Khi đến Bắc Di, trời đã có ánh sao, đến được Băng Hồ thì trăng cũng đã sáng.
A Phục rầm rì không chịu đi, tiểu tử này cả ngày không được ăn thịt, đã không vui từ lâu rồi.
Mộ Cửu kéo miệng nó ra nhét vào đó hai viên tiên đan, lúc này nó mới vui vẻ đứng lên.
Bước xuống Băng Hồ, tránh nước đi vào, Ngao Khương bỗng nhiên đi chậm lại, cuối cùng dừng lại trước kết giới ngoài cửa cung.
" Sao vậy?" Mộ Cửu hỏi.
Ngao Khương cau mày: " Hôm nay có thêm binh trị thủ."
Mộ Cửu ngạc nhiên, nhìn trái phải, hình như đúng là đông hơn khi trước.
Đang tốt sao lại tăng cường thủ vệ?
Đã xảy ra chuyện gì?
Còn chưa hoàn hồn, Ngao Khương đã mở kết giới, bước vào trong.
Mộ Cửu cũng vội vã mang A Phục theo đi.
Nàng mới tiến vào cửa cung liền nghe thấy thanh âm của Quy Thừa Tướng: " Đông Hải bên kia vãn không có tin sao? Đại hoàng tử đâu?! Nhị công chúa đâu?! Nhanh đi tìm đi! Đám rác rưởi các ngươi!..." Cùng với tiếng chửi còn có rất nhiều thanh âm huyên náo, không thanh âm nào không mang theo sự kinh hoàng kinh ngạc, ngay cả tiên hạc ngày thường vẫ nhàn nhã chậm rãi trong đình viện cũng không thấy bóng dáng.
Có thể nói, Long Cung đã biến thành hỗn loạn.
" Đã xảy ra chuyện gì?!"
Ngao Khương gấp gáp bước tới, thanh âm cũng rõ ràng bất ổn.
" A, Điện hạ ngài về rồi!"
Quy Thừa Tướng nắm lấy tay hắn, nước mắt đầm đìa: " Đại Vương không tốt rồi! Ngài vừa đi đâu thế!"
" Ông ấy làm sao?" Ngao Khương cho dù không cảm thấy bị sỉ nhục nhưng sắc mặt cũng hơi đổi.
Mộ Cửu cũng không kìm được đi tới: " Long Vương không ổn rồi?"
Bệnh của Ngao Sâm nặng như vậy? Sẽ không đúng lúc vậy đi, bên kia vừa chết một Vân Tha, cái mạng già của Ngao Sâm bên này chẳng lẽ cũng khó giữ?
Quy Thừa Tướng cũng nhìn thấy nàng, đồng thời cũng nhìn thấy Bạch Hổ bên chân nàng, lúc này mới cúi người nói: " Hóa ra Quách đại nhân cũng tới!"
Mộ Cửu hỏi lão: " Long Vương bị bệnh gì, người hiện tại đang ở đâu?"
Quy Thừa Tướng lập tức lại chảy nước mắt, nhưng không nói, chỉ dẫn hai người đi theo.
Đi đến Ngọc Lan Điện mà Ngao Sâm ở.
Thành thật mà nói, Mộ Cửu từ khi bước vào ngưỡng cửa nơi này vẫn không tin Ngao Sâm, sau khi nghe lời nói của Vân Khiển, nàng đối với Ngao Sâm liền tràn đầy hoài nghi, không phận nhận định, mà là hoài nghi, vì nàng không tìm được lỗ hổng trong lời Vân Khiển, tuy nàng biết vẫn nên nghe Ngao Sâm giải thích, nhưng trong lòng cũng đã tiếp nhận giải thích của Vân Khiển.
Vì thế, vừa nhớ rằng khi trước Ngao Khương nói rằng Ngao Sâm bị bệnh nặng, nàng liền nổi lên nghi ngờ, nếu tâm cơ Ngao Sâm sâu như vậy, ai biết lần "bệnh" này của hắn còn có dụng ý gì khác?
Thế nhưng, vừa bước vào Ngọc Lan Điện, nhìn thấy đầy phòng là vẻ ảm đạm, đậm mùi thuốc, Ngao Sâm khô gầy, sắc mặt vàng như nghệ nằm trong tẩm điện, nghi ngờ vừa nổi lên trong lòng nàng liền nuốt về.
Ngao Sâm khi trước tuy xấu, nhưng ít nhất thì vẻ uy vũ vẫn được bảo dưỡng vô cùng tốt, bởi vậy tổng thể coi như khá ổn, thế nhưng Ngao Sâm trước mắt thật không dùng được một chữ "xấu" để hình dung. Đôi mắt sáng sủa trước khi nay hoắm sâu xuống, hai má cũng xệ xuống, khiến đôi mắt càng thêm tối tăm.
" Đại Vương, Tam điện hạ về rồi. Còn có, Quách đại nhân từ Thiên Binh Doanh cũng đến."
Quy Thừa Tướng nhẹ nhàng ghé vào tai hắn nói, nhưng trong phòng yên tĩnh, Mộ Cửu vẫn nghe được.
Ngao Sâm mở mắt ra, mí mắt híp lại nhìn Ngao Khương đứng dưới liêm long, không nói gì, quay đầu nhìn thấy Mộ Cửu đứng phía xa mới nhíu mày nói: " Ngươi cũng tới?"
Âm thanh tuy rằng suy yếu, nhưng tốt xấu gì cũng không thở dốc.
Mộ Cửu gật đầu coi như đáp lại, tiến về phía trước: " Long Vương đây là thế nào?"
Ngao Sâm được Quy Thừa Tướng đỡ dậy một chút, không đáp nàng mà lại hỏi: " Là Ngao Khương tìm ngươi tới?"
Ngao Khương khẽ cắn răng cúi đầu.
Mộ Cửu thay hắn giải thích: " Tam điện hạ nói Long Vương thỉnh thoảng có bệnh,