Nói cách khác, coi như họ không thèm phá án, Cách Hận Thiên biết chuyện cũng sẽ đến tạo áp lực cho Tuần Sát Ty, kiểu gì cũng phải đến Thanh Khâu một chuyến.
Hồ Vương ha ha hai tiếng, từ trên vương tọa đứng lên, chắp tay bước đi thong thả xuống dưới bậc thang: " Hồ tộc Thanh Khâu của ta tổng cộng chỉ có không đến trăm người, vậy mà trong mười mấy người đã có ba người chết trong tay Xiển giáo. Xiển giáo trải rộng khắp tứ hải bát hoang, không có mười vạn thì cũng có chín mươi chín ngàn đệ tử, nếu tính toán như vậy, Hồ tộc ta gϊếŧ của chúng đến hàng ngàn, hàng vạn kẻ cũng không sao cả. Bây giờ mới chết có mấy chục kẻ, các ngươi sợ cái gì?"
" Ngài không nên nói như vậy, thiện ác đã có Thiên Đạo phán quyết, coi như hung thủ chính là người thuộc Xiển giáo, cũng phải điều tra chân tướng rõ ràng trước khi xử trí, nếu người nào cũng coi rẻ vương pháp, tự ý trừng hung như vậy, lục giới không phải sẽ loạn lạc không ra hình thù gì sao?"
Thấy lão già kia cứ ngụy biện luyên thuyên, Mộ Cửu cũng thử giảng đạo lý cho lão.
Có điều, Hồ Vương hình như không muốn nghe lí lẽ của nàng, hai tay giấu trong ống tay áo, cười híp mắt mà nói: " Vương pháp? Ba con hồ ly đã qua đời của Thanh Khâu chúng ta, một trong số đó là con trai mới sinh của lão phu, sự kiện lớn như vậy, tại sao không thấy Thiên Đình phái người đến giảng cho ta cái gì gọi là vương pháp? Vậy mà chúng ta chỉ mới động thủ với mấy đồ tử đồ tôn Cách Hận Thiên, Ngọc Đế đã không thể an vị được nữa rồi?"
" Đó là vì ngài không báo án ngay lập tức." Mộ Cửu đáp, " Ngài xem, gần đây Phạm Khâu Sơn cũng xảy ra chuyện, thế nhưng Thượng Quan gia phái người đi báo án, Thiên Binh Doanh liền lập tức xử lí."
Loại chuyện thay Thiên Đình nói dối này khiến Mộ Cửu chính mình cũng phải đỏ mặt, cũng không có cách nào, nàng là người trong nha môn, vô luận thế nào cũng phải đứng ở góc độ nha môn mà nói chuyện.
" Đừng tưởng rằng lão phu không biết chuyện của Phạm Khâu Sơn." Hồ Vương hừ lạnh, " Ta chỉ muốn hỏi ngươi, lão Thất nhà họ hiện tại đã được thả khỏi Thiên Lao chưa?"
Lão hồ ly này thậm chí ngay cả chuyện Thượng Quan Duẩn bị bắt cũng đều biết...
Mộ Cửu vội vàng định thần, còn chưa kịp nói chuyện, Hồ Vương lại nói: " Xiển giáo những năm nay phát triển nhanh chóng, đám người đó xưng hai thì không ai dám xưng nhất, Ngọc Đế cũng không thể không cho chúng vài phần mặt mũi. Chúng đến Thanh Khâu của ta hành hung, không phải đang ỷ vào chuyện Thiên Đình sẽ không thật sự xử lí chúng hay sao?"
" Báo án? Nếu ta đi báo án, cũng không biết được kết quả cuối cùng là gì đâu. Lão phu tuy không ra khỏi Thanh Khâu, nhưng không có nghĩa là chuyện bên ngoài cái gì cũng không biết. Xiển giáo hoành hành khắp nơi, hạ giới từ lâu đã oán than đầy đất, trước đây lão phu còn có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng hiện tại chúng lại dám động đến Thanh Khâu, CửuVĩ Hồ tộc không thể ngồi yên được nữa."
" Thanh Khâu chúng ta không thua bất luận Thần tộc nào, Xiển giáo dám động thủ, lão phủ nhất định sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!"
" Lão phu không bắt nạt văn bối, chuyện giữa Thanh Khâu và Xiển giáo ngươi không cần lo, trở về đi thôi."
Hồ Vương vung tay áo, Mộ Cửu liền lập tức bị hất bay ra ngoài.
Cũng may Lục Nhai đứng phía sau giữ nàng lại, nếu không hiện tại nàng đã nhảy ra khỏi cửa điện rồi!
Mộ Cửu nhẫn nhịn uất khí, ổn định thân thể, đang muốn nói, Lục Áp đã giành lời trước: " Nếu đuổi chúng ta đi, vậy hãy bảo nhi tử của ngài đừng gây khó dễ cho chúng ta nữa."
Mộ Cửu suýt nữa bị câu nói này của hắn làm cho sợ đến sặc nước bọt!
Không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không chịu thôi mà!
" Nhi tử của ta?" Quả nhiên, Hồ Vương lập tức nhíu mày, " Ngươi có ý gì?"
" Vừa rồi, khi đang đi trên đường đến đây, nhị hoàng tử Mộ Dung Thiếu Khanh không biết tại sao nửa đường lại chặn chúng ta lại, đồng thời không nói hai lời liền xuất chiêu động thủ. Hồ Vương là vua của một nước, người mang sứ mệnh như chúng ta không thể cãi lời, nhưng hình như nhị hoàng tử đang có chút tức giận, không biết ngài có thể bảo hắn để chúng ta rời đi an toàn hay không?"
Hồ Vương sợ run