Thế nhưng, Lục Áp vì nguyên thần đã xuất khiếu nên thân thể đặc biệt mềm mại, hắn vốn đã cao hơn nàng nhiều, hơn nữa Tử Kim chuông còn đang dao động, nàng không thể giữ hắn lại được.
Thượng Quan Duẩn thấy thế cũng nhào tới hỗ trợ, mặc dù có tốt hơn một chút, nhưng Tử Kim chuông rung lắc lại càng lợi hại, ba người lăn lộn trong kết giới như hạt dẻ trong nồi.
" Lục Nhai! Ngươi mau tỉnh lại!"
Mộ Cứu cố hết sức ôm lấy thân thể Lục Áp, ghé sát vào tai hắn la lên, nhưng hắn vẫn cứ hai mắt nhắm nghiền, nửa điểm phản ứng cũng không có. Hai tay nàng không rảnh để sử dụng hạc giấy, Thượng Quan Duẩn lại đang phải vận linh lực đối phó với sự rung chuyển của Tử Kim chuông nên không có cách nào hỗ trợ, thực sự là gấp chết người!
" Ngươi thả hắn ra! Hắn không chết được đâu!" Thượng Quan Duẩn cũng gấp gáp hô lên với nàng.
Thế nhưng, Mộ Cửu không làm được! Cho dù không chết được, nhưng nếu bị đập đầu thì phải làm sao bâu giờ? Bốn phía đều là linh lực của Mộ Dung Thiếu Khanh, tại sao hắn biết Lục Nhai sẽ không chết? Nàng cắn chặt răng kéo thân thể hắn đến gần, đưa hai tay ra ôm thật chặt, sau đó vận linh lực phòng thân, lăn lộn trong kết giới.
Khuôn mặt nàng ép sát vào mặt hắn, hai tay như kìm sắt siết chặt eo hắn, dù nàng bị đụng đến đầu váng mắt hoa cũng không dám thư giãn nửa phần.
Lục Áp đợi đến khi tiểu hồ ly hoàn toàn tỉnh táo, xác nhận nguyên đan trong cơ thể nó không còn dị dạng, đang muốn bảo Hồ Vương ra lệnh cho Mộ Dung Thiếu Khanh thu lại Tử Kim chuông thì đột nhiên liền cảm thấy xung quanh chấn động, bên tai có một hơi thở ấm áp không ngừng truyền đến. Khuôn mặt hắn lập tức biến sắc, nói một tiếng "Không tốt" rồi nhanh chóng quay về bên trong Tử Kim chuông.
Vừa bước vào bên trong Tử Kim chuông, Lục Áp liền cảm thấy trời đất rung chuyển, khắp nơi đều là linh lực chói mắt nhảy loạn, thần thức của Thượng Quang Duẩn đã từ từ yếu đi, mà Mộ Cửu thì đang liều mạng ôm chặt thân thể của hắn, mặc kệ bản thân bị va đập trong kết giới.
Những luồng linh lưc thỉnh thoảng bắn xuyên qua kết giới của nàng, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú bảo vệ thân thể của hắn, khuôn mặt của nàng kề sát, chịu hết thảy những công kích hướng về hắn, bàn tay đã từng bị hắn cười nhạo là thô ráp đang che đầu hắn lại, bị thương đến mức huyết nhục mơ hồ nhưng cũng không hề di chuyển nửa tấc.
" A Cửu!"
Lòng Lục Áp như bị một mũi đao xẹt qua, nguyên thần quay lại cơ thể, trở tay ôm nàng vào ngực, đau lòng lên tiếng: " Ta về rồi!"
Hết thảy linh lực của Mộ Cửu đều đang dùng để chống lại Mộ Dung Thiếu Khanh, bởi vậy cũng không phân tâm để cảm nhận sự biến hóa hiện tại, nàng chỉ có một ý nghĩa, nàng phải bảo vệ Lục Nhai đến khi hắn quay trở về.
Nàng không hề quên ai là người đã cứu nàng thoát khỏi sự vây hãm của Mật Dương Tông, không hề quên ai là người đã thay nàng trừng trị Dương Vận, càng không hề quên ai là người cứu nàng về từ ranh giới sinh tử ở Bắc Di đảo, là ai dẫn nàng đến Thanh Khâu đấu trí với đám hồ ly. Nàng sẽ không bỏ rơi Lục Nhai, cho dù nàng chết cũng sẽ không thể để hắn bị thương dù chỉ một chút!
Nàng không cảm nhận được rằng hắn đã trở về, nàng chỉ