Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

- Lấy cái chết tạ tội


trước sau

Nếu Trần Bình được Thiên Đình phán là Long tộc, vậy Mộ Cửu thế nào cũng sẽ bị nghiêm trị, nhưng nếu phán Trần Bình là yêu, Mộ Cửu liền không gánh chịu gì cả.

Tại sao lại thế? Cũng bởi vì khi trước Ma Quân đã đàm phán với Ngọc Đế, yêu tộc làm loạn tất bị tru diệt, không có nửa phần oan khuất.

Hơn nữa, Ma giới sớm đã cùng Thiên Đình phân chia ranh giới, không thể sẽ bởi vì một Tứ Trảo Yêu Long Thần tộc không tính là Thần tộc mà trở mặt.

Khi Lục Áp nói cho Mộ Cửu đoạn điển cố này, Mộ Cửu liền phản ứng lại: " Ý ngươi là muốn ta nói Trần Bình là Yêu tộc?"

Nàng tại sao lại có chút không đành lòng? Dù sao cha mẹ hắn đều là Thần Thú, làm như vậy có hơi thiếu nhân đạo.

" Xem tình hình rồi nói." Lục Áp nhận ra nàng đang xoắn xuýt, " Nếu có thể thuyết phục được Ngao Sâm thì không cần trở mặt."

Mộ Cửu gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên, đã đến Lăng Tiêu điện rồi.

Lục Áp không vào Lăng Tiêu điện, lí do là không có chức quan nên không tiện vào, vèo một cái liền đi mất.

Lưu Tuấn cũng biết hắn nói thật, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, tiến lên cùng Ngao Sâm đánh trống trước điện.

Đánh trống sau, Lưu Tuấn đi tới trước mặt thiên binh giữ cửa, nói với hắn vài câu, đối phương cũng là người của Thiên Binh Doanh, đương nhiên rất nghe lời, ngay lập tức bước vào trong.

Thái Thượng Lão Quân trước đó vài ngày bởi bị ăn thiệt thòi từ Hồ Vương, lại không tiện đi tìm lão, cơn giận này liền chuyển sang Ngọc Đế, khuyến khích hắn cần cù, nghiêm quản các giới. Ngọc Đế tuy phiền muộn, nhưng Lão Quân là đệ tử của Hồng Quân, thân phận so với mình còn cao hơn nên không thể không ra vè khiểm tốn, gần đây rất cần cù ổn định các giới.

Hôm nay thấy hoa sen trong Dao Trì nở rộ, hắn liền có tâm tư ngắm hoa, cất bút đến Dao Trì. Khi Tử Lăng Tiên Tử đang hầu hạ hắn, hắn liền nghe tin có người cáo trạng lên Thiên Đình, vì thế liền lập tức đến tiền điện.

Vương Mẫu bên này đang nghe nhạc, cũng không nghĩ tới giữa trưa còn có người đến cáo trạng, nghe thiên binh đi vào nói vài câu, nhất thời nhướn mày, cũng ăn mặc chỉnh tề ra điện.

Vừa đến tiền điện, bà liền sửng sốt, nha đầu này không phải là tiểu thiên quan khi trước thẩm tra vụ án Cách Hàng và Vũ Đức sao? Thiên binh chỉ nói cho bà rằng có người do nhi tử bị gϊếŧ nên đến cáo trạng, không biêt tại sao nha đầu này lại bị Ngao Sâm kéo vào trong điện rồi?

Vì thế, bà liền lên tiếng: " Các ngươi có chuyện gì?"

Ba người quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng lên, Ngao Sâm không thể chờ được nữa liền bẩm báo: " Bệ hạ, nương nương, Quách Mộ Cửu của Tuần Sát Ty, Thiên Binh Doanh một năm trước đã gϊếŧ nhi tử của ta, Trần Bình ở Bắc Di đảo, vì thế vi thần kiện lên Thiên Đình, kính xin bệ hạ và nương nương thay vi thần làm chủ!"

Ngọc Đế và Vương Mẫu liền nhíu mày: " Nhi tử của ngươi? Nhi tử của ngươi tại sao lại bị gϊếŧ ở Bắc Di?"

Rất hiển nhiên, hai người họ không biết đến câu chuyện tươi đẹp giữa Ngao Sâm và Hỏa Phượng Hoàng.

Mộ Cửu liền giải thích: " Là Tứ Trảo Yêu Long Trần Bình, nhi tử của Long Vương và Hỏa Phượng Hoàng. Tiểu nhân khi đến Bắc Di đảo lấy Tử Hiệp Liên đã gặp hắn, lúc đó vì không biết hắn là nhi tử của Long Vương nên đã nghĩ hắn là yêu thú rồi gϊếŧ chết. Hôm qua tiểu nhân đang phá án ở Kỳ Tử Sơn, Long Vương đột nhiên xuất hiện bắt tiểu nhân đi, còn tuyên bố muốn gϊếŧ tiểu nhân tế Trần Bình."

" Ngươi và Hỏa Phượng Hoàng? Không phải ngươi đã sớm lấy vợ sinh con rồi sao?" Vương Mẫu nhíu mày, trên khuôn mặt là sự không vui nồng đậm.

Ngao Sâm không nhịn được đỏ mặt, cũng không dám nói chuyện tiếp.

