Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

- Của loài rồng?


trước sau

Ngao Sâm định nói gì đó, bỗng Cua Tướng Quân vội vàng chạy đến: " Đại Vương! Lưu đại nhân của Tuần Sát Ty Thiên Đình mang theo thiên binh thiên tướng, đã đến trước cửa Long Cung rồi!"

Ngao Sâm kinh hãi đến biến sắc, còn chưa đứng lên kịp, ngoài cửa liền đến rất nhiều tiếng bước chân, sau đó, một đoàn người răm rắp đi tới, đi đầu là một nam tử mặc giáp vàng, anh tuấn uy vũ, không giận tự uy, không phải Lưu Tuấn thì là ai? Còn một đoán thiên binh thiên tướng lớn đi sau hắn nữa... Đây không phải là mượn cơ hội san bằng Long Cung của hắn sao?!

" Quách Mộ Cửu đâu?!"

Lưu Tuấn vừa vào cổng điện liền nhìn thấy Lục Áp, câu đầu tiên đã hỏi.

Ngao Sâm vạn lần không nghĩ tới họ lại đến nhanh như vậy, linh lực của hạc giấy này có nhiều đấy mấy thì cũng không thể nhanh chóng bay đến Thiên Đình dẫn người đến được! Vậy hiển nhiển là họ đã sớm dẫn binh đến bên ngoài Long Cung rồi. Họ có chuẩn bị mà đến, hắn cũng không thể coi như không quan trọng, vội vã ôm quyền: " Hóa ra là Lưu đại nhân."

Đưa tay không đánh người mặt cười, Lưu Tuấn cũng trầm tĩnh lại: " Khi trước bản quan nghe nói Long Vương bệ hạ có mời Đình Úy sử của Đình Úy phủ, thuộc hạ của ta Quách Mộ Cửu đến Long Cung, không biết có chuyện này không?"

Lưu Tuấn đây là cho hắn bậc thang xuống.

Nhưng Ngao Sâm cũng không hàm hồ, nếu hắn thuận miệng đáp lại, vậy làm sao có thể xử lí chuyện Quách Mộ Cửu gϊếŧ Trần Bình? Họ tuyệt đổi muốn giúp nàng ta thoát tội, hắn thì không!

Đến thì cũng đã đến, vậy liền xử lí luôn đi!

Hắn đáp: " Bản vương đích thực đã dẫn Quách Mộ Cửu đến đây. Chính là bởi có chuyện cần đòi nàng công đạo, không nghĩ nhanh như vậy đã làm kinh động đến đại nhân, không tiếp đón từ xa, kính xin thứ tội."

Lưu Tuấn ngồi xuống chiếc ghế mà thuộc hạ tôm vừa mang tới, thản nhiên nói: " Quách Mộ Cửu từ trước đến giờ chấp pháp nghiêm minh, chưa từng thất trách, Thiên Binh Doanh có ghi lại, không biết đã đặc tội gì với Long Vương?"

Lục Áp trước khi đến đã nói với Lưu Tuấn đại khái chuyện Mộ Cửu và Lâm Kiến Nho gϊếŧ Trần Bình ở Bắc Di, đương nhiên cứu nàng vốn không cần phải hoảng hốt như vậy, thế nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, công đức của Mộ Cửu còn thiếu quá nhiều, nếu hắn trong cơn tức giận phá tan cả Long Cung thì việc này không có kết cục tốt. Vì thế hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể mời Lưu Tuấn đến xử lí, định không được tội còn không phải sẽ mang nàng quay về Thiên Đình định đoạt sao?

Nếu Lưu Tuấn có thể bãi bình việc này, Mộ Cửu không có gì đáng ngại rồi.

Lưu Tuấn trong lòng đương nhiên cũng đem Mộ Cửu mắng lộn chổng vó lên trời, có điều hắn vẫn lựa chọn bênh nàng. Ngao Sâm sinh ra một đứa con riêng không phải rồng không phải phượng, còn đem giấu trên Bắc Di đảo, ai biết đó là người của Long Vương? Ngươi bảo vệ nhi tử, ta bảo vệ thuộc hạ của ta!

Ngao Sâm nghe vậy quả nhiên phẫn uất: " Quách Mộ Cửu nàng tự tay gϊếŧ chết khuyển tử, đây là nàng tự mình thừa nhận!"

" Thật không?" Lưu Tuấn cười, " Bản quan còn chưa nhìn thấy nàng, làm sao biết được lời này có phải nàng bị Long Vương bức cung, hay là Long Vương bịa đặt hay không? Trừ phi Long Vương mang nàng đến đây, để bản quan tự mình hỏi."

Ngao Sâm nghe vậy cũng không nói gì.

Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn sang hạ thủ nhưng cũng không ngờ Quách Mộ Cửu là thiên quan, hơn nữa họ lại tìm được đến đây nhanh như vậy, khẽ cắn răng, biết hôm nay muốn mời họ đi là không thể nào, đành phất tay: " Mang Quách Mộ Cửu đến đây!"

Mộ Cửu bị treo trong thủy lao Long Cung một đêm, cả người như một con quỷ bị rơi xuống nước, ý thức đã gần biến mất.

