Lâm Kiến Nho tựa lưng vào núi đá, nhìn tình cảnh này, lòng căng như dây cung.
Toàn bộ đáy vực cũng biến thành biển lửa, từng đám lửa lớn liên tục được phun ra từ miệng Yêu long, cây cối tứ phía bị thiêu cháy toàn bộ, mà Mộ Cửu, nàng như một con Phương Hoàng lửa kiều diễm bay tới bay lui trên không trung. Yêu Long tuy rằng vô cùng lợi hại, lửa cũng xác thực là tương khắc với linh căn của nàng, nhưng nàng chưa từng để lộ ra một tia hoảng loạn, chiêu nào chiêu nấy đòi mạng, chưa từng nương tay.
Hắn từ trước đến tay vẫn chưa từng gặp qua cảnh tượng nào chấn động như thế, cũng không nghĩ rằng, Mộ Cửu thường ngày đều ngồi trên nóc nhà trò chuyện với hắn, khi chiến đấu lại anh dũng gọn gàng như vậy.
Hắn không dám chớp mắt, chỉ lo mình sẽ bỏ qua tình cảnh nào đặc biệt.
Cũng là, sợ sệt Mộ Cửu sẽ bị Yêu Long đả thương.
Cuối cùng, hắn run rẩy rút kiếm, cắn răng xông đến!
Nhưng, hắn gia nhập cũng không tạo ra ảnh hưởng gì rõ rệt.
Lưng và trán Mộ Cửu tất cả đều đã ướt đẫm mồ hôi, thực lực của nàng trên thực tế mới chỉ có thể phát huy một nửa, bị áp chế bởi Hỏa linh. Nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu cùng năng lực khống chế của nàng, may mà vẫn có thể chống đỡ.
300 chiêu qua lại, thừa dịp nó đang gặp khó khăn trong quang võng, nàng nhảy lên cao, chém một kiếm thẳng vào cổ nó. Mõm Yêu Long lập tức mở lớn, trong cổ họng có một viên đan châu sáng rực!
Mộ Cửu không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay cầm lấy viên đan châu đó, lại chém thêm một kiếm vào cổ Yêu Long, nhất thời, máu của nó tuôn ra như suối, thân rồng khổng lồ ầm ầm rơi xuống từ trên không xung. Lâm Kiến Nho né tránh kịp, không bị thương nhiều lắm.
Mộ Cửu đáp xuống cách cây đa cổ thụ ba trượng, rễ cây rủ xuống đã bị đốt trụi, toàn thân đen thui, chỉ còn lại độc một cái thân cây.
" Ngươi có bị thương không?"
Lâm Kiến Nho chạy đến bên cạnh nàng.
" Không sao." Mộ Cửu liếc nhìn đoạn tay áo bị lửa thiêu mất một nửa cùng vài vết thương trên cổ tay. Lấy từ trong túi ra vài viên thuốc nuốt xuông, cũng đưa hai viên cho hắn, nàng nói, " Ngươi nhỏ vài giọt máu lên cây đa này đi. Cây này sinh trưởng cũng không dễ dàng, ngươi lại là Mộc linh, lấy máu nhỏ vào có khi có thể cứu sống."
Nếu tu vi cao, chỉ cần nhỏ một hai giọt là được, nhưng hắn là một người mới, không thể làm gì khác hơn là nhỏ thêm vài giọt, cũng không biết có thể cứu được không.
Lâm Kiến Nho cắn ngón tay, nhỏ bảy, tám giọt vào đó, sau đó lại vung một cái, nhỏ thêm ba, bốn giọt nữa.
Rễ cây đa dần dần cũng có dấu hiệu tách ra, tuy rằng động tĩnh rất nhỏ, nhưng cũng là có hi vọng.
" Có thể sao?" Hắn hỏi.
Mộ Cửu gật đầu, liếc mắt nhìn vào chỗ Yêu Long lộ diện, lúc này cỏ đã bị đốt sạch, lộ ra một hang đá cao khoảng một trượng.
" Đi vào xem một chút."
Nàng cầm viên đan châu lấy trong việc Yêu Long trong tay, sau đó đi trước.
Càng vào sâu trong động, hang đá lại càng hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Ven đường là xương trắng rải rác, xem ra nơi này hẳn là nơi Yêu Long trú ngụ.
Ngoài dự liệu, con đường này không dài, họ mới đi được ước chừng nửa dặm, phía trước liền xuất hiện ánh sáng, hóa ra họ đã đi xuyên qua lòng núi, đến một thung lũng. Thung lũng lớn ước chừng nửa mẫu, bốn phía là vách núi bao quanh, cao không thể với tới, không nhìn được quang cảnh bên ngoài. Nơi này có rất nhiều hoa cỏ, hơn nữa còn vô cùng rậm rạp tươi tốt.
Đồng thời còn có chút lạnh lẽo.
Nhiệt độ Thiên Đình bình thường đều ổn định, vừa rồi khi đi vào đây nhiệt độ cũng rất bình thường, nhưng vừa bước vào nơi này, rõ ràng ánh nắng tươi sáng, hoa cỏ nở rộ, nhưng lại có một cỗ hàn ý không tên kéo đến.
Đi vòng qua vách đá bên cửa động, lúc này họ mới chợt hiểu.
Hóa ra sau vách đá có một cái hồ vuông, rộng khoảng một trượng, sương lạnh vờn quanh, khí lạnh đương nhiên là xuất