Vương Mẫu quay đầu nhìn Ngọc Đế, sau đó lại nhìn xuống dưới: " Tại sao chuyện này bệ hạ và bổn cung lại không biết?"

" Bẩm nương nương, Hỏa Phượng Hoàng và Long Vương chưa thành hôn, Hỏa Phượng Hoàng cũng không sống ở Long Cung, bởi vậy Ngao gia không thừa nhận, cũng chưa từng tấu lên trên."

Lưu Tuấn đúng lúc tiến lên giải thích.

Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, mà Ngọc Đế thấy thế liền nuốt nước bọt, nói: " Lưu

Tuấn, gϊếŧ người đền mạng vốn là thiên lý, ngươi thân là Đô Đốc Tuần Sát Ty, chuyện như vậy vốn nên do ngươi giải quyết, tại sao lạ làm cho chuyện này... đến tay trẫm?"

" Bệ hạ, Quách Mộ Cửu là thiên quan, Long Vương tự tay muốn gϊếŧ là vi pháp." Lưu Tuấn nói, " Huống hồ Quách Mộ Cửu không cố ý sát hại, cũng có ý muốn bồi thường, nhưng hắn không đồng ý, cố ý muốn tự tay gϊếŧ người, thần biết tin, xuất hiện kịp thời mới có thể ngăn được tai họa. Trần Bình không có trong gia phả của Ngao gia, làm sao có thể nói rõ được hắn là tử tôn của Ngao gia? Long Vương cố ý không nghe hạ quan giải thích, nhất định muốn bệ hạ xử án, vì thế thần mới dẫn theo  Quách Mộ Cửu đến đây."

Ngọc Đế lại nói: " Ngao Sâm, vậy là ngươi không đúng, Quách Mộ Cửu trước đó không biết Trần Bình là nhi tử của ngươi, có thể thông cảm được, nàng nguyện tìm mọi cách bồi thường, vì sao ngươi lại muốn gϊếŧ nàng đây? Huống hồ là do nhi tử ngươi động thủ trước."

" Bệ hạ!" Ngao Sâm còn chưa nói chuyện, nước mắt đã chảy ra, " Trần Bình là cốt nhục của thần, Quách Mộ Cửu miệng nói không biết nhi tử ta là ai, nhưng nàng cầm Xích Diễm Đan lâu như vậy, coi như không biết ta là phụ thân của Trần Bình thì cũng phải biết mẫu thân của hắn là ai chứ?

Trần Bình không được Ngao gia thừa nhận đã khiến tim thần đau như dao cắt, vậy mà nữ tử này lại gϊếŧ nó đi! Tuy nàng nói là sẽ bồi thường, nhưng nàng mới chỉ là một kẻ Hóa Thần kỳ, có thể bồi thường thế nào đây? Có tư cách gì nói bồi thường với thần đây? Chuyện này làm sao có thể không khiến thần đau đơn? Bệ hạ, kính xin người thương tiếc tấm lòng của phụ thân như thần!"

Ngao Sâm nói xong liền quỳ xuống, trong điện đều là tiếng khóc của hắn.

Mộ Cửu lúng túng muốn chết, nhưng người hắn muốn gϊếŧ hiện tại là nàng, nàng cũng không thể có suy nghĩ gì khác.

Ngọc Đế bên này cũng có chút khó giải quyết. Ai nói cũng có lí, xử Ngao Sâm thắng thì Quách Mộ Cửu chịu oan uổng, xử Quách Mộ Cửu thắng thì nhi tử đã chết của Ngao Sâm lại thật đáng thương.

Suy nghĩ một chút, hắn liền quay sang nhìn lão bà.

Vương Hậu lườm hắn một cái, cúi đầu uống trà.

Ngọc Đế không có cách, không thể làm gì khác hơn là hắng giọng: " Vậy Ngao Sâm, ngươi muốn thế nào?"

Ngao Sâm nói: " Thần muốn Quách Mộ Cửu lấy cái chết để tạ tội!"

"Không thể!"

Lưu Tuấn cùng Mộ Cửu đồng thanh phản đối.

" Bệ hạ, Quách Mộ Cửu còn có thể tiếp nhận hình phạt khác." Lưu Tuấn nói, " Hơn nữa, nàng nhất định phải ở lại Tuần Sát Ty đương chức, nếu không phải nhờ nàng, vụ án Thanh Khâu và Xiển giáo còn không biết rơi vào cục diện nào, kính xin bệ hạ xem xét năng lực của nàng, xử nàng nhận lỗi với Long Vương, sau đó kết thúc vụ án này!"

" Ta không đáp ứng!" Ngao Sâm đứng lên, " Gϊếŧ người rồi xin lỗi là xong, nào có cái lí đó!"

" Được rồi."

Vương Mẫu lạnh lùng nhìn đến: " Coi nơi này là cái chợ à! Lưu Tuấn, ngươi thân là trường quan Tuần Sát Ty nhưng lại công nhiên bênh vực nàng, ngươi còn mặt mũi nói chuyện sao!" Nói xong lại chỉ vào Ngao Sâm, " Ngươi thân là Băng Hồ Long Vương, vì một đứa con riêng mà gây chuyện huyên náo, sau này làm sao có thể làm gương được cho thần dân? Ngươi đưa nhi tử đến Bắc Di, ai nói ngươi không tuyên cáo thiên hạ rằng đó là nhi tử của ngươi? Còn muốn nói gì nữa!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện