Lương Thần giống như một con ếch con, dời hai bước gần bên cạnh cô: "Mẹ vẫn sẽ luôn ở chỗ này sao?""Vẫn luôn ở.
Coi như mẹ bận rộn ra ngoài, con ở nhà chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ trở về."Lương Thần suy nghĩ một chút: "Vậy con sẽ đi."Trong trí nhớ của cậu bé, hình như trước kia cậu bé cũng có đi học.Sau khi sử lý xong dược liệu đã được rửa sạch, phơi trong sân, sau khi làm xong những chuyện này, Vân Đoan từ trong Đào Nghệ Quán lấy ra một nắm bột gạo khô, buổi trưa hai mẹ con sẽ ăn bún.Ở phòng khách vòng vo một hồi, rót ly nước, Vân Đoan nhớ đến Mao Mao bên trong Đào Nghệ Quán.Mao Mao đã thức dậy, giờ phút này đang ở trên tầng năm tìm thức ăn.Vân Đoan đưa Mao Mao ra ngoài, lại lấy ra một túi hạnh nhân, chính là loai túi nilon trong suốt, phía trên không có một chữ nào.Túi hạnh nhân nhét vào trong tay Lương Thần, Mao Mao vì miếng ăn, nhanh chóng bò lên trên người Lương Thần, đoán chừng là động vào chỗ nhột của cậu bé, làm cho cậu bé cười ha ha.Vân Đoan cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi ở trên mép giường xuất thần, trong đầu đang đi dạo đồ ở tầng sáu.
Cô không vào được tầng sáu, nhưng có thể lấy đồ ra.Trước tiên cô từ trong tầng sáu lấy hai cái khăn lông lau mặt, lại cầm hai cái khăn tắm lớn, đều là màu trắng thường gặp.Còn có bàn chãi đánh răng và ly nước.
Bàn chải đánh răng cũng không phải là có chất lượng kém, lồng bàn chải xù xì ở trong Cung tiêu xã, chất lượng của bàn chải đánh răng này rất