Nàng gần đây không biết có phải dính tai ương lao ngục hay không, ở Thanh Khâu bị con ngân hồ ly nhốt, không lâu sau lại bị Long Vương nhốt. Mấu chốt là Băng Hồ này quá lạnh, không có Xích Diễm Đan, nàng thật giống như bị rơi vào hồ băng vậy. Đến sáng mai không biết nàng có thể trực tiếp bị đóng băng hay không.

Hơn nữa Long Vương làm cũng tuyệt, còn dùng băng xích giam thần thức của nàng lại, khiến nàng không

chỉ không thoát ra được mà ngay cả trăm dặm xung quanh cũng không cảm nhận được khí tức của hắn. Cái tên này lại vì một đứa con riêng mà không tiếc liều lĩnh mất vương vị, nguy hiểm cũng phải kéo nàng đi tế Trần Bình, cũng quả là bất cứ giá nào.

Đang ngưng thần che chở đan điền, bên ngoài thủy lao liền truyền đến động tĩnh, cửa vừa mở, có mấy người nối đuôi nhau tiến vào.

" A Cửu!"

Một người nhanh chóng đi đến bên nàng.

... Là Lục Áp!

Quá tốt rồi, hắn thật đúng là phúc tinh của nàng, mỗi lần nàng gặp nạn, hắn đều tới đúng lúc như vậy.

" Lục Áp, nhanh cho ta mượn dựa vào một lúc, ta lạnh sắp chết rồi!" Cái lạnh trong thủy lao đã khiến khí tức của nàng trở nên yếu ớt, trong giọng nói có chút ý tứ lấy lòng, dù sao Lục Áp đã từng cảnh cáo nàng rằng Long Vương và Hỏa Phượng không phải kẻ dễ chọc, nhưng cuối cùng nàng vẫn gây chuyện khiến hắn phải đến cứu nàng, trong lòng vô cùng băn khoăn.

Lục Áp vội vã nới lỏng xiềng xích trên người nàng, ôm nàng vào ngực, vừa đi ra ngoài vừa truyền chân khí cho nàng.

Ra khỏi thủy lao, nàng dần dần hồi phục nguyên khí, nhìn thấy bên cạnh còn binh lính tôm cua hướng trường mâu về phía nàng, nàng mới phát hiện hóa ra nàng vẫn chưa được tự do.

" Tại sao ngươi lại theo họ đến đây?" Nàng hỏi.

" Nói sau đi." Lục Áp một đường đưa nàng lên trên.

Rất nhanh liền trở về đại điện, Mộ Cửu nhìn thấy các thiên binh thiên tướng môn hạ đã sững sờ, khi nhìn thấy Lưu Tuấn với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng tới, nàng càng choáng váng. Lần này xong rồi! Nàng không chết trong tay Long Vương thì cũng sẽ bị Lưu Tuấn lột một lớp da a! Thế nhưng bất kể thế nào, họ quả thực chẳng khác nào người thân của nàng!

" Quách Mộ Cửu, ta hỏi ngươi, Trần Bình có phải do ngươi gϊếŧ?" Ngao Sâm vừa thấy nàng tiến vào điện liền chỉ vào nàng, " Con trai ta với ngươi không hề có thù oán gì!"

Mộ Cửu không muốn nói dối, bất luận Long Vương đối với nàng thế nào thì nàng đều coi hắn là một người phụ thân mất đi nhi tử yêu thương mà đồng cảm với hắn ba phần. Nàng trả lời: " Trần Bình là do ta gϊếŧ, ta với hắn cũng không thù không oán. Thế nhưng ta không động thủ trước, cũng không ai nói cho ta biết hắn thuộc Long tộc, không phải yêu thú, vì thế ta gϊếŧ hắn, đó là ngộ sát."

" Được lắm ngộ sát!" Ngao Sâm cười gằn, " Ngươi chứng minh ngươi ngộ sát thế nào? Ai có thể chứng minh trước khi ngươi gϊếŧ hắn không hề biết hắn là Long tộc?"

Đúng là không thể...

Mặc dù Lâm Kiến Nho có thể chứng minh, nhưng hắn là đồng bọn của nàng, lời nói của hắn không có hiệu lực a.

Lục Áp đi tới chắn trước người Mộ Cửu: " Nếu Long Vương luôn miệng nói muốn chứng cứ, vậy ta hỏi ngươi, ngươi chứng minh Trần Bình là nhi tử của ngươi thế nào? Chứng minh hắn là Long tộc thế nào? Trên gia phả Long tộc các ngươi có tên của hắn sao? Hắn được Ngao gia các ngươi thừa nhận sao?"

Ngao Sâm á khẩu không trả lời được.

Trần Bình đến cả họ Ngao cũng không phải, nào có được thêm vào gia phả? Từ khi hắn và Vân Khiển khỏe hơn, Vương Hậu cũng đã vì việc này mà thủy hỏa bất dung với Vân Khiển, đừng nói Trần Bình huyết thống không tinh khiết, ngay cả tinh khiết, Vương Hậu cũng sẽ không để một tên con riêng được ghi tên vào gia phả! Chính là phụ thân cua hắn, Ngao Nghiễm cũng sẽ không đồng ý a!

Lục Áp đúng là một câu liền uy hiếp được hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện