Tiểu bạch hổ dường như cũng nghe hiểu, nghiêng cổ cọ cọ vào chân nàng, ngồi xổm dưới đất kêu lên vài tiếng, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy chua xót.
" Ngọc liễn này là của ai?" Lâm Kiến Nho bỗng nhiên lên tiếng.
" Của Hằng Nga." Trần Anh nghe hắn hỏi câu này, lập tức lên tinh thần, " Chỉ có ngọc liễn của Hằng Nga mới có thể được thêu kí hiệu của Quảng Hàn Cung."
Mộ Cửu cũng đứng lên... Đúng vậy, tiểu bạch hổ chính là rơi từ ngọc liễn ra, nếu đó là ngọc liễn của Hằng Nga, không chừng Hằng Nga sẽ biết đươc lai lịch của nó.
" Trần Anh, ngươi đi Quảng Hàn Cung hỏi qua một chút." Lưu Tuấn phân phó.
Trần Anh tức khắc ra khỏi cửa, nhưng người bên trong nha môn cũng không ung dung hơn chút nào. Dù sao tiểu bạch hổ cũng là lăn từ trên ngọc liễn xuống, nếu là Hằng Nga mang nó đi, bị mất lâu như vậy, người của Quảng Hàn Cung tất nhiên sẽ phải đi tìm khắp nơi.
Trong khi chờ tin tức, Mộ Cửu liền tiến đến, tò mò nhìn xung quanh Càn Khôn Kính.
Cái gương đồng này không khác cái gương đồng nàng thường hay dùng để soi là bao nhiêu, dày một chỉ, một mặt để soi, một mặt khắc hoa văn chim thú phiền phức. Ngoại trừ trên đỉnh có đúc hai cái tai, xem ra cũng không có gì khác biệt so với những cái gương đồng khác.
Mộ Cửu thừa dịp Lưu Tuấn không chú ý, đưa tay nặn nặn lỗ tai của nó. Gương đồng lập tức tức giận, mặc dù không có ngũ quan, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được rằng nó đang tức giận.
Mộ Cửu mau chóng vuốt nó hai lần, nhưng đang vỗ vỗ về về, nàng lại dừng lại, "ồ" một tiếng rồi quay đầu nói với Lưu tuấn: " Nếu Càn Khôn Kính này không chiếu ra được lai lịch của Thần tộc thượng cổ, vậy kẻ gϊếŧ Thanh Xà tinh lần trước chẳng phải sẽ có lai lịch rất lớn sao? Hẳn phải là thần thú, hoặc là tiên nhân tu vi cực cao?"
Lưu Tuấn vốn đang đọc công văn, nghe nàng nói vậy liền cau mày, ngẩng đầu lên nhìn.
Sự phát hiện này khiến chính Mộ Cửu cũng cảm thấy khiếp sợ, Thanh Xà tinh chết trên Thiên Đình, mà pháp khí thất lạc của Yêu tộc cũng đều là pháp bảo chính đạo, nếu người này không phải người trong tiên đạo, nếu không phải tiên nhân có tu vi cực cao thì có thể là ai? Người có pháp lực như vậy trên Tiên giới không hề nhiều, nếu đúng là người đó có địa vị cao như vậy, chuyện này liền trở nên nghiêm trọng rồi.
" Nói bậy!" Sắc mặt Lưu Tuấn lúc sáng lúc tối, hắn liếc nàng một cái, sau đó cúi đầu, " Ngươi có vẻ thật sự rảnh rỗi, lão tử rất muốn điều ngươi đi quét đường!"
Mộ Cửu nghẹn lời.
Chuyện này sao có thể là nói bậy?
Rõ ràng là có gì đó không đúng ở đây!
Nàng nghi ngờ quan sát phản ứng của Lưu Tuấn, thật không giống hắn chút nào, ngày thường, phàm là ai có chút không tuân theo quy củ hắn liền nổi trận lôi đình, tại sao bây giờ hắn lại thế này? Không phải hắn đã sớm tìm ra hung thủ, vì thế mới phải lựa chọn biết điều kết án? Vì hung thủ có lai lịch lớn không chọc vào được, vì thế liền lựa chọn bo bo giữ mình?
Quá là không có nguyên tắc rồi!
" Vụ này ngươi cũng không cần hỏi." Khi nàng đang vùi đầu oán thầm, Lưu Tuấn bỗng nhiên lại nói thêm một câu nữa.
" Tại sao?" Mộ Cửu hỏi.
Lần trước nói nàng đừng nhúng tay, lần này nói nàng không cần hỏi, nghĩ lão nương không biết âm mưu của ngươi sao!
Lưu Tuấn vẫn chưa trả lời, lúc này Trần Anh đã trở về từ Quảng Hàn Cung: " Hằng Nga tiên chủ cũng nói, nàng chưa từng thấy qua tiểu bạch hổ, hơn nữa, lần trước khi đến Thiên Đình, nàng không rẽ vào đâu cả, trực tiếp đi thẳng một đường từ cung, không biết tại sao tiểu bạch hổ lại xuất hiện trong liễn."
Sự chú ý của Mộ Cửu được kéo trở về, nếu Hằng Nga cũng không biết, vậy phải làm sao với tiểu bạch hổ bây giờ?
Một phòng toàn người đều nhìn tiểu bạch hổ với ánh mắt buồn rầu.
Đem nó bỏ ra đầu đường sao? Thật không nhân đạo!
Nhưng nếu nuôi nó...
" Ô ô —— ô ô ——"
Tiểu bạch hồ dường như cũng nhận ra mình đang lần thứ hai phải đối mặt với quẫn cảnh không có nhà để về, nó dịch