Lâm Kiến Nho tiến đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, giương môi: " Nếu sư tỷ nghe lời, ta đương nhiên không để ngươi đi đến bước đó."
" Ngươi muốn ta làm gì?" Nàng nhìn hắn, hai mắt đầy tia máu như muốn phun ra lửa giận, đốt hắn cháy sạch.
" Rất đơn giản." Lâm Kiến Nho nói, " Ngươi trở lại ngăn cản Hoa Thanh, khiến hắn bỏ đi ý định đến Thanh Khâu đàm phán với cửu vĩ hồ."
Lương Thu Thiền cười thảm một tiếng: " Đây là đại sự của Minh Nguyên Tông, ta có năng lực gì để ngăn cản?"
" Đương nhiên là có cách." Lâm Kiến Nho đáp, " Ngươi đã quên, ngày đó sau khi ngươi tiến vào phòng Lâm Tiếp thì Cơ Vĩnh Phương cũng tiến vào sao? Ngươi chỉ cần nghĩ cách lấy một viên Đại Mãn Đan ở chỗ chưởng môn sư bá, lặng lẽ để Cơ Vịnh Phương ăn vào, sau đó cắn ngược một cái, nói là Cơ Vịnh Phương tiến vào phòng Lâm Tiếp chẳng phải là được rồi?"
" Ngươi bảo ta giá họa cho Cơ Vịnh Phương?" Lương Thu Thiền nheo mắt, cười lạnh, " Ngươi không khỏi đánh giá ta quá cao đi, Đại Mãn Kim Đan là do sư phụ tự mình bảo quản, ta há có thể lấy được?"
Lâm Kiến Nho liền đứng dậy, cúi xuống nhìn nàng: " Nếu chuyện này sư tỷ không làm được thì không ai có thể làm được rồi."
Lương Thu Thiền giận dữ, lại nói: " Coi như ta có thể lấy được, vậy hồ mao thì giải thích thế nào?"
" Chuyện này đâu cần ngươi giải thích hộ nàng ta?" Hắn cười, " Cơ Mẫn Quân khuyến khích các trưởng lão, thuyết phục chưởng môn sư bá đến Thanh Khâu gây chuyện, nghe nói còn suýt mất mạng, hẳn là sư bá và các trưởng lão khi quay về sẽ không vui, còn cảm thấy Cơ Mẫn Quân gây chuyện quá mức. Chỉ có thể chứng minh Đại Man Đan ở trong cơ thể Cơ Vịnh Phương, ngươi cũng xác định nàng ta đã đi vào phòng Lâm Tiếp, có thể có người không tin? Ta chỉ sợ, chưởng môn sư bá ngay từ lí do đầu tiên đã tin rồi thôi."
" Đại Mãn Đan không có nhiều, mất đi một viên, ta phải bù đắp thế nào?" Lương Thu Thiền cắn chặt răng.
Lâm Kiến Nho quay người bước đi: " Vậy thì ngươi tự nghĩ cách đi. Một viên Đại Mãn Kim Đan và tính mạng mình, so ra bên nào nặng bên nào nhẹ, ta tin sư tỷ sẽ biết cách lựa chọn."
Lương Thu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn rời đi, cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ...
Mới sáng sớm, Mộ Cửu đã đứng ở cửa viện, thảo luận cùng Lục Áp về vị trí đặt biển nhà.
Dọn nhà mất nửa ngày, lại mất thêm nửa ngày nữa để sắp xếp đồ đạc, hiện tại cuối cùng cũng đã xong.
Bốn gian phòng trong nội viện vừa vặn mỗi người được một gian, Mộ Cửu ở phòng phía Đông, Lục Áp ở phòng phía Tây, phía Đông Bắc dành cho Tiểu Tinh, phía Tây dành cho A Phục, giữa hai phòng còn có một phòng nhỏ, có thể dùng để tiếp khách.
Trong tiểu viện phía Tây, nhà bếp vẫn là nhà bếp, phòng chứa củi vẫn là phòng chứa củi, hai gian phòng phía Đông không có người ở, sau khi thu dọn, một gian liền dùng làm phòng ăn, một gian còn lại dùng làm nhà kho.
Mộ Cửu biến khoảng sân trống trước phòng thành một vườn hoa nhỏ, gieo xuống hạt giống Mẫu Đơn, Thược Dược, còn có vài cây ngô đồng.
Hai bên hành lang có rất nhiều loại hoa cỏ, còn có hai cây Tử Đằng và hai cây đào lớn. Trong sân có vài đường mòn uốn lượn, ngày thường muốn hóng gió hay tản bộ đều có nơi để đi. Nàng lại quấn lấy Lục Áp, đòi hắn làm ra mấy tảng đá đẹp, xây thành một hòn giả sơn.
Cứ thế, tiểu viện của nàng mặc dù không lớn, nhưng cũng có mấy phần ý nhị.
Tiểu Tinh và A Phục đều rất vui vẻ, qua một đêm, A Phục bình thường phải đến khi Tiểu Tinh gõ thau cơm mới tỉnh giấc lại rời giường từ sớm, chọn một tảng đá cao tầm một trượng giữa sân nằm úp sấp phơi nắng, hại mộ Cửu khi nhìn thấy liền tưởng rằng Phật Tổ xuất hiện, suýt nữa quỳ xuống bái phỏng.
" Ta cảm thấy thấp hơn một chút là được, không cần cao như vậy. Viết hai chữ Quách Phủ, dùng mộc bài khắc chữ là xong."
" Biển gỗ có thể nhờ Cố gia làm nha!" Tiểu Tinh làm xong điểm tâm liền đi tới.
" Cố gia là ai?" Mộ Cửu quay đầu hỏi.
" Chính là nhà Kim Ti Hầu bán