Mộ Cửu cúi đầu nhìn, quả nhiên là nàng cầm nhầm.
" Có điều cũng không sao cả." Tên khốn này nhếch môi, móc ra một cái khăn giúp nàng lau miệng. Chỉ là một cái chén thôi, về sau đồ của hắn có thể để nàng tùy tiện dùng nha. Hiện tại hắn mới phát hiện, hóa ra để lộ bản tôn chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, ít nhất có thể bớt đi một đống phiền toái. Như bây giờ rất tốt, một câu chặt đứt tiên căn là có thể khiến nàng ngoan ngoãn.
Mộ Cửu hai tay cầm chén, đã có chút muốn đánh người.
" Ta hỏi nàng để Tâm Kinh ở đâu." Lục Áp thúc giục.
Nàng bất đắc dĩ nói: " Để ta về phòng lấy vậy."
Nói xong, nàng nhảy xuống giường, quay đầu ném lại một câu: " Tìm được rồi ta sẽ quay lại."
Đừng có mà tiếp tục cản nàng! Trời đã tối rồi a! Nàng và hắn cô nam quả nữ, như vậy sẽ khiến mấy kẻ thích hóng hớt sống ở đây nghi ngờ!
Lục Áp vui vẻ đáp ứng, nhìn nàng ra khỏi cửa.
Mộ Cửu tự biết không thoát nổi tên ác ôn này, chỉ có thể về phòng để lấy. Tiểu Tinh không biết đã đi đâu rồi, nàng cầm viên dạ minh châu mà lão hồ ly tặng khi trước ngắm nhìn một hồi, sau đó lấy ra mảnh lá viết về mị thuật, chuẩn bị giấu trong tủ quần áo.
Thế nhưng nàng còn chưa làm được một nửa, một cái tay liền xuất hiện, cướp hết lá vàng của nàng đi!
Mộ Cửu giật nảy cả mình, đương nhiên người ra tay là Lục Áp, hắn đang cầm mảnh lá đứng bên cạnh dạ minh châu, tinh tế lật xem: " Mị...thuật?"
Mộ Cửu sắp đâm đầu xuống đất được rồi! Nàng vồ đến cướp giật: " Trả lại cho ta!"
Lục Áp vươn tay ra, nàng liền nhào thẳng vào lòng hắn. Sau đó, hắn liền vững vàng thu hai tay lai, nàng liền bị giam chặt trong ngực hắn, không thể động đậy: " Coi như là học mị thuật cũng không cần gấp gáp như thế. Nàng không có ý định tìm ta luyện tập một chút sao?" Hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, vui vẻ cực kì.
Hai môn pháp lợi hại nhất của Thanh Khâu đều truyền cho nàng, món quà này quả thật không tệ.
Mộ Cửu thật sự suýt thì thất khiếu chảy máu, yếu ớt giải thích: " Ta không muốn học cái này..."
" Người ta tặng quà, nàng từ chối sao được. Đây chính là pháp thuật hiếm thấy, đừng ngại, học một chút đi." Lục Áp buông tay ra, từ trên cao nhìn nàng như sói xám nhìn thỏ trắng.
Mộ Cửu có cảm giác máu trong mạch máu đang trực tiếp muốn phunra ngoài.
Nàng thật sự rất muốn bóp chết tên khốn kiếp này... Không thấy nàng đang lúng túng sắp chết rồi hay sao? Lại còn chế nhạo nàng! Nàng cắn răng nói: " Nếu ngài muốn học thì có thể đi tìm lão hồ ly, tương lai cho lão bà của ngài học, bảo đảm hàng đêm sẽ hầu hạ ngài đến chảy máu mũi..." Bắt nạt nàng thì có gì tài giỏi? Cũng không cho đại tiên hắn vòng hào quang nào trên đầu đâu a!
" Ồ, nàng nói lão bà của ta sao..."
Lục Áp vừa nhìn chữ trên lá vàng vừa đưa tay vỗ vỗ đầu nàng: " Ý kiến của nàng rất hay. Có điều nói đi nói lại..." Nói xong, hắn lại quay đầu, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía nàng, " Dáng vẻ của nàng ấy ta rất thích, nếu nàng ấy muốn học thì đương nhiên là được, rất nhiều lạc thú mà. Vạn nhất không muốn học thì cũng không sao. Nàng nói xem?"
Nói xem cái rắm!!!
Mộ Cửu hận không thể tung ra một tia sét đánh chết hắn! Nàng đưa tay lên xoa xoa má, bỗng nhiên trong lòng rơi bộp một tiếng... Hắn đã có phu nhân rồi?
Trước kia không phải còn nói không có đối tượng sao, sao nghe ý tứ của hắn cứ như đã có mục tiêu rồi?
Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, sự táo bạo đánh cướp vừa rồi như bị người ta nhét vào bụi cỏ.
Nhưng không đúng, hắn chỉ nói hắn chưa kết hôn, cũng không có đối tượng để yêu đương, mà hắn cũng nói thiên thượng địa hạ có rất nhiều cô nương muốn truy cầu hắn, lấy thân phận và tài mạo của hắn đây không phải không thể a, nói không chừng sớm đã vừa ý ai đó, chỉ cần cơ hội phát triển thêm một bước nữa thôi.
Hắn sống mấy trăm ngàn năm, ánh mắt sớm đã nên luyện thành, chắc hẳn đã vừa ý một tiên nữ cao quý lãnh diễm, tuyệt không thể khiến người ta thân