Lục Áp liếc liếc nàng, lại tiếp tục nói: " Sư huynh ta rất lợi hại, ngươi thực sự dám giúp ta đối phó với hắn?"
" Mặc kệ hắn có lợi hại hay không, hắn bắt nạt ngươi, ta đương nhiên phải liều mạng giúp ngươi đối phó với hắn rồi!" Mộ Cửu vỗ vỗ đầu gối đứng lên.
Chỉ là, có lẽ là do dùng quá nhiều sức, lời vừa mới dứt, trước mắt nàng liền tối sầm.
Lục Áp đưa tay ra ôm nàng lại, truyền thêm cho nàng một chút linh lực. Vừa rồi thần thức của nàng quá yếu, không dám truyền cho nàng quá nhiều linh lực, hiện tại nàng đã tỉnh, như vậy liền có thể rồi.
Cảm giác váng đầu biến mất, Mộ Cửu dần dần thấy yên lòng.
Lục Áp: " Với cái thân thể gầy gò này của ngươi, sư huynh ta không cần dùng đến nửa chiêu đã có thể xử lí."
" Chớ xem thường ta, chờ ta thành tiên, tu vi chắc chắn sẽ tăng vùn vụt." Mộ Cửu bĩu môi, lại nói, sư huynh hắn có thể lợi hại như vậy sao? Có điều, vào hôm nay, hắn có nói phét thế nào nàng cũng có thể tha thứ. Nàng nhìn nhìn bốn phía, hỏi: " Lâm Kiến Nho đâu?"
Họ đang ngồi bên cạnh hồ sâu, nhưng xung quanh không hề có người.
Cũng thật là nhớ mãi không quên đấy.
Lục Áp cười cười, chỉ vào một bụi chuối tây dưới chân núi đá: " Tự xem đi."
Mộ Cửu nhanh chóng chạy đến, đẩy đám lá ra, quả nhiên nhìn thấy Lâm Kiến Nho nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
" Tại sao hắn vẫn còn hôn mê?" Nàng quay đầu hỏi Lục Áp đang đứng phía xa xa.
Lục Áp nói: " Hắn tu vi thấp, đương nhiên sẽ tỉnh chậm hơn."
Họ Lâm kia chẳng có gì đáng để hắn xuất thủ, bảo vê mạng của hắn đã là rất tốt rồi.
Mộ Cửu cũng không hi vọng hắn ra tay, dù sao hắn cũng không phải Đại La Kim Tiên gì đó, đem nàng và Lâm Kiến Nho cứu từ dưới nước lên đã không dễ dàng, lại còn truyền linh lực cho nàng để nàng hồi phục thể lực nữa.
Nàng dải vài lá chuối xuống đất, sau đó kéo Lâm Kiến Nho lên trên, lại kéo cả lá chuối lẫn Lâm Kiến Nho về phía Lục Áp.
Vừa ngồi xuống, nàng bỗng nhiên liếc mắt nhìn sắc trời, sau đó lập tức nhảy dựng lên: " Nguy rồi! Ta còn phải đi tuần!"
Lúc này trời đã gần tối, họ trở lại cũng mất đến cả một canh giờ, còn phải về nhà thay y phục, làm sao tới kịp được? Nếu làm lỡ dở công việc, Lưu Tuấn hẳn sẽ lột da nàng làm ghế luôn đi.
" Về kịp." Lục Áp đừng lên, " Một phút là đủ rồi."
Mộ Cửu sửng sốt: " Thật sự?"
" Không tin ta thì thôi, ngươi đi từ từ là được." Lục Áp chắp tay nhìn đỉnh núi.
Mộ Cửu cười cười, một lúc sau liền nói: " Vậy ngươi chờ ta một lát."
Nói xong, nàng gọi trường kiếm ra, vận linh lực bay lên không trung, muốn bay xuống hồ nước.
Lục Áp cau mày: " Ngươi định làm gì?"
Nàng đáp: " Ta đến đây vì bụi Tử Hiệp liên này, đến cũng đã đến rồi, không thể tay không quay về được."
Chịu nhiều khổ cực như vậy, thế nào cũng phải có chút thu hoạch.
Lâm Kiến Nho không biết ngự kiếm, vì thế chỉ có thể dùng dây thừng, hơn nữa khi đó cũng không biết đáy hồ có nguy hiểm gì hay không, nếu liều lĩnh vận linh lực, nửa đường bị người ta tập kích, vậy thì rất không ổn rồi. Hiện tại bên ngoài gió êm sóng lặng, đáy hồ ngoại trừ có lực hút cực mạnh ra thì xác định không có những nguy hiểm khác, nàng có thể yên tâm.
Lục Áp thực sự không biết nên nói cái gì.
... Quên đi, coi như là hắn nợ nàng đi!
Hắn liếc nàng một cái: " Ngươi ở lại."
Sau đó vươn tay trái ra điểm một cái vào không trung, tay phải ngưng tụ chân khí hướng về đóa Tử Hiệp liên bên dưới, chỉ thấy Tử Hiệp liên như được một bàn tay vô hình nâng lên, tùy ý bay về tay hắn. Sau khi cầm được Tử Hiệp liên, hắn còn cúi cúi người, mang theo ý tứ khiêm tốn.
Mộ Cửu mừng rỡ đưa tay ra trước mặt.
Nàng đã quên mất, ho là thần tiên, bản lĩnh cách không thu vật vốn đã sớm có.
Lục Áp đem Tử Hiệp liên giao cho nàng, sau đó bước lên một đám mây trăng: " Còn chưa lên?"
" Đây đây!"
Mộ Cửu cao hứng ôm Tử Hiệp liên, kéo Lâm Kiến Nho lên đám mây đó.
Đám mây bay lên không trung, có vài luồng gió tanh phả vào mặt, hoàn toàn không