nồi cháo nhỏ, còn có một đĩa dưa muối.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Lương Thần còn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ.
Đại khái Lương Thần đến chỗ này cũng được nửa tháng đi, chú Mạnh dì Đinh đều bận rộn công việc, khoảng thời gian này cậu bé đều ngoan ngoãn ở trong nhà.
Cơm nước xong, Vân Đoan dắt tay cậu bé đi ra ngoài cửa.
Cậu bé đứng ở cửa, bám chặt cửa, không chịu đi.
Vân Đoan dừng bước lại: "Không đi thật à?"Một lớn một nhỏ đứng song song ở cửa.
Hồi lâu sau, cậu bé buông tay ra, đi xuống tầng với cô.
Thấy một người quen, Vân Đoan cười chào hỏi: "Chị dâu Lý, dẫn Thạch Đầu đi ra ngoài chơi sao?"Chị dâu Lý đang làm công việc thêu thùa may vá, cười đáp một tiếng: "Chứ còn gì nữa, đứa bé bốn năm tuổi nào chịu ở nhà.
Đứa lớn thì đi học rồi, đứa nhỏ thì chị trông, thuận tiện ánh mặt trời