Lúc này bà cụ mới nhìn thấy Lương Thần ở bên cạnh Vân Đoan: "Chao ôi, bộ dạng nhóc con thật đáng yêu trắng trẻo, con cái nhà ai vậy?"Vân Đoan cúi đầu liếc nhìn Lương Thần ngoan ngoãn đứng bên cạnh: "Con nhà cháu ạ, thằng bé tên là Lương Thần, năm nay được năm tuổi.
Thân thể của hai mẹ con cháu đều không được tốt, tháng trước cháu còn bệnh nặng một trận, cho nên muốn trở về quê quán một thời gian ngắn, tìm sư thúc điều dưỡng thân thể."Bà cụ Lý nghe vậy thì sợ hết hồn, kéo tay Vân Đoan, cổ tay của cô vô cùng nhỏ, bóp một cái cũng không được mấy lạng thịt: "Vậy phải tịnh dưỡng thật tốt, trong nhà họ Vân chỉ còn lại có một mình cháu, không thể xảy ra chuyện gì được.
Tiền tài công việc đều là vật ngoài thân, vẫn là sức khỏe thân thể quan trọng.
Mấy năm không liên lạc, không nghĩ cháu đã kết hôn sinh con rồi, nếu ông nội cháu biết, khẳng định sẽ rất vui vẻ.""Ông nội biết ạ."Vân Đoan nói như vậy, Lý Tú Phân lập tức cho rằng, chồng của Vân Đoan, là ông cụ Vân khi còn sống giới thiệu.
Lúc đó Vân Đoan đi bộ đội, cha của đứa bé này chắc cũng là người ăn cơm nhà nước.Đáng tin nha! Vẫn là ông cụ Vân nhìn xa."Cha của đứa bé họ Lương? Cậu ta ủng hộ cháu trở về đây sao?""Vâng, anh ấy bận rộn công việc, không chăm sóc được bọn cháu, cho nên cũng ủng hộ mẹ con cháu về quê dưỡng bệnh."Lương Thần ngửa đầu lên, chớp chớp mắt, anh ấy là đang nói đến ai vậy?Bà cụ Lý là một người nhanh nhẹn, vào lúc này cũng không lột vỏ hành tây nữa, giúp Vân Đoan thu dọn nhà cửa.Thật ra thì