Lục Áp nhìn chằm chằm nàng một chút, sau đó vươn tay kéo nàng lại về đùi: " Được rồi, không ghen thì không ghen. Chúng ta là bằng hữu trong sạch, được chưa?"
Mộ Cửu quả thực không nói gì nữa, đẩy hắn ra rồi đi ra ngoài.
Lục Áp nhìn theo bóng lưng của nàng, sự ôn nhu trong nụ cười của hắn như có thể nhấn chìm cả thế giới.
Ngao Khương ăn tiên đan của Mộ Cửu, tối hôm đó nhịn đau, hai hôm sau đều không ra ngoài.
Mộ Cửu ngầm hiểu, khi có người cầu kiến hắn liền thay hắn từ chối, nếu không từ chối được liền đi vào hỏi ý kiến hắn, hắn ném lí do gì cho nàng nàng cũng lấy, ngày tháng trôi qua cũng bình an vô sự.
Thế nhưng Mộ Cửu ngay cả mặt hắn cũng không thấy, chỉ có hai lần nhìn được khi nàng liếc qua cửa sổ. Theo suy đoán của nàng, cái tên này tám phần là ở trong phòng lột sạch xiêm y dưỡng thương đây, dù sao không có xiêm y ma sát, vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn.
Mộ Cửu chưa từng gặp những thành viên khác trong Long Cung, Ngao Sâm không tiếp tục tra hỏi nàng, dường như đoán rằng khi ném nàng đến đây, Ngao Khương tuyệt đối sẽ không khoan dung cho nàng.
Nàng gặp Ngao Nguyệt hai lần, một lần là khi nàng trở về từ Đông Lăng Cung liền vừa vặn bắt gặp nàng ta và Lục Áp đang đứng ở cửa nói chuyện, lần còn lại là khi nàng và Lục Áp ngẫu nhiên thấy nàng ta đang tản bộ trên đường.
Có điều nàng cũng không tin cái chuyện ngẫu nhiên gặp phải đó, một công chúa tại sao sẽ không có chuyện gì mà tản bộ đến đây?
Thế nhưng nàng cũng không muốn nghiên cứu kĩ, đỡ cho Lục Áp lại muốn đông muốn tây.
Nói thật, mỗi lần hắn nói những chuyện cười như vậy với nàng đều làm nàng cảm thấy hơi buồn bực, thân phận của hắn là đại thần tôn quý, mà nàng chỉ là một tiểu Hóa Thần kỳ mà thôi, nếu không phải do chuyện ở Hồng Thương ngày đó, họ quả nhiên là cách xa nhau mấy chục tầng trời, nói gì đến chuyện ghen hay không ghen?
Hắn đứng trên độ cao mà nàng vĩnh viễn không thể với tới được, đây không phải tự ti, đây là tự mình biết mình.
Nàng không biết tuổi thọ của mình cuối cùng là bao nhiêu, hắn đồng thọ với trời, sự khác biệt như vậy không phải thứ hai chữ "tự ti" có thể gánh vác nổi.
Vì thế, nàng liền có chút từ chối theo bản năng.
Mà Lục Áp, hắn không phải không biết sự chênh lệch giữa hai người họ, nhưng vẫn cứ không tha cho nàng, điều này khiến nàng có chút bất an.
Vì thế, Mộ Cửu chuyển sang làm ca đêm.
Khi nàng đi thì Lục Áp về, khi nàng về thì Lục Áp đi, như vậy, hắn và Ngao Nguyệt đi chơi cùng nhau cũng tốt, cùng nhau gối đầu tâm sự cũng tốt, đều không liên quan gì đến nàng.
Đương nhiên nàng không cảm thấy giữa Ngao Nguyệt và Lục Áp sẽ thật sự nảy sinh chuyện gì, nếu hắn dễ động tâm như vậy cũng sẽ không nhiều năm như thế mà vẫn chưa tìm được người nào để kết hôn rồi. Thế nhưng, hắn là đại thần thượng cổ, nàng tốt nhẫn vẫn nên thức thời, rút lui trước khi mọi chuyện xảy ra để bảo vệ chính mình.
Vô hình chung, thời gian nàng đi đến Đông Lăng Cung liền tăng lên.
Ngày hôm đó, chuyện trong doanh trại không nhiều, Mộ Cửu sau khi đi tuần tra xong liền ngồi đờ dưới hành lang, Ngao Khương bỗng nhiên trở lại.
Hắn bước rất nhanh như thể đang vội vã làm chuyện gì đó, khi nhìn thấy Mộ Cửu đang ngồi sau gốc cây hoa trà liền dừng lại, đi đến trước mặt nàng thấp giọng: " Theo ta vào điện!"
Mộ Cửu không biết chuyện gì, vội vã đứng lên cùng hắn tiến vào điện.
Đến nơi khi trước hắn và nàng đánh nhau, Ngao Khương bỗng nhiên đóng cửa thật chặt, nói với nàng: " Bây giờ ngươi theo ta ra ngoài làm một chuyện."
" Chuyện gì?"
" Đừng hỏi nhiều như vậy! Ngươi là hộ tướng của ta, theo ta đi là được rồi." Ngao Khương trừng nàng, lấy bảo kiếm trên đầu giường xuống, sau đó đi vào phía sau tấm bình phong.
Mộ Cửu cảm thấy nam tử này thật sự rất quái lạ, nhưng cũng không tiện nói gì, hiện tại nàng là cấp dưới trong Long Cung, hành động đều phải nghe theo hắn.
Sau tấm bình phong rất nhanh truyền đến tiếng mặc