Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

- Nàng muốn uống rượu?


trước sau

Lâm Kiến Nho tiến đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, giương môi: " Nếu sư tỷ nghe lời, ta đương nhiên không để ngươi đi đến bước đó."

" Ngươi muốn ta làm gì?" Nàng nhìn hắn, hai mắt đầy tia máu như muốn phun ra lửa giận, đốt hắn cháy sạch.

" Rất đơn giản." Lâm Kiến Nho nói, " Ngươi trở lại ngăn cản Hoa Thanh, khiến hắn bỏ đi ý định đến Thanh Khâu đàm phán với cửu vĩ hồ."

Lương Thu Thiền cười thảm một tiếng: " Đây là đại sự của Minh Nguyên Tông, ta có năng lực gì để ngăn cản?"

" Đương nhiên là có cách." Lâm Kiến Nho đáp, " Ngươi đã quên, ngày đó sau khi ngươi tiến vào phòng Lâm Tiếp thì Cơ Vĩnh Phương cũng tiến vào sao? Ngươi chỉ cần nghĩ cách lấy một viên Đại Mãn Đan ở chỗ chưởng môn sư bá, lặng lẽ để Cơ Vịnh Phương ăn vào, sau đó cắn ngược một cái, nói là Cơ Vịnh Phương tiến vào phòng Lâm Tiếp chẳng phải là được rồi?"

" Ngươi bảo ta giá họa cho Cơ Vịnh Phương?" Lương Thu Thiền nheo mắt, cười lạnh, " Ngươi không khỏi đánh giá ta quá cao đi, Đại Mãn Kim Đan là do sư phụ tự mình bảo quản, ta há có thể lấy được?"

Lâm Kiến Nho liền đứng dậy, cúi xuống nhìn nàng: " Nếu chuyện này sư tỷ không làm được thì không ai có thể làm được rồi."

Lương Thu Thiền giận dữ, lại nói: " Coi như ta có thể lấy được, vậy hồ mao thì giải thích thế nào?"

" Chuyện này đâu cần ngươi giải thích hộ nàng ta?" Hắn cười, " Cơ Mẫn Quân khuyến khích các trưởng lão, thuyết phục chưởng môn sư bá đến Thanh Khâu gây chuyện, nghe nói còn suýt mất mạng, hẳn là sư bá và các trưởng lão khi quay về sẽ không vui, còn cảm thấy Cơ Mẫn Quân gây chuyện quá mức. Chỉ có thể chứng minh Đại Man Đan ở trong cơ thể Cơ Vịnh Phương, ngươi cũng xác định nàng ta đã đi vào phòng Lâm Tiếp, có thể có người không tin? Ta chỉ sợ, chưởng môn sư bá ngay từ lí do đầu tiên đã tin rồi thôi."

" Đại Mãn Đan không có nhiều, mất đi một viên, ta phải bù đắp thế nào?" Lương Thu Thiền cắn chặt răng.

Lâm Kiến Nho quay người bước đi: " Vậy thì ngươi tự nghĩ cách đi. Một viên Đại Mãn Kim Đan và tính mạng mình, so ra bên nào nặng bên nào nhẹ, ta tin sư tỷ sẽ biết cách lựa chọn."

Lương Thu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn rời đi, cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ...

Mới sáng sớm, Mộ Cửu đã đứng ở cửa viện, thảo luận cùng Lục Áp về vị trí đặt biển nhà.

Dọn nhà mất nửa ngày, lại mất thêm nửa ngày nữa để sắp xếp đồ đạc, hiện tại cuối cùng cũng đã xong.

Bốn gian phòng trong nội viện vừa vặn mỗi người được một gian, Mộ Cửu ở phòng phía Đông, Lục Áp ở phòng phía Tây, phía Đông Bắc dành cho Tiểu Tinh, phía Tây dành cho A Phục, giữa hai phòng còn có một phòng nhỏ, có thể dùng để tiếp khách.

Trong tiểu viện phía Tây, nhà bếp vẫn là nhà bếp, phòng chứa củi vẫn là phòng chứa củi, hai gian phòng phía Đông không có người ở, sau khi thu dọn, một gian liền dùng làm phòng ăn, một gian còn lại dùng làm nhà kho.

Mộ Cửu biến khoảng sân trống trước phòng thành một vườn hoa nhỏ, gieo xuống hạt giống Mẫu Đơn, Thược Dược, còn có vài cây ngô đồng.

Hai bên hành lang có rất nhiều loại hoa cỏ, còn có hai cây Tử Đằng và hai cây đào lớn. Trong sân có vài đường mòn uốn lượn, ngày thường muốn hóng gió hay tản bộ đều có nơi để đi. Nàng lại quấn lấy Lục Áp, đòi hắn làm ra mấy tảng đá đẹp, xây thành một hòn giả sơn.

Cứ thế, tiểu viện của nàng mặc dù không lớn, nhưng cũng có mấy phần ý nhị.

Tiểu Tinh và A Phục đều rất vui vẻ, qua một đêm, A Phục bình thường phải đến khi Tiểu Tinh gõ thau cơm mới tỉnh giấc lại rời giường từ sớm, chọn một tảng đá cao tầm một trượng giữa sân nằm úp sấp phơi nắng, hại mộ Cửu khi nhìn thấy liền tưởng rằng Phật Tổ xuất hiện, suýt nữa quỳ xuống bái phỏng.

