______________________
2 - 42
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Ban ngày trong phòng Diệp Tịch Vụ.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào
Xuân Đào ôm một chồng quần áo đi vào, trải ra trên giường.
Xuân Đào: [ Tiểu thư người xem, ta đi dạo toàn bộ cửa hàng may mặc trong kinh thành một vòng, mua vài bộ quần áo mùa đông dày trở về, người chọn cho cô gia đi.
]
Lê Tô Tô nhặt lên một bộ màu tím đậm, ướm trên người mình so đo một chút.
Lê Tô Tô: [ Cái này cũng quá lớn, hắn khẳng định không mặc vừa.
]
Xuân Đào: (lầm bầm) [ Ta nào biết kích thước của cô gia…]
Lê Tô Tô: [ Có kéo không? Em giúp ta tìm một cái kéo và kim chỉ.]
Xuân Đào trợn mắt há hốc mồm.
Xuân Đào: [ Tiểu thư, em có một câu không biết có nên hỏi hay không.]
Lê Tô Tô: [ Vậy thì đừng hỏi.
]
Xuân Đào: [ Tiểu thư, sao bây giờ người lại tốt với cô gia như vậy? ]
Lê Tô Tô: [ Bởi vì ta sợ.
]
Xuân Đào: [ Sợ á? Người sợ cái gì.
]
Lê Tô Tô: [ Ta sợ cô gia nhà chúng ta một ngày nào đó sẽ bị đông chết, và hắn sẽ kéo cả chúng ta chôn cùng.
Còn sợ hắn mỗi ngày bị nhục nhã ngược đãi, có một ngày bức hắn nóng nảy, không làm gì mà bị khinh bỉ, biến thành một con hổ lớn mặc hắc bào, đem chúng ta toàn bộ ăn sạch sẽ.
]
Xuân Đào hoàn toàn nghe không hiểu.
Xuân Đào: [ Hổ lớn sao lại mặc bào đen? ]
Lê Tô Tô đóng mở cái kéo và đánh rơi xuống đất.
2 - 43
Thịnh Đô, Diệp phủ.
Gác mái nhỏ
Sáng sớm, Đạm Đài Tẫn đi lên gác mái, đang chuẩn bị ngồi xuống chép kinh, chợt phát hiện trên chỗ ngồi có một chiếc áo bông màu tím, trên đó có một tờ giấy: Đừng để chết cóng.
Đạm Đài Tẫn: [ Diệp Tịch Vụ lại chơi trò gì vậy.
]
Đạm Đài Tẫn dùng hai ngón tay xách áo choàng lên, cẩn thận lắc lắc, liền thấy cổ tay áo có thứ gì đó lấp lánh sáng lên.
Đạm Đài Tẫn ghé sát lại nhìn,còn thấy một cây kim khâu còn ghim ở đó.
Đạm Đài Tẫn cười nhạo.
⊿ [Hồi tưởng 2 - 41]
Lê Tô Tô: [ Huynh vừa rồi cười lên trông rất đẹp.
]
Đạm Đài Tẫn cúi mặt xuống.
Hắn gỡ kim khâu xuống, khoác áo choàng lên cánh tay, nhẹ nhàng sờ sờ.
Đạm Đài Tẫn: [ Đây là tặng cho ta sao.]
______________________
2 - 44
Thịnh Đô, Diệp phủ, Hành lang trong khuôn viên.
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Diệp Trạch Vũ
Đạm Đài Tẫn mặc áo bông màu tím, cúi đầu đi trên hành lang gấp khúc.
Diệp Trạch Vũ tựa vào cây cột, đang chán muốn chết, tay cầm một con dao nhỏ gọt cành cây nhỏ, liếc mắt nhìn Đạm Đài Tẫn.
Diệp Trạch Vũ: (lầm bầm) [ Một tiểu bạch kiểm ăn bám, còn có tiền mua quần áo mới.
]
Diệp Trạch Vũ đứng lên, huýt sáo đi về phía trước, làm bộ không nhìn đường, đụng vào cả bả vai Đạm Đài Tẫn.
Con dao nhỏ của Diệp Trạch Vũ rạch một lỗ thật dài trên áo choàng Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn biến sắc, nắm lấy tay Diệp Trạch Vũ.
Diệp Trạch Vũ: [ Ai u, Đạm Đài Tẫn ngươi làm gì vậy! Sao hả ngươi muốn đánh ta hả? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Y phục của ta bị ngươi làm rách.
]
Diệp Trạch Vũ: (kinh ngạc) [ Sao lại tức giận? Sao trước đây không thấy ngươi tức giận?
Có phải Nhị muội ta mấy ngày nay không đánh ngươi, đem tính tình ngươi buông thả ra đúng không? ]
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn hắn, mắt lộ ra sát khí.
Diệp Trạch Vũ: [ Ngươi trừng mắt ta làm gì, còn trừng nữa ta sẽ cởi qu@n áo này ra lót nhà vệ sinh, dù sao cũng là dùng tiền Diệp gia chúng ta mua.
Ba ngày không đánh ngươi, còn dám ngang ngược với chủ tử, có tin ta đánh ngươi hay không? ]
Diệp Trạch Vũ vừa giơ nắm đấm lên, bị người ta kéo lại, đụng