Đi ra từ chỗ Lưu Tuấn, Mộ Cửu gặp Lâm Kiến Nho đang đi về phía đầu đường. Sau đó nàng mới biết, hóa ra Lưu Tuấn nói thật, đêm qua Trần tướng quân đã từ Phạm Khâu Sơn trở về, mà vụ án này cũng rất nhanh sẽ được thẩm lý. Tại sao nói là rất nhanh sẽ được thẩm lý, đó là bởi vì Lâm Kiến Nho nói, sáng sớm hôm nay, Trần tướng quân đã đưa nhân mã tới Phạm Khâu Sơn.
Mộ Cửu tự biết mình vô duyên với vụ án này, chỉ nghe một chút cho có. Thế nhưng chuyển biến trước sau của Lưu Tuấn lại khiến nàng không khỏi sinh nghi, rõ ràng là chuyện không thể chịu nổi, tại sao bỗng nhiên hắn lại chọn cách biết điều xử lý?
Có điều, nói những chuyện này không có ý nghĩa, thân là lính mới, nàng không có quyền nghi ngờ quyết định của lãnh đạo.
Đối với Lâm Kiến Nho, nàng đúng là cảm thán từ tận đáy lòng: " Ngươi thật đúng là chuyện gì cũng biết!"
Lâm Kiến Nho khẽ cười.
Ngày hôm đó gió êm sóng lặng, tuy cái chết của Thanh Xà tinh trên Thiên Đình đã tạo ra một làn sóng không nhỏ, nhưng trên Thiên giới nhàm chán này, có chuyện gì mà không tạo ra sóng gió?
Chuyện như vậy cũng chỉ tối đa có thể khiến người ta cùng nhau ngồi uống trà đàm luận một buổi, đến chiều liền nhạt đi.
Mộ Cửu cũng bắt đầu bàng quan, chỉ là nàng rất muốn đến Phạm Khâu Sơn xem một chút, trong lòng hơi tiếc hận.
Đến giờ nghỉ, hai người cùng nhau đi về Chu Tước quán.
Ánh mắt trời buổi chiều chiếu chếch qua ngọn núi Tiên Vũ Thúy ven đường, ngọc thạch ánh lên từng tia sáng lấp lánh, mấy cây hoa đào mọc trên đầu tường mềm mại kiều diễm đang cùng thúy trúc bên kia vách tướng không biết bàn luận xôn xao chuyện gì.
Thiên giới không phân bốn mùa, quanh năm hoa nở.
Mộ Cửu lại nhớ đến chuyện lần trước, hai người Dương Doãn kia vì đánh nhau mà hủy hết hoa cỏ, không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Đó đều là những cổ mộc lâu năm, bây giờ, ngoại trừ nửa cây Tử Đằng trước cửa nhà nàng thì chẳng còn lại mấy. Lại nghĩ, tuy nàng đã rõ ràng đầu đuôi ân oán của hai người kia nhưng không có cách hóa giải, nghĩ đến chuyện sau này còn phải sống ở đây trên dưới năm trăm năm, đầu nàng bắt đầu có chút ong ong.
" Cố gắng không đến năm trăm năm là được." Lâm Kiến Nho cười nói, " Chỉ cần cố gắng lấy được chức vị từ Bách Phu Trưởng trở lên là được rồi, lúc đó sẽ có tư cách chuyển ra khỏi Thiên Binh Doanh, sống độc lập. Bằng bản lĩnh của ngươi, tấn chức đương nhiên là chuyện trong tầm tay."
" Cũng khó nói lắm." Mộ Cửu cười khổ, nàng bây giờ ngay cả cơ hội phá án cũng không mò được, đừng nói đến tấn chức hay gì đó.
Lâm Kiến Nho dừng bước nhìn nàng: " Mặt mày sao lại ủ rũ như thế, hồi trước là ai nói với ta chỉ cần nỗ lực thì nhất định có thể thành công?"
Mộ Cửu phì cười: " Trí nhớ ngươi đúng là tốt."
" Đương nhiên rồi." Hắn đỡ kiếm, cười nói, " Trên đời này, ai đối tốt hay không tốt với ta, trong lòng ta đều có thể nhớ rõ."
Ngữ khí của hắn kiên quyết, nghe vào có chút ác liệt.
Mộ Cửu quay đầu nhìn về phía Tây đường, nói: " Vậy ta về trước đây."
Lâm Kiến Nho gật đầu, tiện thể nhắc nhở nàng: " Ngày mai phải trực đêm, đừng quên thời gian đấy."
Mộ Cửu nhận ý tốt của hắn, quay người đi về nhà.
Tử Linh uyển nằm ở vị trí giữa tây lộ và bắc lộ, phía trước là một hành lang dài.
Nối tiếp hành lang này là một con đường mòn, hôm nay vẫn bình thường như bao ngày khác, người người qua lại không ngừng nghỉ, mấy viên quản sự đang đứng trên hành lang nói chuyện, còn có vài Tiên Hạc đi khắp vườn hoa.
Tử Linh uyển nhìn qua cũng không có gì khác lạ, ngoại trừ bên trong có thêm mùi thơm của đồ ăn. Mộ Cửu nhớ Mộ Tiểu Tinh sáng nay đã nói buổi tối sẽ tự nấu cơm, bước chân bất giác nhanh hơn, như thường ngày nhảy qua cửa viện, cũng như thường ngày đi xuyên qua đám hoa Tử Đằng, lúc này, trong viện đột nhiên truyền tới một thanh âm gào thét.
" A ——"
Bước chân của Mộ Cửu trong phút chốc liền dừng lại.
Trong sân vốn không có người, nhưng theo âm thanh này, mấy cửa nhà đều mở tung