" Ta cảm thấy thấp hơn một chút là được, không cần cao như vậy. Viết hai chữ Quách Phủ, dùng mộc bài khắc chữ là xong."

" Biển gỗ có thể nhờ Cố gia làm nha!" Tiểu Tinh làm xong điểm tâm liền đi tới.

" Cố gia là ai?" Mộ Cửu quay đầu hỏi.

" Chính là nhà Kim Ti Hầu bán

thức ăn ngoài Nam Thiên Môn." Tiểu Tinh nói, " Trên núi của họ có rất nhiều cây gỗ lim, chặt một đoạn để làm là được."

Mộ Cửu không nghĩ tới Tiểu Tinh đã kết bằng hữu với đám tiểu hầu tử, thuận tiện như vậy sao lại không làm? Nàng lập tức giao việc này cho tiểu Tinh, sau đó lên thực đơn.

Nàng dự định sẽ mời tiên liêu trong nha môn đến ăn vào buổi tối, Tuần Sát Ty mời Lưu Tuấn, Trần Anh và Hồ Nham, Đình Uý ty mời 12 vị đô ti, còn có mấy người ngày ấy vây quanh nàng đòi mời cơm. Tính toàn qua, tất cả nên có hai bàn lớn, nhiều người như vậy, Tiểu Tinh chắc sẽ không chế biến nổi, Mộ Cửu cũng không định dằn vặt nó, liền đặt trước hai bàn yến hội ở Phượng Siêu.

Chủ nhân của Phượng Siêu là Phượng Hoàng, cha là tọa kỵ của Tam hoàng tử, sau khi lấy chồng liền dựa vào thân phận Phượng Hoàng trên Thiên Đình mà mở một tửu lâu. Tửu lâu đẹp, món ăn cũng ngon, Mộ Cửu biết ơn Lưu Tuấn, bởi vậy quyết định sẽ báo đáp hắn thật tốt.

Sau khi nàng tấn chức, mỗi tháng ngoại trừ những phúc lợi khác còn thể lĩnh 500 viên ngọc thạch tiền lương, mời một bữa cơm thế này cũng đủ.

" Nàng không phải sẽ cùng đám nam nhân kia uống rượu chứ?" Khi đang ăn điểm tâm, Lục Áp chầm chậm liếc nàng.

Mộ Cửu cảm thấy vấn đề hắn quan tâm có chút kì quái: " Nếu là ta chủ trì, làm sao có thể không uống rượu."

Sắc mặt Lục Áp có chút khó coi: " Một cô nương uống rượu cùng nam nhân, còn ra thể thống gì." Hắn cũng không biết tửu lượng của nàng thế nào, nhưng tất cả đều là nam nhân, vạn nhất họ táy máy tay chân thì sao? Kể cả không động thủ, vài câu nói thô tục cũng chắc chắn sẽ có đi.

Mộ Cửu cảm thấy buồn cười, chuyện này thì có gì thể thống hay không thể thống? Nàng cũng không theo đạo Nho, đồng liêu cùng nhau uống chút rượu không phải rất bình thường sao.

Lục Áp ăn xong một miếng điểm tâm, nói: " Không bằng để ta đi cùng nàng." Hắn nhìn nhìn nàng.

" Như vậy sao được?" Mộ Cửu không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, " Người ta mời đều là người trong nha môn, ngươi đi theo sẽ khiến họ không dễ chịu."

Người ta không dễ chịu là bởi hắn là "chồng chưa cưới" của nàng, nàng không dễ chịu là bởi thân phận thượng thần của hắn, người ta không biết thân phận của hắn, vạn nhất lỡ lời gì đó động chạm đến hắn, hắn còn không đến dỡ nhà người ta xuống sao, không tốt không tốt.

Lục Áp cũng không nghĩ ra lí do gì để kiên trì, nói thật, hắn rất sợ mình dọa nàng chạy mất.

Lại lạnh lùng nhìn nàng một chút, hắn nói: " Vậy nàng mang theo A Phục cùng đi."

Thế nào cũng phải có người nhìn chằm chằm nàng.

Mộ Cửu ừm một tiếng, thế còn tạm được. Người trong nha môn đều biết A Phục, không có gì to tát.

Sau khi ăn xong, nàng đưa thực đơn cho Tiểu Tinh mang đến cho lão bản Phượng Siêu, nào có biết A Phục ăn no, cắn quần Tiểu Tinh không chịu thả người, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình đến đó một chuyến.

Tửu lâu nằm trong phường Túy Ngọc, chỉ cách tiểu viện của nàng hơn ba dặm, khi bước vào sẽ thấy một cửa hàng lớn, không gian bên trong là rừng trúc, vườn ngô đồng, mây mù vờn quanh vô cùng ưu nhã. Nghe nói phòng phổ thông một phòng một bàn tổng cộng có 36 gian, phòng nhị đẳng một phòng hai bàn có 18 gian, nhã thất nhất đẳng một viện một phòng có tổng cộng 9 gian, mà nhã thất đặc biệt một viện hai phòng có 3 gian, phô trương đến mức không thể gọi nó bằng hai chữ "tửu lâu" được nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện